Sinh hồn của Tiết Định Khôn lững thững bước từng bước về phía thân thể của mình rồi nhập vào.
Phó Vãn tiến đến đầu giường, đầu ngón tay trắng nõn của cô khẽ điểm vào không trung, một luồng sinh khí vô hình được truyền đi. Cô khẽ nói: “Tỉnh.”
Giữa lúc mọi người đang căng thẳng đến nín thở, họ bỗng thấy ngón tay của Tiết Định Khôn trên giường bệnh khẽ giật giật.
Tề Tú Lan nước mắt lưng tròng, vội đưa tay che miệng, không dám phát ra tiếng động.
Ngón tay của Tiết Định Khôn cử động ngày một rõ hơn, rồi anh ta từ từ mở mắt.
Trên đầu là ánh đèn huỳnh quang, trong khoang mũi sộc lên mùi thuốc sát trùng quen thuộc.
“Tỉnh rồi! Định Khôn tỉnh thật rồi!”
Tề Tú Lan vừa khóc vừa cười, chân mềm nhũn đến mức ngã ngồi xuống sàn, ánh mắt nhìn Phó Vãn tràn ngập lòng biết ơn.
Là do bà hồ đồ, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t con trai mình.
May mắn thay, dù có chút trắc trở, cuối cùng con trai bà vẫn tỉnh lại.
Thành phố Ninh Thành nhỏ bé này sao sánh được với Kinh Đô, vậy mà lại xuất hiện một vị đại sư phong thủy tầm cỡ thế này, lại còn để cho họ may mắn gặp được.
Đây là may mắn đến nhường nào chứ?
Người quản gia đứng bên cạnh nhìn đến ngây người. Chuyện... chuyện này... Tỉnh thật rồi sao?”
“Con... Con...”
Về lý mà nói, người sống thực vật dù có tỉnh lại cũng không thể nói chuyện ngay được, nhưng Tiết Định Khôn lại có thể phát ra vài âm thanh yếu ớt.
Ông Tiết Quốc Thịnh và bà Tề Tú Lan rưng rưng nước mắt, trong lòng họ hiểu rõ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Phó Vãn.
Với đứa con trai vừa tỉnh lại sau cơn thập tử nhất sinh này, hai vợ chồng ông bà trân trọng vô cùng. Nghe thấy Tiết Định Khôn dường như muốn nói gì đó, cả hai vội vàng ghé sát lại gần.
“Định Khôn, con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, những chuyện khác không cần phải lo lắng.”
Tiết Định Khôn bất ngờ giơ tay túm chặt lấy vạt áo của ông Tiết Quốc Thịnh, ánh mắt vô cùng khẩn thiết.
Hai vợ chồng giật mình, cứ ngỡ con trai có chuyện gì cực kỳ quan trọng cần phải nói ngay lập tức nên vội nín thở, tập trung cao độ lắng nghe.
Dù đã có thể cất tiếng, nhưng việc nói chuyện lúc này vẫn vô cùng khó khăn. Tiết Định Khôn dường như phải dốc hết toàn bộ sức lực, anh nghiến răng, hổn hển thốt ra từng chữ.
“Bố... mẹ... đi... học... trường... đại học... người cao tuổi... đi.”
Ông Tiết Quốc Thịnh và bà Tề Tú Lan đứng hình.
“Ha ha ha ha, ông anh đúng là đỉnh của chóp!” Tiếng cười phá lên không chút nể nang của Triệu Dương vang vọng khắp phòng bệnh, mang theo sự hả hê rõ rệt.
Phó Vãn dắt tay Đoàn Đoàn, lặng lẽ quay người rời đi. Triệu Dương vội xoa xoa khuôn mặt đã cười đến cứng đờ rồi đuổi theo, không quên ngoảnh lại nhắc một câu: “Đừng quên bếp trưởng Phó tối nay mời cơm đấy nhé.”
Triệu Dương tự mình lái xe đưa mẹ con Phó Vãn về nhà. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh vào một khu chung cư cũ kỹ. Phó Vãn và Đoàn Đoàn vừa bước xuống xe, chiếc xe sang của Triệu Dương đã lập tức thu hút sự chú ý, khiến cho mấy bà cụ trong khu phải xúm lại xì xào bàn tán.
“Kia có phải cô gái mới chuyển đến thuê nhà ở tòa 3 không? Thuê nhà ông Dương Chấn Vinh ấy? Trông xinh xắn ra phết, thảo nào ông ấy lại cho thuê nhà.”
Một người phụ nữ trung niên khác ghé tai nói nhỏ: “Người lái chiếc siêu xe kia là bồ mới của nó à? Trông vừa trẻ vừa có tiền. Gái một con mà cũng không phải dạng vừa đâu. Tôi nghe thím Lý ở tòa 1 kể, tối qua còn có một thằng cha nào đó canh trước cửa nhà nó cả đêm đấy.”
“Chậc chậc...”
Bọn họ còn cố tình nói to, thỉnh thoảng lại ném về phía Phó Vãn những ánh nhìn dò xét đầy kỳ quặc.
Triệu Dương tức đến đỏ mặt, còn Phó Vãn lại tỏ ra vô cùng bình thản.
Triệu Dương biết mình chỉ nhỏ hơn Phó Vãn ba tuổi, chưa nói đến việc cậu có dám theo đuổi cô hay không, chỉ cần tin đồn này truyền đến tai anh trai và chị dâu cậu, phản ứng đầu tiên của họ chắc chắn sẽ là:
“Thằng nhóc nhà mày có xứng không?”
Triệu Dương không muốn Phó Vãn phải suy nghĩ nhiều, bèn vội lảng sang chuyện khác: “À mà, bếp trưởng Phó, không phải chị bảo tôi ngày nào cũng nhắc khéo nhà họ Phó sao?”
Triệu Dương đưa điện thoại ra, cười bất đắc dĩ: “ Tôi bị Phó Hiên hủy kết bạn rồi.”
Trên màn hình điện thoại hiện lên một dấu chấm than màu đỏ chói.
Vốn dĩ cả hai chỉ là bạn bè xã giao, hành động này của cậu ngay lập tức đã chọc giận Phó Hiên, kết quả là bị anh ta đơn phương xóa khỏi danh bạ.
Phó Vãn cũng không để tâm: “ Tôi biết rồi, tối gặp.”
Cô dắt Đoàn Đoàn đi vào trong nhà.
Triệu Dương không rời đi ngay, cậu lười biếng dựa vào nắp capo chiếc siêu xe màu xanh ngọc, lướt điện thoại.
Chu Kiều Kiều vừa đăng một tấm ảnh trong nhóm “Biệt đội hóng hớt số 1 Ninh Thành”, gây nên một trận sóng to gió lớn.
“Chu Kiều Kiều”: “Hình ảnh” Mọi người xem cô gái này là ai?
“Chu Thiên Lỗi”: Ai thế? Ngoại hình cũng được phết nhỉ.
“Lý Thành Chí”: Ảnh mờ quá, có phải ngôi sao nào không? Trong giới giải trí có ngôi sao nữ nào như này à? Sao tôi chưa thấy bao giờ.
“Triệu Dương”: ...
Chết tiệt, người trong ảnh không phải là Phó Vãn sao? Hơn nữa bối cảnh trông giống như ở bệnh viện.
Lẽ nào Chu Kiều Kiều vừa rồi cũng ở bệnh viện?