Cơn khát nước này còn mãnh liệt hơn cả sự thèm thuồng dành cho nhang nến. Con bé lắp cái đầu trở lại cổ rồi lao về phía Vương Phong, há to miệng.
Cái miệng đó không thấy răng, cũng chẳng thấy cổ họng của người bình thường, trông hệt như một cái hố đen không đáy.
Thôi xong rồi.
Vương Phong nắm chặt chai nước, dốc ngược vào cái miệng đang ngoác ra của con bé.
“Aaaaaa!”
Dòng nước tinh khiết vừa ồ ạt chảy vào cổ họng, một tiếng thét ma quỷ thê lương đã vang lên xé toạc không gian. Con bé đau đớn ngã vật xuống đất, điên cuồng lăn lộn.
Vương Phong c.h.ế.t sững. Chuyện gì thế này?
Hắn cúi xuống nhìn chai nước trong tay, chỉ là một chai nước khoáng bình thường thôi mà.
Nhưng Vương Phong chẳng dám nghĩ nhiều, hắn quay người thử mở cửa phòng ngủ lần nữa. Chốt khóa kêu một tiếng “cạch”, Vương Phong lập tức phóng ra khỏi phòng như một mũi tên, bộc phát ra tiềm năng lớn chưa từng có.
Mấy con quỷ nhỏ trong phòng ngủ lập tức đuổi theo, lao ra phòng khách để lại một chuỗi dấu chân lộn xộn.
Một thằng bé béo ú người đầy mùi phân hôi thối âm u nhìn chằm chằm Vương Phong, gào lên: “Đưa bọn tao ra ngoài! Tao muốn ra ngoài!”
Vương Phong làm gì còn tâm trí đâu mà để ý đến tiếng của lũ quỷ, hắn lao đến cửa chính, vừa nắm lấy tay nắm cửa thì một bàn tay lạnh như băng đã siết chặt lấy cánh tay hắn.
Là con bé lúc nãy.
Trời đất ơi, sao mà dai như đỉa đói thế này!
Vương Phong siết chặt chai nước khoáng, tay kia vặn cửa xông ra ngoài.
Hắn bán sống bán c.h.ế.t chạy dọc hành lang tầng mười tám, ngay cả khi nghe thấy tiếng sập cửa dữ dội từ căn hộ số 04 phía sau lưng cũng không dám quay đầu lại.
Hắn lao đến cửa thang máy, những ngón tay run lẩy bẩy bấm trượt mấy lần mới trúng nút.
Con số màu đỏ trên màn hình thang máy bắt đầu thay đổi. Vương Phong vừa sợ hãi vừa liên tục liếc nhìn về phía cuối hành lang.
Nhanh lên, thang máy nhanh lên đi.
“Ting!”
Giữa lúc Vương Phong đang cầu nguyện, thang máy cuối cùng cũng đã tới. Cửa từ từ mở ra hai bên, bên trong không một bóng người.
Bước chân Vương Phong bỗng khựng lại. Toàn bộ cơ bắp trên người hắn căng cứng đến cực độ, nước mắt sợ hãi điên cuồng đảo quanh trong hốc mắt.
Bởi vì, qua khóe mắt, hắn đã nhìn thấy màn hình hiển thị của thang máy.
Lúc này, nó đang hiện “-18”.
Tầng âm mười tám!
Hóa ra hắn đúng là đã chạy ra khỏi căn hộ số 04, nhưng lại chưa hoàn toàn thoát ra được.
Hắn vẫn đang gặp ma.
Vương Phong đột nhiên nhớ lại những bộ phim kinh dị mình từng xem. Trong phim kinh dị, thang máy chính là cái bẫy c.h.ế.t người. Nó là một cái hộp kín, đến một cái cửa sổ cũng không có, nếu thật sự gặp quỷ thì đến chỗ trốn cũng chẳng có.
Vương Phong cắn răng, liều mạng cắm đầu cắm cổ chạy vào lối thoát hiểm. Cầu thang bộ!
Lối thoát hiểm không có gì bất thường. Trên bức tường trắng là biển báo “Tầng 18” đàng hoàng, chứ không phải là một con số âm nào cả.”
“Trên bức tường trắng loang lổ những dấu tay xám xịt của bọn trẻ, một túi rác to bị vứt chỏng chơ trong góc.
Vương Phong cắm đầu cắm cổ tháo chạy, bàn tay siết c.h.ặ.t t.a.y vịn bị ma sát đến bỏng rát. Hắn sải những bước chân dài hết cỡ, gộp ba bậc thang làm một, gần như là lao thẳng người xuống.
Lòng bàn chân đau buốt vì sức nặng dồn xuống, nhưng Vương Phong nào có tâm trí để ý đến. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Chạy! Phải chạy thoát khỏi nơi quái quỷ này!
Mồ hôi túa ra ướt đẫm cả đầu, hắn phải há hốc miệng ra để thở dốc.
Đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng phải chạy bán sống bán c.h.ế.t như thế này, ngay cả hồi cấp ba thi chạy nước rút cũng chẳng liều mạng đến mức này.
Mấy phút trôi qua dài như cả thế kỷ. Vương Phong chạy như điên đến mức tứ chi rã rời, để rồi kinh hoàng nhận ra mình vẫn còn lẩn quẩn trong lối thoát hiểm.
Hắn khom người, thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như tắm.
“Sao… sao vẫn chưa xuống được tầng một?”
Vương Phong ngước lên, thấy ở góc cầu thang vẫn là túi rác nằm im lìm ở đó. Túi rác này … Túi rác này …
Hắn đột ngột ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào tấm biển “Tầng 18” vẫn dán nguyên trên bức tường trắng toát.
Trong khoảnh khắc, sự tuyệt vọng tràn ngập hốc mắt Vương Phong
Hắn…
Hắn vậy mà vẫn còn ở tầng 18!
Quỷ đả tường! Hắn gặp phải quỷ đả tường rồi!
“Khì khì… khì khì…”
Tiếng cười non nớt mà lạnh lẽo đến rợn người của một bé gái vang lên từ bốn phương tám hướng. Điều khiến Vương Phong suy sụp hơn nữa là những bậc thang trước mắt hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Lối cầu thang vốn chạy thẳng xuống dưới giờ đây lại biến thành một mớ bòng bong, chia năm xẻ bảy, trông như một mê cung khổng lồ.
Vương Phong thậm chí còn không biết nên đặt bước chân tiếp theo vào đâu. Hắn hoảng sợ gào lên: “Mày rốt cuộc muốn làm gì? Tao và mày không thù không oán!”
“Mày muốn gì? Mày muốn vàng mã nến hương thì để tao đi rồi tao đốt cho!”
“Mày tha cho tao đi!”
Lúc này, Vương Phong mới nhìn thấy. Hắn ngửa cổ lên và trông thấy ở khúc quanh phía trên của cầu thang, một con tiểu quỷ nữ gầy gò, khô đét đang đứng đó.
Nó đi chân trần, bước xuống một bậc thang.
Một bậc.
Rồi lại một bậc.
Gần rồi, ngày càng gần hơn.