Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 81

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Anh không nhịn được mà đoán: “Bà chủ, hay là… hay là cô sẽ đi giao hàng cùng tôi chứ?”

Vương Phong nghĩ chắc chắn mình anh không xử lý được. Anh xem phim thấy mấy vị đại sư phong thủy đều phải đích thân ra tay cơ mà?

Anh cảm thấy nếu Phó Vãn đi cùng, hình như anh cũng sẽ không còn sợ hãi nữa.

Chẳng phải con bé quỷ đó đến giờ vẫn co rúm dưới nắp cống, không dám ló mặt ra đó sao?”

“Bà chủ này đúng là bậc thầy trong việc xử lý mấy vong hồn vất vưởng.

Phó Vãn lạnh nhạt nói: “ Tôi không đi.”

Vương Phong sợ đến tái cả mặt. Phó Vãn không đi? Vậy... vậy chẳng lẽ bắt anh đi một mình sao?

Anh đã sợ đến mức không dám về nhà mình, giờ lại bắt anh quay lại căn nhà đó một mình ư? Chắc anh điên mất!

Triệu Dương lập tức ném cho anh một ánh mắt đầy thông cảm. Hồi trước cậu ta cũng từng gặp ma trong vườn nho nhà mình, khiến cậu ta gặp ác mộng cả đêm, từ đó về sau cả nhà chẳng ai dám bén mảng đến vườn nho nữa.

Cái cảm giác đột nhiên chạm mặt ma, so với việc biết rõ trong nhà có ma mà vẫn phải đ.â.m đầu vào, mức độ kinh khủng đúng là một trời một vực.

Triệu Dương không khỏi tò mò hỏi: “Anh Vương, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với họ không? Tại sao họ cứ nhất quyết bám theo anh vậy?”

Ma ở Hoa Quốc không phải đều tuân theo quy tắc có thù báo thù, có oán báo oán hay sao?

Mấy vong hồn thai nhi trong vườn nho nhà họ Triệu cũng là vì có liên quan đến gia đình cậu nên mới tìm đến anh trai và chị dâu cậu.

Tề Tú Lan nghe thấy thế, liền lườm bà lão cây hòe tinh đang đủng đỉnh rửa bát rồi hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không đồng tình.

Thế giới này rộng lớn như vậy, lúc nào mà chẳng có vài kẻ mắt mù gây chuyện xấu.

Vương Phong mặt đỏ gay, đôi tay chai sạn vội xua lia lịa, quả quyết nói: “Không có, đời này tôi chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm cả!”

Huống hồ đây còn là vụ án mạng mẹ tâm thần hại c.h.ế.t con gái, anh làm gì có lá gan đó?

Phó Vãn gật đầu: “Cái c.h.ế.t của chúng quả thực không liên quan đến anh. Chúng tìm đến anh, có lẽ vì cảm thấy anh là người tốt. Bảy ngày qua anh chưa từng từ chối, nên chúng ngầm thừa nhận là anh đã đồng ý.”

Vương Phong đúng là một anh chàng giao cơm tốt bụng. Nửa năm trước, anh cũng từng giao cơm cho khu dân cư Giang Nam Lục Cảnh, tình cờ phát hiện một bà lão sống một mình bị ngất trong nhà, chính anh đã gọi xe cứu thương. Sau đó, anh còn được người nhà bà lão cảm ơn rối rít.

Chẳng phải người tốt thường gặp lành sao? Tại sao không thù không oán mà lại tìm đến mình? Người tốt thì đáng bị bắt nạt à?

Thế giới này còn có thiên lý hay không nữa?

Với lại, anh ngầm thừa nhận hồi nào? Anh đã nói hai chữ “đồng ý” bao giờ chưa?

Phó Vãn bỗng cười khẽ: “Làm sao anh biết sau này chúng sẽ không báo đáp anh?”

Trời cao coi trọng nhân quả, có nhân ắt có quả.

Gieo duyên lành, làm việc thiện, ắt sẽ có ngày được báo đáp.

Vương Phong không tài nào nghĩ ra được mấy con ma nhí đó có thể báo đáp mình cái gì, mà anh cũng chẳng dám nghĩ.

Triệu Dương là kẻ lắm lời, cậu ta buột miệng nói ngay: “Sau này nếu chúng nó đầu thai sẽ đầu thai vào nhà anh, một lần sinh bảy đứa luôn?”

Đàm Nguyệt Nhi nghe vậy thì cười ha hả không ngớt.

Vương Phong c.h.ế.t sững.

Cái miệng của cậu công tử nhà giàu này độc địa thật đấy.

Lấy oán báo ơn cũng không đến mức này chứ!

Phó Vãn thản nhiên nói: “Đi hay không là tùy anh quyết định. Nếu không muốn đi, ăn xong bát mì này thì ngủ dưới gốc cây hòe ba đêm, qua vài hôm nữa sẽ có người đến bắt chúng đi. Chuyện này coi như xong.”

Bà lão cây hòe tinh nghe vậy lập tức quay đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt chẳng có gì nổi bật của Vương Phong rồi bất mãn càu nhàu: “Dựa vào đâu chứ? Nó có đẹp trai chút nào đâu mà đòi ngủ cạnh ta? Định chiếm hời của bà à? Bà đây muốn cậu Tiết cơ!”

Bố mẹ Tiết Định Khôn: “...”

Lòng dạ muốn đào phăng cả gốc hòe già này của họ lại bắt đầu rục rịch.

Nếu không nhận đơn trong vòng năm phút, đơn hàng sẽ tự động hủy. Mắt thấy chỉ còn hai phút cuối cùng.

Vương Phong chìm trong do dự tột độ, anh hoang mang vô cùng, không biết phải lựa chọn thế nào.

Nếu đối phương là người sống, anh nhất định sẽ không ngần ngại giúp đỡ, nhưng họ lại là người chết, là ma, mà số lượng còn lên đến bảy.

Cái c.h.ế.t của chúng cũng không phải do anh gây ra, anh có thật sự nên dấn thân vào vũng nước đục này không?

Nếu nhận đơn thật, liệu anh có bị hại c.h.ế.t không? Lỡ anh c.h.ế.t rồi, mẹ già ở quê phải làm sao?

Đầu óc Vương Phong ngập tràn những câu hỏi, suy nghĩ rối như tơ vò.

Cô bé ma đã nấp dưới nắp cống cách đó hơn chục mét, lẳng lặng theo dõi, không hề động đậy.

Đoàn Đoàn, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng chỉ về phía cô bé ma, nói: “Mẹ ơi, chị gái kia trông có vẻ đau lòng lắm, nhưng chị ấy muốn khóc mà không khóc được ạ.”

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 81