“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Cánh cửa chính sau lưng anh ta, đã sập lại.
Làm gì có cô bé nào, làm gì có chuyện làm bài tập?
Trong phòng ngủ này chỉ có duy nhất một chiếc bàn thờ đặt đầy hũ tro cốt!
Có đánh c.h.ế.t Vương Phong cũng không thể ngờ mình sẽ phải chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đến thế này.
Hai mắt anh ta trợn trừng, đồng tử giãn lớn đến cực đại. Adrenaline trong người tăng vọt.
Đôi tay quanh năm lao động của anh ta run lên bần bật, không còn giữ nổi túi đồ ăn thơm phức nữa. “Choang” một tiếng, chiếc hộp rơi thẳng xuống đất.
Hộp cơm vỡ tan tành, nhưng thứ lăn ra từ bên trong không phải là cơm, mà là…
Một bó nhang và những cây nến đỏ tươi như máu!
Một gã đàn ông cường tráng như Vương Phong bỗng bật ra một tiếng thét thất thanh, rồi chợt cảm thấy dưới háng lành lạnh.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng cười khúc khích khàn đục của cô bé lúc nãy: “Chú ơi, chú tè ra quần rồi kìa.”
Giữa gian phòng chật hẹp chỉ nghe thấy tiếng nói mà chẳng thấy người đâu, đập vào mắt chỉ có bốn bức tường trống không.
Trên chiếc quần đùi màu xám của Vương Phong loang ra một vệt nước bốc mùi khai nồng. Chất lỏng trong suốt chảy dọc theo ống quần xuống sàn, chiếc quần ướt sũng dính chặt vào đùi, lạnh toát.
Anh ta sợ đến mức tè cả ra quần!
Mà gặp phải chuyện này, có lẽ ai cũng sẽ tè ra quần mà thôi!
Vương Phong hét lên không thành tiếng, anh ta đột ngột quay người, co giò chạy như ma đuổi về phía cửa chính. Căn phòng vốn chẳng lớn, chỉ cần ba bước là anh ta đã lao đến nơi.”
“Cái khóa cửa c.h.ế.t tiệt không tài nào mở được. Dù Vương Phong có vắt kiệt sức bình sinh cũng không làm nó nhúc nhích.
Gặp ma rồi. Hắn thực sự gặp ma rồi!
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, Vương Phong cảm nhận rõ tấm lưng ướt sũng sau lớp áo mỏng. Một thứ gì đó lạnh toát, trơn nhớt đang chầm chậm lướt trên da thịt hắn.
Tiếng sột soạt vang lên sau lưng. Vương Phong gần như bật khóc, cứng ngắc quay đầu lại. Căn phòng ngủ tối om không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm vài cái bóng xám ngoét.
Mấy cái bóng đó là... trẻ con!
Bảy đứa trẻ ma quỷ, phần lớn là bé gái, chỉ có hai bé trai.
Gương mặt chúng trắng bệch một cách bất thường như xác chết. Đôi mắt to trừng trừng nhưng trống rỗng, không có con ngươi. Khắp người đứa nào đứa nấy chi chít những vết m.á.u loang lổ, thậm chí có đứa còn cụt tay, cụt chân.
Vương Phong chứng kiến một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào quên. Con bé dẫn đầu với khuôn mặt hốc hác, gầy gò đang toe toét cười với hắn. Bất thình lình, nó đưa hai tay lên ôm lấy đầu mình rồi dùng hết sức giật mạnh lên trên.
Cứ thế, cái đầu bị nó giật phắt ra khỏi cổ. Đầu một nơi, thân một nẻo, chúng tách nhau ra, lao thẳng về phía đống nhang nến vương vãi trên sàn.
Cái đầu ngấu nghiến gặm những ngọn nến, còn phần thân thì nhặt từng cây nhang cắm thẳng vào người, điên cuồng hít lấy hít để.
Mấy con quỷ nhỏ còn lại cũng tranh nhau xông lên, vơ vét nốt chỗ nhang nến ít ỏi.
Vương Phong: “!!!”
Đầu óc hắn trống rỗng vì sợ hãi. Mãi một lúc sau, hắn mới lờ mờ nhớ ra, có phải những hộp cơm hắn giao mấy ngày nay thực chất bên trong không hề có cơm, mà toàn là nhang nến không?
Nỗi kinh hoàng muộn màng một lần nữa bùng lên dữ dội. Vương Phong sắp phát điên đến nơi rồi!
Vương Phong tự thấy mình cũng là người lương thiện, chỉ biết chăm chỉ giao cơm kiếm sống, thỉnh thoảng còn làm việc tốt giúp người, tại sao lại gặp phải thứ chuyện quái quỷ này chứ?
Cổ họng Vương Phong khô khốc vì căng thẳng. Hắn có thể nghe rõ mồn một tiếng tim mình đang đập điên cuồng trong lồng ngực. Hắn ép sát người vào cánh cửa phòng ngủ, mếu máo van xin: “Các... các người, tôi... tôi không làm hại các người, tha cho tôi đi mà.”
Vương Phong không hiểu nổi chúng lừa hắn vào đây để làm gì. Bắt hắn làm kẻ thế mạng ư?
Ở đây có tới bảy đứa trẻ, một mình hắn có thế mạng cũng không đủ chia!
Cái đầu của con bé dẫn đầu quay lại nhìn hắn. À không, chỉ có cái đầu quay thôi, còn thân nó vẫn đứng yên. Trông hệt như một con cú vọ xoay đầu 180 độ, chỉ khác là đầu và thân của nó vốn đã lìa khỏi nhau.
“Chú lừa đảo... Khát... con muốn uống nước... cho con nước...” Con bé l.i.ế.m đôi môi khô nứt, miệng lẩm bẩm, oán khí trong đáy mắt càng thêm trĩu nặng.
Vương Phong run rẩy đưa chai nước khoáng trong tay ra. Ngay khi con bé chìa ngón tay đầy thương tích định đón lấy thì hắn lại rụt tay về.
Con bé quỷ trợn mắt, Vương Phong liền vội vàng vặn nắp chai, lắp bắp giải thích: “Để... để chú mở giúp.”
Con bé ngây ra một lúc, rồi cứ thế im lặng nhìn chằm chằm vào Vương Phong.
Nước, nó muốn uống nước.