Đương nhiên Đàm Nguyệt Nhi cũng sẽ không vì chuyện thay các em gái tố cáo dưới âm ty mà sinh bệnh, dẫn đến tổn hại dương thọ nữa.”
“Đàm Nguyệt Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn gật đầu rồi về phòng nghỉ.
Phó Vãn bước vào phòng dành cho khách. Căn phòng đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Cô dùng một lá Khiết Trần Chú để thanh tẩy bản thân rồi mới ngồi xuống chiếc giường êm ái. Ngón tay thon dài khẽ cởi bỏ nút áo, bộ quần áo trắng muốt thuận theo làn da mịn màng của Phó Vãn trượt xuống, để lộ tấm lưng trần.
Trên tấm lưng ấy, hằn rõ vài vết sẹo dài và xấu xí do sét đánh.
Phó Vãn nhớ đến sư phụ Vân Hoa Tử của mình. Ngài từng nói, nếu cô muốn vượt qua lôi kiếp để đắc đạo thành Địa Tiên, thì trước hết phải hóa giải nghiệp duyên trần thế còn vương vấn trên người.
Có lẽ, món nợ trần duyên này không chỉ có đứa con do cô sinh ra, mà còn có cả những người đã sinh ra cô.
Trong một căn biệt thự nọ, không gian mang đậm phong cách dịu quốc Đông Nam Á. Một bức tượng Phật đầu khổng lồ được đặt ở vị trí nổi bật nhất trong đại sảnh.
Lúc này, theo giờ địa phương, trời đã gần về khuya, nhưng cả nhà không một ai buồn ngủ. Tất cả đang tụ tập lại để mở một cuộc họp gia đình.
“Anh à, giờ phải làm sao đây? Con ranh Phó Vãn đó thế mà lại thật sự trở về, còn dây dưa với nhà họ Triệu nữa!” Người phụ nữ trung niên lòng rối như tơ, tay không ngừng lần tràng hạt, giọng nói đầy vẻ sốt ruột.
Tối qua, Triệu Dương nổi điên gọi video đến doạ dẫm, bọn họ vẫn còn nửa tin nửa ngờ.
Sáng nay, họ liền gọi ngay đến viện phúc lợi Ái Thiên Sứ, chính miệng viện trưởng đã xác nhận Đoàn Đoàn được mẹ ruột là Phó Vãn đón đi rồi.
Con ranh Phó Vãn đó, trước kia đột nhiên bặt vô âm tín, bây giờ lại lẳng lặng quay về.
Phó Đại Thành sa sầm mặt, vội biện minh: “ Tôi là anh ruột của Đại Trung. Vợ chồng nó đột ngột qua đời vì tai nạn xe cộ, tôi với tư cách là anh ruột đương nhiên có quyền thừa kế! Tôi không làm gì sai cả.”
Phó Hiên không muốn từ bỏ cuộc sống sung túc hiện tại để quay về những ngày tháng trước kia, hắn gật đầu hùa theo: “Ba nói đúng lắm. Hơn nữa, Phó Vãn đúng là làm mất hết mặt mũi của nhà họ Phó chúng ta. Mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp cấp ba đã chửa hoang, mà quan trọng là còn không biết bố đứa bé là thằng nào.”
“Sinh con xong cũng chẳng biết đã trốn đi đâu. Chú út thím út vì tìm nó mà chạy vạy khắp cả nước. Nếu không phải nghe tin nó có thể đang ở thành phố bên cạnh, hai người họ sao có thể gặp tai nạn xe cộ trên đường đi rồi qua đời, để lại con bé Đoàn Đoàn là cái gánh nặng chứ?”
Vì Phó Vãn đột nhiên biến mất sau khi sinh con, vợ chồng Phó Đại Trung vẫn luôn không chấp nhận được việc con gái đã chết, nên trên giấy tờ, tình trạng của Phó Vãn vẫn luôn là “mất tích” chứ không phải “ đã qua đời”. Vợ chồng họ qua đời quá đột ngột, không kịp để lại di chúc, nên Đoàn Đoàn không thể thay mẹ kế thừa tài sản. Cứ thế, toàn bộ gia sản rơi vào tay người anh ruột là gia đình Phó Đại Thành.
Bọn họ thừa kế hợp pháp, có gì sai chứ?
Ở trong góc, một cô gái ngập ngừng lên tiếng: “ Nhưng … nhưng mà, chính tay ba đã đưa Đoàn Đoàn vào viện phúc lợi mà.”
Sắc mặt Phó Đại Thành sầm sì xuống, ông ta thật sự cạn lời với đứa con gái này, đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung.
Phó Đại Thành thực ra không quá sợ Phó Vãn. Trong ấn tượng của ông ta, Phó Vãn là đứa nhát gan, sợ phiền phức, có lẽ là đã bám víu được vào Triệu Dương nhà họ Triệu nên mới dám để cậu ta ra mặt uy h.i.ế.p họ, chẳng có gì đáng ngại.
Trong cả nhà, một người thanh niên trẻ tuổi từ đầu đến giờ vẫn im lặng, chỉ không ngừng mân mê tấm thẻ Phật trên cổ bỗng lên tiếng: “Ba, Phó Vãn từng là nhân vật tâm điểm của thành phố Ninh chúng ta. Cô ta trở về, chẳng lẽ lại không cần loan tin cho tất cả mọi người biết hay sao?”
Mắt Phó Đại Thành sáng rực lên. Đúng vậy!
Tin tức Phó Vãn trở về mà được lan ra, cả thành phố Ninh sẽ được một phen náo nhiệt. Chuyện của cô ta năm đó ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết.
Phó Vãn cặp kè với Triệu Dương thì đã sao? Triệu Dương cũng không dám đắc tội với nhà họ Thẩm, gia tộc giàu nhất thành phố Ninh!
Bọn họ lập tức có chủ ý. Cả đám người chắp tay vái lạy tượng Phật đầu rồi mới lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Chắc hẳn trong nước đã qua nửa đêm rồi nhỉ?
Trong nước đúng là đã qua mười hai giờ đêm, nhưng người đi lại trên đường vẫn không hề ít.
Vương Phong mệt mỏi vặn vặn cái cổ mỏi nhừ. Lại một đêm thức trắng, chỉ cần giao xong đơn hàng cuối cùng này là anh có thể nghỉ ngơi.
Dù mệt mỏi, nhưng đôi mắt Vương Phong lại sáng lấp lánh.
Anh cũng không biết dạo này mình may mắn kiểu gì mà lại giành được đơn hàng của nhà đó, vị khách đó luôn boa cho anh tận 74 tệ.
Mấy hôm trước, anh đều nhận được đơn của nhà họ vào khoảng mười, mười một giờ đêm, hôm nay lại không thấy. Cứ ngỡ hôm nay họ không đặt đồ ăn, ai ngờ gần nửa đêm lại nhận được.
Vương Phong vui vẻ đi lấy đồ ăn, rồi thuần thục lái chiếc xe máy điện về phía khu dân cư nọ.
Giờ này, cả khu chung cư đã chìm vào yên tĩnh, phần lớn cư dân đã say giấc, chỉ còn lác đác vài ô cửa sổ còn sáng đèn.
Vương Phong đỗ xe ở cổng tòa nhà, tay cầm điện thoại, tay xách hộp cơm đi vào chờ thang máy.
Thời gian vẫn còn khá dư dả, sẽ không bị muộn.
Vương Phong khẽ ngâm nga một giai điệu, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.