Một khi đã thành ma thì không thể rơi lệ, nhưng Đoàn Đoàn có thể cảm nhận được cảm xúc của chúng.
Giống như Thu Thu trông rất hung dữ đáng sợ, nhưng Đoàn Đoàn cảm nhận được Thu Thu là một đứa trẻ ngoan, sẽ không làm hại cậu, không giống những cô chú ma khác.
Vương Phong khẽ giật mình, tâm trạng anh phức tạp vô cùng, bàn tay cầm điện thoại vẫn chần chừ.
Triệu Côn Minh và những người khác đều im lặng quan sát, họ rất hiểu cho Vương Phong. Ngay cả khi anh từ chối nhận đơn cũng là điều hợp tình hợp lý, bởi suy cho cùng chuyện này vốn không liên quan gì đến anh.
Thời gian đếm ngược nhận đơn chỉ còn một phút, Vương Phong hỏi câu cuối cùng: “Bà chủ, tại sao tôi lại thấy nhiều hũ tro cốt trong nhà cô bé vậy? Tro cốt không phải nên được chôn cất sao?”
Triệu Dương và những người khác từng đọc tin tức, biết rằng bây giờ đất nghĩa trang không chỉ đắt đỏ mà thời hạn sử dụng cũng chỉ có 20 năm. Không ít người đã mua hẳn căn hộ nhỏ chỉ để chứa tro cốt, Vương Phong đoán mình cũng gặp phải trường hợp này.
Phó Vãn bấm tay tính toán một lát rồi nói: “Bố của cô bé đã bán căn hộ đó đi với cái giá rẻ mạt của một căn nhà bị ma ám, còn bán luôn cả hũ tro cốt của con gái mình.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Vương Phong giật b.ắ.n mình, bật phắt dậy, kinh hãi hét lên.
“Cái gì? Bán cả tro cốt? Bố ruột của con bé bán ư?”
Chuyện này thật sự khó mà tin nổi. Vợ tâm thần hành hạ con gái đến chết, còn người bố ruột thì lại đem bán cả tro cốt của con.
Thế giới này quả nhiên có đủ mọi chuyện kỳ quái, khiến người ta phải bàng hoàng.
Vương Phong nhớ lại cô bé ma kia, tuy đêm qua nó đã dọa anh sợ đến vãi cả ra quần, nhưng hình như nó không hề gây ra tổn thương thực sự nào cho anh. Ngay cả khi anh cho nó uống chai nước khoáng có vấn đề khiến nó đau đớn lăn lộn dưới đất, nó cũng không hề trả thù anh.
Vương Phong vốn là một thanh niên nhiệt huyết, m.á.u nóng trong người anh bỗng sôi trào, anh nhìn giao diện nhận đơn chỉ còn đếm ngược “5, 4, 3.”
Ngay trước khi con số nhảy về không, Vương Phong trong một phút bốc đồng đã nhấn nút nhận đơn.
Nhìn giao diện xác nhận đã nhận đơn, tim Vương Phong đập thình thịch như trống trận.
Triệu Dương đứng bên cạnh xem mà kinh ngạc, không kìm được giơ ngón tay cái lên: “Anh Vương, anh đúng là đấng nam nhi, ngầu thật đấy.”
Nếu đổi lại là cậu, Triệu Dương cũng không chắc mình có dám dấn thân vào vũng nước đục này hay không.
Đầu óc Vương Phong vẫn còn ong ong, anh gãi mái tóc không mấy sạch sẽ của mình, vội vàng hỏi Phó Vãn: “Bà chủ, vậy bây giờ tôi đến quán lấy đồ ăn rồi đi giao sao? Giao đến nơi thì tôi phải làm gì? Tôi có thể giao đồ ăn đến cửa rồi chạy luôn được không?”
Phó Vãn ghé tai anh thì thầm vài câu. Vương Phong sợ đến mặt mày trắng bệch, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhựa mà hai chân run lẩy bẩy.
Mẹ kiếp! Bây giờ, bây giờ hối hận còn kịp không?
Vương Phong đột nhiên không dám đi nữa!
Phó Vãn nói thêm: “Nhận đơn rồi tức là anh đã đồng ý với yêu cầu của lũ ma. Nếu không hoàn thành, chúng nó có thể danh chính ngôn thuận bám lấy anh đấy.”
Đoàn Đoàn nhìn bộ mặt xanh trắng đan xen vì sợ hãi của Vương Phong, liền dùng giọng nói non nớt an ủi: “Chú Vương đừng sợ, tuy có vài con ma trông đáng sợ thật, nhưng không phải con nào cũng là người xấu đâu ạ. Chú nhìn quen rồi sẽ không sợ nữa đâu.”
Nước mắt Vương Phong chỉ chực rơi xuống, anh mếu máo: “Chú sợ, chú sợ thật mà.”
Hơn nữa, anh đâu có muốn nhìn ma cho quen!
Vương Phong chỉ muốn vả cho mình một cái vì cái đầu nóng nhất thời lúc nãy. Anh chỉ là một người giao cơm chứ có phải cảnh sát đâu, làm đấng cứu thế cái gì chứ?”
“Phó Vãn lên tiếng hỏi: “Có kính mắt không?”
Triệu Dương lập tức bật dậy khỏi ghế, sải mấy bước dài đến chiếc siêu xe màu xanh lam của mình, lấy ra một cặp kính râm rồi quay lại.
“Đầu bếp Phó, kính râm có được không ạ?”
Phó Vãn gật đầu rồi bảo Triệu Dương đi hái hai chiếc lá hòe tươi, khiến cho lão thái thái cây hòe đứng bên cạnh cứ rên la oai oái: “Ối ối đau quá, ngươi làm đau ta rồi, người ta bắt đền đấy!”
Triệu Dương run b.ắ.n cả người, chỉ sợ bị bà cô cây hòe này bám riết ăn vạ, đến lúc đó lại thành đôi bạn cùng khổ với Tiết Định Khôn, cùng nhau hầu hạ lão thái thái này.
Phó Vãn dùng lá hòe nhẹ nhàng quét qua hai bên tròng kính, lẩm nhẩm một câu pháp quyết rồi rót vào một tia linh lực. Xong xuôi, cô đưa kính râm cho Vương Phong: “Lát nữa đi giao cơm, nếu anh cảm thấy sợ thì cứ đeo vào.”
Mọi người tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt ai nấy đều tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Đây là pháp khí sao?
Là pháp khí do chính tay đầu bếp Phó làm!
Chẳng phải còn lợi hại hơn cả bùa bình an hay sao?
Vương Phong có chút do dự nhìn sang Triệu Dương. Kính râm của cậu ấm nhà giàu này chắc chắn không phải hàng rẻ tiền rồi.
Triệu Dương vỗ vai Vương Phong, hào sảng nói: “Không sao đâu anh Vương, coi như em tặng anh đó.”
Vẻ mặt Vương Phong lộ rõ sự cảm kích. Anh cẩn thận dùng hai tay nhận lấy cặp kính râm từ Phó Vãn, trân trọng cất vào túi áo ngực.