Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 68

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đàm Nguyệt Nhi biết những lời này của Lý Mỹ Phượng hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng chân thật, dẫu sao việc cô được sinh ra cũng có muôn vàn mối liên hệ với ba mẹ nuôi.

Cô bé siết chặt đôi đũa, nhìn mọi người trên bàn rồi cất tiếng: “Tối qua cháu đã suy nghĩ cả đêm.”

“Cháu quyết định, sau khi lo liệu xong tang sự cho ba, đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần để chữa trị, cháu muốn đi du học.”

Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ vốn làm chuyện trái với lương tâm nên luôn sợ mình sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, vì vậy đã sớm lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho cô con gái duy nhất là Đàm Nguyệt Nhi.

Kế hoạch của họ là một khi sinh được con trai, họ có thể sửa đổi di chúc bất cứ lúc nào, chuyển hết tài sản cho thằng bé.

Đàm Nguyệt Nhi biết, theo dự tính ban đầu của hai vợ chồng, sau tiệc đầy tháng của Thiên Bảo, họ sẽ đi sửa đổi di chúc. Nào ngờ, tai hoạ lại ập đến đột ngột như vậy.

Thế nên, Đàm Nguyệt Nhi bây giờ đang sở hữu một khối tài sản khổng lồ.

Triệu Dương cảm thấy vừa nực cười vừa hoang đường.

Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ trọng nam khinh nữ đến thế, lúc nào cũng nghĩ nhà mình có ngai vàng cần con trai kế vị, cuối cùng tất cả gia sản lại thuộc về một mình Đàm Nguyệt Nhi.

Phó Vãn đặt chiếc thìa sứ xuống, lấy giấy ăn nhẹ nhàng lau môi, nói: “Đi về hướng Bắc, mọi chuyện sẽ thuận lợi. Nhớ kỹ, đừng lụy tình.”

Đàm Nguyệt Nhi sững sờ, nhưng ngay lập tức hiểu ra Phó Vãn đang chỉ điểm cho mình.

“Cảm ơn cô Phó, cháu hiểu rồi ạ!”

Lòng Lý Mỹ Phượng thắt lại vì xót xa cho cô con gái nuôi chỉ sau một đêm đã buộc phải trưởng thành. Bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô bé: “Con cứ yên tâm đi du học, có khó khăn gì nhất định phải nói cho ba mẹ biết.”

“Nhà mình sẽ mãi mãi có một chỗ cho con.”

Đàm Nguyệt Nhi mắt hoe đỏ, gật đầu.

Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan nhìn cảnh gia đình họ Triệu mà thầm ngưỡng mộ. Chuyện Lục tử hồn trận đã được giải quyết, nhà họ sau này chắc chắn sẽ còn thêm người, giờ lại có thêm Đàm Nguyệt Nhi cũng coi như nửa người thân, cả gia đình thật hạnh phúc biết bao.

Còn Định Khôn nhà họ thì sao?

Vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Tề Tú Lan cũng lo cho con trai đến mức đêm qua chẳng ngủ được, còn lén ra vườn nho xem trộm.

Ai dè thằng con trời đánh ấy lại cuộn mình trong pháp giới, ngủ say như chết.

Hóa ra linh hồn cũng cần phải ngủ à?

Hai vợ chồng đang tủi thân thì thấy Phó Vãn đẩy ghế đứng dậy.

Cô nói: “Đến vườn nho.”

Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan nghe vậy thì mừng quýnh, bỏ cả bữa sáng đang ăn dở, vội vàng chạy theo bước chân của Phó Vãn.

Tiết Định Khôn là bạn thân của Triệu Dương nên anh cũng muốn đi xem sao.

Triệu Côn Minh không phản đối, họ vẫn còn nhiều việc hậu sự cần giải quyết. Ông nói: “Con đi đi, hôm nay ba và chị dâu con sẽ đưa mấy cái túi đựng xác đi hỏa táng.”

Sau đó còn phải xử lý chiếc xe đưa hồn và cả vườn nho trĩu quả kia nữa.

Cả nhóm đi về phía vườn nho, từ xa đã thấy một bóng người mờ ảo nằm dang tay dang chân thành hình chữ X trên bãi cỏ trong pháp giới, ánh nắng ban mai chiếu lên người cậu ta trông cứ như đang tắm nắng vậy.

Cái dáng vẻ hưởng thụ đó khiến ai nhìn cũng phải cạn lời.

Không biết trong pháp giới ấy thoải mái đến mức nào mà Triệu Dương thậm chí có chút ghen tị với Tiết Định Khôn.

Làm ma mà sướng thế này, thằng bạn chí cốt của anh chắc là số một rồi.

Đoàn Đoàn khẽ gọi một tiếng: “Dậy đi nào.”

“Gì thế?” Tiết Định Khôn ngáp một cái rồi ngồi dậy khỏi bãi cỏ. Đêm qua cậu ta ngủ một giấc ngon lành, là đêm thoải mái nhất trong suốt thời gian qua.

Nhìn bộ dạng phơi phới của con trai, vợ chồng ông Tiết Quốc Thịnh chỉ biết nhìn nhau.

Hóa ra cả đêm qua chỉ có hai ông bà già này mất ngủ thôi à?

Phó Vãn khẽ giơ tay phải lên, chiếc vòng tóc màu đen tự động bay ra, tháo tung mái tóc mềm mại. Những sợi tóc đen óng tựa như có sự sống, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay linh hồn của Tiết Định Khôn.

Sợi tóc đen tuyền như mực kéo dài vô tận, đầu còn lại thì dịu dàng đáp xuống lòng bàn tay cô.

Phó Vãn đưa sợi tóc cho Đoàn Đoàn: “Cầm lấy.”

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu, nắm chặt lấy sợi tóc đen mảnh, hoàn thành nhiệm vụ Phó Vãn giao.”

“Triệu Dương không nhịn được buột miệng: “Cứ như dắt chó đi dạo.”

Tiết Định Khôn.

Thằng ranh con này, cứ đợi đấy, nó mà tỉnh lại thì biết tay ông!

“Đi thôi,” Phó Vãn buông một câu gọn lỏn.

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 68