Triệu Dương cúi xuống nhặt giúp, liền nghe thấy giọng Vương Phong run như cầy sấy, lắp bắp lặp lại: “Đơn mới, là đơn mới của nhà đó!”
Đơn hàng mới nhất từ căn hộ 1804, tòa 1, khu dân cư Giang Nam Lục, chỉ định shipper Vương Phong.
Thời gian lúc này là 0 giờ 04 phút sáng.
Vương Phong sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc, nỗi kinh hoàng đêm qua lại ập xuống, anh chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Phó Vãn.
Điện thoại vẫn rung lên không ngớt, báo hiệu có đơn hàng mới, nóng đến mức Vương Phong chỉ muốn ném phăng nó đi.
Anh hoảng hốt hỏi: “Bà chủ, tôi từ chối đơn hàng này có được không? Tôi từ chối được chứ?”
Phó Vãn đón lấy ánh mắt cầu cứu của Vương Phong, bình tĩnh đến lạ, buông ra một chữ: “Nhận.”
Trở lại căn hộ 04
Biết rõ khách hàng đặt đơn không phải là người, vậy mà cô Phó còn bảo anh nhận đơn?
Vương Phong nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng đêm qua, một nỗi ám ảnh có lẽ sẽ theo anh suốt cả cuộc đời, đôi tay ôm chiếc điện thoại vẫn không ngừng run rẩy.
Thật sự phải nhận đơn sao? Đây chẳng phải là đi nộp mạng ư?
Anh cố gắng chạy shipper kiếm tiền không chỉ vì bản thân mà còn vì món nợ của gia đình.
Mấy năm trước, cha anh mắc bệnh ung thư phổi, gia đình đã phải vay mượn khắp nơi để chữa trị cho ông, nhưng kết quả vẫn là tiền mất tật mang, đã vậy còn ôm thêm một khoản nợ khổng lồ.
Vương Phong là người biết ơn, anh hiểu rằng những người thân thích sẵn lòng cho nhà mình vay tiền trong hoàn cảnh đó đều là người tốt, vì vậy anh luôn nỗ lực làm việc để trả nợ. Nhưng dù anh có tiết kiệm đến mấy, mỗi năm cũng chẳng dành dụm được bao nhiêu.
Nếu anh c.h.ế.t đi, mẹ anh sẽ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn món nợ kia ai sẽ trả? Chẳng lẽ bắt mẹ anh gánh hết sao?
Vừa bất an vừa do dự, Vương Phong chỉ biết nhìn về phía Phó Vãn.
Bà chủ này đẹp vô cùng, còn xinh đẹp hơn cả những nữ minh tinh anh từng thấy trên ti-vi, toát ra một khí chất thanh tao, thoát tục.
Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến lạ thường, như thể vạn vật trên thế gian này đều không thể làm cô gợn sóng.
Triệu Dương ở bên cạnh sốt ruột đến vò đầu bứt tai, anh ta hô lớn một câu: “Tin cô Phó, sống đời đời!”
Tiết Quốc Thịnh cũng hùa theo: “Cứ nghe lời cô Phó là chuẩn nhất, đừng tự mình làm bậy.”
Nếu không phải hai vợ chồng ông bà tự ý hành động, con trai Tiết Định Khôn của họ đâu phải chịu nhiều khổ sở như vậy? Hơn nữa, việc đầu tiên con trai ông bà làm sau khi tỉnh lại là đăng ký cho họ một lớp học ở trường đại học cho người cao tuổi.
Ngược lại, Lý Mỹ Phượng lại chau mày, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó: “Khu dân cư Giang Nam Lục… cái tên này nghe quen quen.”
Bà nghĩ ngợi một lúc rồi giật mình kinh hãi: “ Tôi nhớ ra rồi! Hai năm trước, khu dân cư Giang Nam Lục xảy ra một vụ bạo hành trẻ em rất nghiêm trọng, ầm ĩ trên báo đài suốt một thời gian dài.”
Lý Mỹ Phượng không có con nên bà thường để tâm hơn đến những vụ án như thế này.
Bà không thể sinh con, trong khi có những người được ban cho thiên chức làm mẹ lại không biết trân trọng những đứa trẻ quý giá.
Vẻ mặt Lý Mỹ Phượng vô cùng phức tạp, bà cảm thán: “ Tôi nhớ mẹ của bé gái đó bị bệnh tâm thần, vì bệnh tật nên suốt ngày đánh đập con gái, ép con bé làm bài tập. Đến khi lên cơn, bà ta đã nhốt con gái trong phòng ngủ suốt hơn mười ngày. Con bé c.h.ế.t ngay trong phòng ngủ, mãi đến khi hàng xóm tầng trên ngửi thấy mùi tử thi mới báo cảnh sát.”
Lý Mỹ Phượng nhớ lại mà vẫn thấy rùng mình: “Lúc cảnh sát phá cửa phòng ngủ xông vào, bé gái đã c.h.ế.t rồi, trong lòng con bé vẫn ôm khư khư một chiếc cốc rỗng.”
Vương Phong sững sờ, anh chợt nhớ ra con bé quỷ đó luôn miệng nói muốn uống nước.
Chẳng lẽ con bé c.h.ế.t vì khát?
Anh vô thức liếc nhìn về phía nắp cống cách đó hơn chục mét, đôi mắt âm u đó vẫn đang dõi theo bọn họ.
Lẽ nào đó chính là con bé quỷ kia?
Đàm Nguyệt Nhi nghe xong liền thấy xót xa: “Sao mẹ con bé lại làm vậy chứ? Bị bệnh cũng không thể làm hại con gái mình được.”
Triệu Dương khinh bỉ nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Đáng trách nhất phải là ông bố chứ? Biết rõ vợ mình bị tâm thần mà vẫn cưới về rồi còn để bà ta mang thai?”
“Chuyện trước kia không nói, nhưng con gái đã sinh ra rồi, biết vợ bị bệnh tâm thần mà còn dám yên tâm để bà ta chăm con à? Bị nhốt trong phòng ngủ hơn chục ngày mà ông bố này cũng chẳng thèm quan tâm? Đúng là đồ bỏ đi!”
Mẹ của bé gái đúng là đáng giận, nhưng người bệnh tâm thần khi phát bệnh sẽ không thể kiểm soát được hành vi, người cha hoàn toàn tỉnh táo kia mới là kẻ tội ác tày trời.
Là phụ nữ, Tề Tú Lan dễ đồng cảm hơn cả, bà vốn là người mẹ hết mực cưng chiều con cái, liền quả quyết nói: “Nếu con gái tôi không may bị bệnh tâm thần, trước khi c.h.ế.t tôi nhất định sẽ đưa nó đi cắt bỏ tử cung.”
Như vậy cũng có thể tránh được những bi kịch đã được báo trước.
Vương Phong lòng rối như tơ vò, nhìn đồng hồ đếm ngược trên ứng dụng giao hàng, nếu quá thời gian đơn sẽ tự động bị hủy.
Anh do dự hồi lâu, rồi thăm dò hỏi: “Bà chủ, nếu tôi nhận đơn thì sau đó phải làm thế nào ạ?”
Phó Vãn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Đã nhận đơn thì cứ đi giao thôi.”
Vương Phong không thể tin nổi, nhìn Phó Vãn trân trối. Biết rõ sau cánh cửa căn hộ 04 là ma quỷ mà vẫn bảo anh đi giao hàng?