Vợ chồng Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan còn cảm thấy mức giá này quá ư là lương tâm, thậm chí lương tâm đến mức họ còn sợ Phó Vãn bị lỗ vốn. Cô ấy đã cứu sinh hồn của con trai họ từ tay tên thiên sư yêu nhân, rồi lại tự mình đưa về thể xác cơ mà! Con trai họ đã thật sự tỉnh lại rồi.
Còn Đàm Nguyệt Nhi thì càng không phải bàn. Chị Phó Vãn đã giúp cô đưa sáu người em gái ruột của mình đến cõi âm để siêu độ, tám vạn tám có đáng là gì? Đàm Nguyệt Nhi bây giờ chính là một tiểu phú bà với gia sản hơn trăm triệu, không thiếu tiền.”
“Thấy sắc mặt của đám đông đều có sự thay đổi, Vương Phong thầm gật gù. *Lẽ nào cái giá trên trời này ngay cả hội nhà giàu cũng không kham nổi?*
Ai ngờ, Triệu Dương lại đập tay xuống chiếc bàn gỗ nhỏ, nói lớn: “Bếp trưởng Phó, một tô mì gói Khang Sư Phụ tuyệt thế mỹ vị thế này mà cô chỉ lấy có 88.888 tệ thôi ư? Theo tôi, cô nên thêm một số tám nữa vào sau mới phải!”
Vương Phong sững sờ, mắt chữ A mồm chữ O.
Anh thật sự không tài nào hiểu nổi thế giới của giới thượng lưu.
Nghe những vị khách sang trọng này bàn tán, trái tim Vương Phong chợt nguội lạnh, rơi thẳng xuống đáy cốc. Có lẽ anh không có cách nào giải quyết con quỷ nhỏ kia được rồi.
Suy cho cùng, tối hôm trước một tô mì gói đã có giá 518 tệ, tối nay liệu có còn giữ giá gốc hay không vẫn là một câu hỏi lớn.
Tăng giá vô tội vạ vốn là thủ đoạn quen thuộc của dân kinh doanh.
Phó Vãn dõng dạc tuyên bố: “ Tôi là đầu bếp, không phải phường lừa đảo bên Miến Điện.”
Ban đầu Phó Vãn cũng không biết chuyện gì ở Miến Điện, nhưng gần đây lướt mạng đọc tin tức thì đã hiểu ra. Hóa ra là hang ổ lừa đảo qua mạng!
Triệu Dương không khỏi thán phục trước đạo đức nghề nghiệp đáng quý của Phó Vãn. Anh ta ngồi xuống, dùng đũa khuấy tô mì đã nở đều.
Mọi người đều cúi đầu xì xụp thưởng thức, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị tuyệt hảo của món mì gói.
Vẫn là hương vị nguyên bản đặc trưng của Khang Sư Phụ.
Nếu là trước đây, khi thấy cảnh này, Vương Phong sẽ nghĩ đám người này đúng là thừa tiền không có chỗ tiêu, phải chạy ra quán lề đường để ăn mì gói cho ra vẻ. Nhưng bây giờ, anh đã lờ mờ nhận ra một điều gì đó khác thường.
Đây đâu phải là ăn mì gói, rõ ràng là đang ăn tiên đan cứu mạng!
Chỉ là món tiên đan này quá đắt đỏ, toàn bộ số tiền tiết kiệm của anh cộng lại cũng không đủ tám mươi nghìn tệ.
“Hệ thống Ẩm thực: Chúc mừng ký chủ nhận được Khách quen +1, Khách quen +2... Khách quen +4. Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: Chiêu mộ khách quen, 4/5.”
Trong nhóm sáu người này, Đàm Nguyệt Nhi và bà Tiết - Tề Tú Lan là lần đầu tiên đến đây, nên không được tính là khách quen.
Hệ thống Ẩm thực thầm đắc ý, may mà nhiệm vụ này được tung ra đúng lúc, hắc hắc.
*Mình đúng là một hệ thống thông minh lanh lợi mà.*
Mấy người đàn ông ăn rất nhanh, Lý Mỹ Phượng và những người khác mới ăn được một nửa thì hội của Tiết Quốc Thịnh đã xử lý sạch sẽ.
Tiết Quốc Thịnh liếc nhìn cây hòe già âm u, gai mắt gần đó, bèn nhanh nhảu nói: “Bếp trưởng Phó, chỗ này quả thật không được sạch sẽ cho lắm. Nếu cô muốn mở quán lâu dài, tôi sẽ tìm cho cô một vị trí đắc địa hơn.”
*Vãi chưởng! Lão cáo già họ Tiết này cũng gian xảo thật, nhanh tay thế?*
Triệu Dương còn chưa kịp lau miệng, đã vội vã đon đả: “Bếp trưởng Phó, tôi thấy trang thiết bị của cô cần được nâng cấp rồi đấy. Một đầu bếp hàng đầu thì mọi thứ cũng phải là tốt nhất. Hay là để nhà họ Triệu chúng tôi chuẩn bị giúp cô nhé?”
Lý Mỹ Phượng và những người khác vẫn đang ăn mì. Chiếc bàn ở quán ăn vỉa hè này thực sự quá nhỏ, các góc cạnh lại không được mài nhẵn, ngồi ăn ở đây cũng không thoải mái cho lắm.
Đàm Nguyệt Nhi lại càng là lần đầu tiên ăn uống trong một môi trường như thế này, nên không quen chút nào.
Lý Mỹ Phượng cũng ngẩng đầu lên, góp lời: “ Đúng vậy đó Bếp trưởng Phó, hay là để chúng tôi thay giúp cô mấy bộ bàn ghế này đi, như vậy cũng dễ thu hút khách hơn.”
Đàm Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bếp trưởng Phó, cô có cần thêm khách không ạ? Cháu có thể kêu gọi bạn học đến ủng hộ cô. Phải không, chú Dương?”
Theo vai vế, Đàm Nguyệt Nhi là con gái nuôi của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng, nên đúng là phải gọi Triệu Dương một tiếng chú.
Nhận được ánh mắt của cô cháu gái, Triệu Dương lập tức bắt lời: “ Đúng thế! Bạn học của tôi cũng đông lắm, tôi sẽ gọi tất cả bọn họ đến đây.”
Tiết Quốc Thịnh và Tề Tú Lan nhìn sang nhà họ Triệu đối diện, trong lòng sôi lên sùng sục.
Thất sách rồi!
Bên họ hai người đấu với bốn, sao mà làm lại được.
Thằng nhóc Định Khôn tuy đã tỉnh lại nhưng vẫn còn đang dưỡng bệnh trong viện, không thể tới đây.
Đây, chính là một cuộc chiến không khói súng!
Giờ phút này, còn ai quan tâm đến tình nghĩa thông gia giữa hai nhà nữa!