Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 73

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Vương Phong mừng như bắt được vàng, cứ như thể vừa gặp lại người thân xa cách đã lâu. Anh vội vàng nhảy phắt xuống chiếc xe điện, gần như là vừa lăn vừa bò lao về phía quán ăn, gào khóc thảm thiết: “Chị chủ ơi, cứu mạng!”

Triệu Dương và những người khác nhìn theo hướng tay chỉ của Vương Phong nhưng chẳng thấy con quỷ nhỏ nào trên thùng giao hàng cả.

Chỉ có Đoàn Đoàn là cảm thấy bạn nhỏ kia ngồi trên thùng giữ nhiệt như vậy thật là nguy hiểm.

Phó Vãn tay cầm muôi, đang rót nước sôi sùng sục vào tô mì. Cô hờ hững ngước mắt lên, liếc về phía chiếc thùng giữ nhiệt.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt hai bên chạm nhau, con quỷ nhỏ bỗng giật nảy mình, nhảy phắt xuống khỏi thùng hàng rồi chạy biến đi đâu mất dạng.

Vương Phong không thể tin vào mắt mình. Nó… chạy rồi?

Anh đã tận mắt chứng kiến, bà chủ này chỉ cần liếc mắt một cái là đã khiến con quỷ nhỏ vênh váo bấy lâu nay phải co giò bỏ chạy?

Gặp được cao nhân rồi, đây chắc chắn là đại sư trong truyền thuyết!

Vương Phong khuỵu xuống đất, vừa khóc vừa cười nói: “Chị chủ, cảm ơn chị, cuối cùng nó cũng bị dọa chạy mất rồi.”

Phó Vãn đậy nắp từng tô mì lại, thong thả đáp: “Nó đang trốn dưới nắp cống kia kìa.”

Vương Phong vội nhìn về phía nắp cống cách đó hơn chục mét, chỉ thấy lấp ló một đôi mắt đen láy đang âm thầm rình mò bọn họ. Nếu không để ý kỹ, người ta sẽ chỉ nghĩ đó là mắt của một con chuột cống.

Vương Phong c.h.ế.t lặng.

Nó vẫn chưa đi! Con quỷ này tính ăn vạ anh đến cùng đây mà.

Nhưng mà… bà chủ này quả nhiên thật sự nhìn thấy ma quỷ. Vậy cái giá 518 tệ một tô mì gói là có chủ ý cả, và cả chai nước thần mà con trai cô đưa cho anh sáng hôm qua cũng là cố tình sắp đặt?

Triệu Dương thắc mắc: “Dưới cống á? Đâu cơ? Sao em chẳng thấy gì hết?”

Phó Vãn hỏi lại: “Cậu muốn thấy à?”

Triệu Dương cứng đờ cả người, vội xua tay lia lịa.

Thôi thôi, dù gặp ma cũng kích thích thật đấy, nhưng anh không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa đâu.

Có Phó Vãn ở đây, mọi người đều cảm thấy vô cùng an tâm. Mùi mì gói thơm lừng lan tỏa trong không khí khiến họ bất giác nuốt nước bọt. Mì gói đúng là lúc nào ngửi cũng thấy hấp dẫn.

Là hai người trẻ tuổi nhất trong đội, Triệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi lập tức đứng dậy đi tới trước quán, bê từng tô mì nóng hổi đặt lên chiếc bàn nhỏ. Đêm nay là do đầu bếp Phó mời cơm, Triệu Dương thầm nghĩ đây chắc chắn không phải là một tô mì gói đơn giản!

Chưa đầy hai phút, mọi người đã mở nắp, dùng đũa tách vắt mì còn chưa kịp nở ra. Hương thơm đặc trưng của mì gói lan tỏa khắp nơi, khiến Vương Phong đang đói meo phải gắng sức nuốt khan.

Vương Phong thầm nghĩ, 518 tệ một tô mì gói tuy đắt thật, nhưng nếu nghiến răng thì anh vẫn có thể chi trả được.

Thấy em trai mình khuấy mì một cách điệu nghệ, Triệu Côn Minh liền sa sầm mặt, quát: “Chẳng có quy củ gì cả! Đầu bếp Phó còn chưa ngồi xuống, cậu đã động đũa cái gì?!”

Động tác cầm đũa của Triệu Dương khựng lại, khuôn mặt điển trai thoáng vẻ xấu hổ.

Anh trai nói đúng, là cậu đã sai.

“Đầu bếp Phó, Đoàn Đoàn, mời hai người ngồi.” Triệu Dương lập tức đứng dậy, định nhường chỗ.

Phó Vãn vẫn đứng yên. Đoàn Đoàn thì nhớ lời mẹ dặn mì gói không tốt cho sức khỏe trẻ nhỏ, không cho cậu ăn. Dù thấy rất thơm, rất thèm, nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn đứng cạnh mẹ chứ không đòi ăn.

“Cậu cứ ngồi đi,” Phó Vãn nói.

“Đêm nay tôi mời các vị ăn cơm, giảm giá còn 88.888 tệ một tô.”

Phó Vãn nói với giọng điệu hiển nhiên. Gói mì là do chính tay cô xé, gói gia vị là do cô đổ vào, ngay cả nước sôi để pha mì cũng là cô đun. Quy trình nấu nướng phức tạp như vậy, bước nào cũng do một tay cô làm. Tự nhiên có thể được coi là “ tôi mời các vị ăn cơm”.

Đúng là cô mời họ ăn, nhưng họ phải trả tiền.

Làm thủ tọa nghèo rớt mồng tơi ở Thiên Cực Huyền Môn lâu như vậy, Phó Vãn cũng muốn thử cảm giác trong túi có tiền trăm nghìn tệ nó ra làm sao.

Vương Phong kinh ngạc đến mức muốn rớt cả tròng mắt. Gì cơ? Bao nhiêu?!

88.888 tệ? Tám vạn tám? Cho một tô mì Khang Sư Phụ?

Vương Phong vừa định mở miệng nói mình cũng muốn một tô liền vội vàng nuốt ngược lời vào trong. Cả năm trời anh còn chẳng kiếm đủ tiền mua một tô mì này.

Nhưng Vương Phong cũng không dám rời đi. Con quỷ nhỏ vẫn đang co ro dưới nắp cống cách đó hơn chục mét nhìn chằm chằm vào anh. Anh chỉ đành l.i.ế.m đôi môi khô khốc, ngồi xuống một băng ghế dưới gốc hòe già.

Ngược lại, Triệu Côn Minh và những người khác lại không hề cảm thấy cái giá của Phó Vãn có vấn đề gì. Một tô mì mới có tám vạn tám, cả nhà ba người bọn họ cũng chỉ tốn chưa đến ba mươi vạn. Ba mươi vạn tệ, để cầu có một đứa con, hai vợ chồng đã chạy vạy ngược xuôi, số tiền tiêu tốn mấy năm nay nào chỉ có ba mươi vạn?

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 73