Sở thích nhà ai mà có thể mở toang quỷ môn, một ngón tay tiêu diệt thiên sư Trần Lâm Giang, còn có thể giúp quỷ kiện xuống âm ty, đưa hồn về cõi chết?
Mọi người nhìn Phó Vãn lôi thùng mì gói còn lại một nửa từ trong xe đẩy ra, bất giác chìm vào im lặng.
Nghề chính là đầu bếp, nhưng lại nấu mì gói cho khách.
Nghề tay trái là thiên sư, nhưng lại dư sức trấn áp vạn quỷ.
Ừm...
Đoàn Đoàn ngẩng đầu, dõng dạc tuyên bố: “Sau này mẹ con nhất định sẽ trở thành Vua đầu bếp! Con cũng giống mẹ, đều mong sau này trở thành một đầu bếp tài ba.”
Lý Mỹ Phượng lập tức vỗ tay cổ vũ: “Đoàn Đoàn của chúng ta giỏi quá, ước mơ này thật tuyệt vời.”
Còn về phần Phó Vãn thì không ai bình luận gì.
Mãi Triệu Dương mới khó khăn nặn ra một câu: “Ừm. Ai có ước mơ cũng đều đáng nể cả.”
Thiên sư với đầu bếp thì cũng na ná nhau mà, chỉ khác có một chữ thôi.
Mọi người ngồi vào bàn. Cô chủ Phó với ước mơ trở thành đầu bếp đứng trước xe bán đồ ăn của mình, bắt đầu đun nước.
Trong bóng đêm, một chiếc xe máy điện màu vàng từ xa vù vù lao tới, người lái xe sững sờ khi nhìn thấy quán ăn của Phó Vãn.
Ngay sau đó, anh ta mừng như điên.
Vương Phong còn chẳng buồn gạt chống chân xe, anh ta nhảy phắt xuống, chỉ vào con quỷ nhỏ đang ngồi khoanh chân trên thùng giao hàng của mình rồi hoảng hốt kêu lên: “Bà chủ ơi, con quỷ nhỏ này cứ nằng nặc đòi tôi làm ba nó!”
Triệu Dương phì cười: “Vụ 'bỗng dưng làm cha' phiên bản lệ quỷ này là sao?”
Đúng là “bỗng dưng làm cha” còn gì?
Vương Phong sợ thật sự. Đêm qua anh ta canh trước cửa nhà Phó Vãn cả đêm, tuy hành lang nhiều muỗi nhưng anh lại thấy cực kỳ an tâm, vì con quỷ nhỏ đó quả thực không xuất hiện nữa.
Chỉ là sáng sớm, mấy bà cụ tập thể dục dưới lầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh khiến Vương Phong hơi xấu hổ.
Sáng tinh mơ, anh ta lại gõ cửa nhà Phó Vãn lần nữa, bên trong vẫn không có ai đáp lại. Lúc này Vương Phong mới nghĩ thông, có lẽ tối qua hai mẹ con họ không có ở nhà, nên gõ cửa mãi chẳng thấy ai.
Vương Phong đón ánh ban mai, hít thở không khí trong lành, lắng nghe tiếng chim hót líu lo trên cành, nỗi sợ hãi đêm qua cũng dần tan biến.
Kệ con quỷ nhỏ tối qua đi, quỷ có gan đến mấy cũng không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời được chứ?
Vương Phong lập tức chạy tới nơi tối qua mình vứt xe, nhưng không thấy xe đâu. Nỗi buồn dâng lên, anh ta ngỡ đã bị trộm mất rồi.
Ai ngờ chuyện lại bất ngờ xoay chuyển, một anh bạn đồng nghiệp giao hàng quen biết bỗng gọi điện tới: “Anh Phong, em nhặt được một chiếc xe giao hàng trên đường, trông giống của anh. Có phải anh bị mất xe không?”
“Của anh!” Vương Phong mừng đến phát khóc, lập tức đi lấy lại chiếc xe máy điện của mình. Con xe này trâu bò thật, ngoài việc dính chút bụi bẩn ra thì không hề bị ngã hỏng, vẫn chạy tốt.
Vương Phong nhìn thùng giao hàng mà tim đập thình thịch. Anh ta phải mất mười lăm phút tự trấn an mình, rồi mới khum khum mấy ngón tay, run rẩy hé một kẽ hở.
Thùng giao hàng trống không, con quỷ nhỏ trốn bên trong đêm qua đã biến mất thật rồi.
Vương Phong lập tức có cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn. Cuộc sống không cho phép anh ta ủy mị sầu đời, chỉ cần chưa c.h.ế.t là phải tiếp tục kiếm tiền.
Vương Phong lại bắt đầu giành đơn giao hàng. Thái độ phục vụ của anh ta vốn rất tốt, hôm nay lại gặp được một hai vị khách bo thêm tiền.
Nhưng sau chuyện tối qua, Vương Phong sợ đến mức không dám nhận, vội vàng chuyển lại cho khách.
Một ngày bận rộn khiến Vương Phong suýt quên mất chuyện đêm qua. Mãi cho đến khi trời sẩm tối, lúc anh ta đang ngồi trên xe, vừa gặm bánh mì vừa uống nước khoáng thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ba ơi, con cũng muốn uống nước.”
Động tác ngửa cổ uống nước của Vương Phong sững người lại.
Giọng nói này...!
Anh ta quay đầu nhìn, con quỷ nhỏ đó thế mà lại xuất hiện nữa rồi.
Khoan đã, tại sao nó lại gọi anh ta là ba?
Vương Phong vẫn còn độc thân, đang chờ năm nay kiếm thêm chút tiền trong thành phố, sang năm sẽ về quê xem mắt, cưới một cô vợ tốt.
Con quỷ nhỏ lặng lẽ không một tiếng động trèo lên thùng giao hàng của Vương Phong. Nó khoanh chân ngồi trên đó, nhìn xuống anh ta, rồi lại khàn khàn nói tiếp: “Con về nhà dọn dẹp phòng cho ba rồi đó.”
Giọng điệu như đang chờ được khen ngợi.
Vương Phong sợ c.h.ế.t khiếp. Anh ta lập tức hiểu ra “nhà” mà con quỷ nhỏ này nói không phải là căn nhà số 04 đêm qua, mà là nhà của anh ta.”
“Ban ngày ban mặt, con quỷ nhỏ đó cứ ngồi lì trong nhà anh.
Khoan đã! Làm sao nó biết địa chỉ nhà anh?
Vương Phong lạnh toát sống lưng, cảm giác mình sắp phát điên đến nơi. Anh đi đâu, con quỷ nhỏ bám theo đến đó. Ngay cả lúc đi giao cơm, nó cũng lẽo đẽo đi cùng, trơ tráo một cách trắng trợn.
Trời dần về khuya, Vương Phong chẳng dám về lại căn phòng trọ của mình. Không gian rộng lớn bên ngoài còn cho anh cảm giác an toàn hơn là căn phòng chật hẹp kia. Ít ra ngoài đường lớn thỉnh thoảng còn có vài người qua lại, chứ về phòng trọ thì chỉ có mình anh đơn độc đối mặt với nó.
Vương Phong phóng xe điện vun vút trên đại lộ, chạy loanh quanh không mục đích. Khi đi ngang qua cây hòe già, anh bất ngờ thấy quán ăn của Phó Vãn lại mở cửa, hơn nữa còn có khá nhiều khách.