Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 69

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đi đâu ư? Dĩ nhiên là đến bệnh viện nơi Tiết Định Khôn đang nằm.

Phó Vãn định đích thân đi sao?! Vợ chồng ông Tiết mừng như bắt được vàng, đi theo cô tự dưng lại cảm thấy an tâm một cách lạ thường.

Giờ phút này, họ không còn dám nghi ngờ bất cứ hành động nào của Phó Vãn nữa, chỉ tin rằng nghe lời cô thì chắc chắn không sai.

Cả nhóm lên xe của nhà họ Tiết, Triệu Côn Minh đích thân ra tiễn.

“Đầu bếp Phó, chỗ nho của cô nên giao đến nhà hay là... để tôi chuẩn bị một kho chứa nguyên liệu rồi đưa đến đó?”

Phó Vãn đáp: “Cứ đưa đến nhà tôi, sẽ có người mở cửa.”

“À phải rồi, tối nay tôi mời mọi người một bữa, địa điểm ở dưới gốc hòe già.”

Mời ăn cơm!

Triệu Côn Minh thừa hiểu, Phó Vãn mời ăn cơm đâu phải chỉ đơn giản là ăn cơm. Xưa nay, chỉ có người cần nhờ vả mới phải mời người khác dùng bữa. Người ta là đầu bếp đến làm việc cho nhà mình, chẳng lẽ mình không phải trả công hay sao?

Triệu Côn Minh vội cười đáp: “Nhất định chúng tôi sẽ đến đúng giờ, cô cứ yên tâm.”

Phó Vãn cũng không nói thêm gì, chỉ khẽ nhắm mắt dưỡng thần.

Chiếc xe bon bon chạy về hướng bệnh viện. Sau khi xe dừng hẳn, Tiết Quốc Thịnh vội vàng bước xuống, ân cần mở cửa xe cho Phó Vãn, còn Tề Tú Lan thì mở cửa cho bé Đoàn Đoàn.

Họ cùng nhau bước vào bệnh viện. Đây là bệnh viện tư nên không quá đông đúc, những người đến đây khám bệnh toàn là người giàu có quyền thế.

“Mời đầu bếp Phó đi lối này.”

Tiết Quốc Thịnh bấm nút gọi thang máy VIP cho Phó Vãn.

Phó Vãn dắt theo Đoàn Đoàn bước vào.

Tại sảnh lớn của bệnh viện, một cô gái có mái tóc xoăn lọn to như sóng nước đang c.h.ế.t trân tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Bàn tay với bộ móng vừa làm của cô ta siết chặt chiếc điện thoại, như thể vừa trông thấy cảnh tượng gì đó không thể tin nổi.

Một cô gái trẻ khác vừa từ nhà vệ sinh bước ra: “Kiều Kiều, mình vào phòng khám thôi.”

Chu Kiều Kiều vội túm chặt lấy Liễu Vĩnh Ninh, lắp bắp nói: “Ninh Ninh, hình như... hình như tớ vừa thấy Phó Vãn!”

Liễu Vĩnh Ninh cứng đờ người, ngỡ mình nghe nhầm. Cô ta hơi cao giọng: “Cậu nói cậu thấy ai cơ?”

Thấy những người xung quanh bắt đầu ngoái nhìn, Liễu Vĩnh Ninh vội hạ thấp giọng.

“Cậu có nhìn nhầm không đấy? Phó Vãn... cô ta... không phải cô ta c.h.ế.t rồi sao?”

Chu Kiều Kiều lắc đầu quầy quậy: “Gương mặt đó thì làm sao mà nhầm được? Hình như... hình như cô ta chỉ mất tích thôi, cảnh sát cũng có tìm thấy t.h.i t.h.ể đâu.”

Nói rồi, Chu Kiều Kiều chìa điện thoại ra: “Lúc nãy tớ định chụp một tấm ảnh bệnh viện gửi cho thiếu gia nhà họ Thẩm, để anh ấy yên tâm là tớ đi khám bệnh cùng cậu, ai ngờ lại chụp trúng Phó Vãn.”

Liễu Vĩnh Ninh giật lấy điện thoại để xem cho kỹ. Bức ảnh được chụp vội nên hơi mờ, lại chỉ thấy được hơn nửa khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng vẫn không thể che giấu được ngũ quan xuất chúng.

Cô ấy đi ở chính giữa, những người còn lại dường như chỉ làm nền cho cô ấy mà thôi.

Liễu Vĩnh Ninh nheo mắt nhìn kỹ, cặp vợ chồng với nụ cười nịnh nọt trên mặt kia trông quen quen... hình như là... Tổng giám đốc và phu nhân của tập đoàn Tiết thị?

Phó Vãn, thật sự là Phó Vãn sao?

Sắc mặt Liễu Vĩnh Ninh trở nên phức tạp, chìm vào hồi ức của nhiều năm về trước.

Đứng bên cạnh, sắc mặt Chu Kiều Kiều cũng khó coi đến cực điểm. Năm đó, vào cái đêm công bố điểm thi đại học, chính cô ta đã vô tình lừa Phó Vãn đến từ đường nhà họ Thẩm.

Sau đêm hôm đó, Phó Vãn loạng choạng chạy ra khỏi từ đường nhà họ Thẩm, rồi mang thai.

“Mẹ ơi, hình như vừa rồi có cô chụp ảnh chúng ta,” Đoàn Đoàn ngẩng đầu, nói khẽ với Phó Vãn.

Phó Vãn chẳng mấy bận tâm: “Chúng ta có làm gì mờ ám đâu mà sợ.”

Dù sao thì tin tức cô trở về sớm muộn gì cũng sẽ lan khắp thành phố Ninh Thành này.

Tiết Quốc Thịnh vội vã mở cửa phòng bệnh cho Phó Vãn. Vị quản gia trong nhà đang lo sốt vó, linh cảm tình hình của cậu chủ không ổn chút nào, thì lại thấy ông bà chủ mặt mày hớn hở bước vào.

Con trai sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn vui vẻ được.

Lại còn lẩm bẩm thần bí, dặn đi dặn lại rằng lá bùa bình an trên người cậu chủ tuyệt đối không được gỡ xuống, ngàn vạn lần không được đụng vào.

Phó Vãn liếc nhìn người thanh niên gầy gò, mặt mày xám ngoét trên giường bệnh, rồi ném cho vợ chồng ông Tiết một cái nhìn cười như không cười.

Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan xấu hổ vô cùng, chỉ biết cười làm lành với cô.

Phó Vãn đưa tay đón lấy sợi tóc từ tay Đoàn Đoàn, rồi vỗ nhẹ lên vai sinh hồn của Tiết Định Khôn: “Về đi.”

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 69