“Khách hàng: (Hình ảnh)”
Vị khách này trước nay luôn rất dễ tính, chưa bao giờ chủ động nhắn tin. Vương Phong lập tức bấm vào xem. Đó là một tấm ảnh chụp một dòng chữ viết bằng bút sáp màu đỏ.
“shushu, có thể giúp wo mang thủy sao? wo thực khẩu ke.”
Trông như chữ của một đứa trẻ, có lẽ còn nhỏ tuổi nên mới phải dùng cả phiên âm để nhắn tin.
Vương Phong thoáng chút băn khoăn. Anh cứ ngỡ chủ nhà là người lớn, hóa ra người đặt đồ ăn lại là một đứa trẻ sao?
Bố mẹ nhà nào mà vô trách nhiệm thế, ngày nào cũng để con mình đặt đồ ăn lúc nửa đêm? Không nấu cơm cho con ăn à? Mà giờ này rồi còn chưa đi ngủ sao?
Vương Phong thầm oán trách gia đình này thật chẳng biết cách nuôi dạy con, nhưng rồi lại thấy hơi khó xử.
Bây giờ đã gần nửa đêm, các cửa hàng tiện lợi trong khu đều đã đóng cửa nghỉ ngơi, anh biết đi đâu để mua nước giúp khách bây giờ?
Thực ra, shipper có quyền từ chối những yêu cầu mua thêm đồ như thế này. Nhưng mấy ngày nay ngày nào anh cũng nhận được tiền boa của nhà này, bảo anh đi mua giúp một chai nước, việc nhỏ như vậy thật ngại từ chối.
Ngay lúc Vương Phong đang thấy khó xử, anh bỗng nhớ ra chai nước khoáng mà cậu bé nhà Phó Vãn đưa cho mình hồi sáng.
Chai nước đó vẫn luôn ở trên xe, anh còn chưa mở ra uống.
Vương Phong lập tức quay ra xe lấy chai nước. Một tay xách hộp cơm, một tay cầm chai nước khoáng, anh bước vào thang máy, đi lên căn hộ 04, tầng 18.”
“Vừa bước ra khỏi thang máy, cả hành lang dài hun hút chìm trong bóng tối mịt mùng.
Vương Phong dậm chân một cái, bóng đèn cảm ứng trên đầu liền chớp rồi sáng lên. Ánh đèn dây tóc vàng vọt, lập lòe yếu ớt, chỉ đủ soi rõ mấy con thiêu thân đang điên cuồng lao vào.
Vương Phong tiến đến cửa căn hộ số 4, gõ nhẹ mấy tiếng. Sau đó, anh ta theo thói quen của vị khách này, đặt hộp cơm và chai nước khoáng xuống trước cửa. Chỉ cần chụp một tấm ảnh gửi cho khách là xong việc, có thể rời đi ngay.
Anh ta vừa đặt hộp cơm xuống, xoay người đi chưa được hai bước thì cánh cửa căn hộ số 4 phía sau lưng bỗng kẽo kẹt một tiếng, hé ra một khe hở.
Một luồng hơi lạnh buốt từ trong khe cửa phả ra, khiến Vương Phong bất giác rùng mình.
Chủ nhà này hạ nhiệt độ điều hòa thấp quá thì phải?
Một giọng nói vẳng ra từ trong căn hộ, là giọng của một bé gái, đứt quãng và yếu ớt: “Chú ơi, cháu đây ạ, cháu đang làm bài tập. Cháu khát nước quá, chú mang vào giúp cháu được không ạ?”
Giọng cô bé như thể đã khóc từ rất lâu, nghe khàn đặc và chói tai tựa tiếng bánh răng cũ kỹ không được tra dầu đang nghiến trên mặt đất.
Đêm hôm khuya khoắt mà còn làm bài tập ư?
Thảo nào ngày nào cũng gọi đồ ăn khuya, học thế này sao mà không đói cho được?
Dù vậy, Vương Phong vẫn có chút do dự. Giữa đêm hôm mà tự tiện vào nhà người khác, sơ sẩy một chút là bị coi thành trộm cắp ngay, đến lúc đó thì có miệng cũng không giải thích nổi.
“Huhu… Mẹ đừng đánh con, con đây, con đang làm bài tập mà mẹ. Cho con ăn cơm đi, con khát quá, con muốn uống nước, con muốn uống nước!”
Tiếng khóc của cô bé bên trong bỗng vỡ òa, to hơn gấp mấy lần. Đến cuối cùng, bốn chữ “con muốn uống nước” gần như được gào lên một cách cuồng loạn, trong giọng nói non nớt thậm chí còn ẩn chứa một tia hung tợn đến đáng sợ.
Âm thanh đó như dùi đ.â.m thẳng vào màng nhĩ, khiến Vương Phong giật b.ắ.n cả người. Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên đờ đẫn, tâm trí trống rỗng như bị ai đó rút mất hồn. Vương Phong vô thức cúi xuống, nhặt hộp cơm và chai nước khoáng lên rồi bước vào trong nhà.
Vào đến nơi, Vương Phong đưa tay bật đèn lên, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh ta quyết định không đóng cửa chính lại.
Căn phòng được bài trí khá đơn giản, chỉ có một bộ sô pha da màu đen. Dưới sàn nhà, vài món đồ chơi trẻ con vương vãi lộn xộn.
Phía bên trái hẳn là phòng ngủ, cửa phòng đang khép hờ, từ khe cửa hắt ra một vầng sáng mờ ảo. Vương Phong đoán đó là ánh sáng từ chiếc đèn bàn cô bé dùng để học bài.
Anh ta xách đồ ăn bước tới, nhưng khi vừa đến gần cửa phòng ngủ, một câu hỏi đột nhiên lóe lên trong đầu.
Ai đã mở cửa cho mình?
Rõ ràng trong phòng khách không có một bóng người.
Vương Phong thầm cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không thể chỉ rõ ra được.
“Cháu gái ơi, chú giao đồ ăn đây, cháu đói và khát lắm phải không?” Vương Phong đứng ngoài cửa phòng ngủ hỏi vọng vào.
Không một lời đáp lại. Anh ta đành phải nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Cửa vừa mở, vầng sáng mờ ảo bên trong càng lộ ra rõ hơn, dần dần phơi bày toàn bộ cảnh tượng trong phòng ngủ trước mắt Vương Phong.
Trên một chiếc bàn cao màu đen cao khoảng mét rưỡi, có đến bảy chiếc hũ tro cốt được xếp chồng lên nhau.
Trước những chiếc hũ tro cốt ấy là nhang và nến đang cháy, một hình ảnh khiến Vương Phong sững sờ trong giây lát.
Thì ra ánh sáng hắt ra từ phòng ngủ không phải là ánh đèn bàn, mà là…
Ánh lửa từ những ngọn nến đỏ đang cháy, sáp nến chảy thành từng dòng cuồn cuộn!