Vương Phong húp cạn tô nước lèo ừng ực như để lấy can đảm, rồi chuyển cho Phó Vãn 518 tệ qua WeChat. Xong xuôi, anh hùng dũng như một người lính sắp ra trận, bước tới chiếc xe máy điện giao hàng, gạt chân chống rồi dứt khoát leo lên.
Anh vặn mạnh tay ga, chiếc xe phóng vút đi, chỉ để lại một vệt mờ trên con đường lớn.
Đoàn Đoàn chớp chớp mắt, kinh ngạc kêu lên: “Mẹ ơi, con quỷ ở chỗ nắp cống biến mất rồi!”
Phó Vãn gật đầu: “Ừ, nó bám theo rồi.”
...
Trời đã về khuya, những người trung niên như ông Tiết Quốc Thịnh đã bắt đầu thấm mệt.
Sau khi Vương Phong rời đi, cơn buồn ngủ của họ liền ập tới, ai nấy đều gà gật không trụ nổi nữa.
Riêng Triệu Dương và Đàm Nguyệt Nhi thì vẫn còn tỉnh táo, Triệu Dương lên tiếng hỏi: “Đầu bếp Phó, khi nào chị dọn hàng vậy? Hay để chúng tôi đưa chị về?”
Phó Vãn lắc đầu: “ Tôi còn khách, mọi người về trước đi.”
Ông Triệu Côn Minh định nhắc nhở rằng đêm hôm để mẹ con cô ở lại một mình rất nguy hiểm, nhưng nghĩ đến bản lĩnh quỷ thần khó lường của Phó Vãn, ông lại nuốt lời vào trong.
Họ chào tạm biệt Phó Vãn rồi lần lượt lên những chiếc siêu xe đậu ven đường.
Lão thái thái cây hòe lảo đảo chạy tới bên cửa sổ xe của ông Tiết Quốc Thịnh và bà Tề Tú Lan, gào lên: “Bố mẹ chồng ơi, hai người phải bảo thằng nhóc Tiết chăm sóc con cho tốt vào! Phải biết kính già yêu trẻ chứ!”
Lão thái thái cây hòe còn chưa nói dứt lời, ông Tiết Quốc Thịnh đã bừng tỉnh, nhấn mạnh chân ga phóng xe đi mất, phả thẳng vào mặt bà ta một làn khói xe đen kịt.
Đêm đã khuya, đường phố vắng lặng, chỉ có mấy con thiêu thân lượn lờ quanh ánh đèn đường vàng vọt, hầu như không còn thấy bóng người qua lại.
Phó Vãn thấy Đoàn Đoàn đang lấy tay dụi mắt, bèn dịu dàng hỏi: “Buồn ngủ rồi à con?”
Đoàn Đoàn hơi ngượng ngùng gật đầu.
Phó Vãn ngồi xuống ghế, dang tay ra với Đoàn Đoàn. Cậu bé liền đỏ mặt, ngoan ngoãn sà vào lòng mẹ.
Cô để Đoàn Đoàn ngồi lên đùi mình, vòng tay ôm lấy cậu bé.
“Lần sau nếu buồn ngủ thì cứ ở nhà ngủ nhé.”
Đoàn Đoàn giật mình tỉnh cả ngủ, vội nắm lấy tay áo mẹ, lo lắng nói: “Con muốn làm việc cùng mẹ cơ.”
Phó Vãn khẽ “ừ” một tiếng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ của con trai.
Ngửi mùi hương dịu nhẹ trên người mẹ, cơn buồn ngủ của Đoàn Đoàn lại ập đến. Cậu bé níu lấy vạt áo cô, miệng lí nhí thầm thì: “Mẹ ơi, sau này Đoàn Đoàn cũng sẽ nấu cơm cho mẹ, Đoàn Đoàn muốn ăn cơm cùng mẹ...”
Phó Vãn khẽ rũ mắt trầm tư. Bữa cơm gia đình quả thật là một cách vô cùng quan trọng để kết nối tình cảm.
Trước kia, điều cô mong chờ nhất chính là cả nhà cùng quây quần bên mâm cơm, vừa ăn vừa kể những câu chuyện thú vị ở trường, ở nhà. Bàn ăn nhà họ khi ấy lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.
Bố ruột của Đoàn Đoàn mất rồi cũng không sao, cô vẫn có thể cùng con trai bầu bạn bên mâm cơm.
“Hệ thống” hiện ra: “Ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành. Chúc mừng ngài nhận được công thức Cơm Chiên.”
Phó Vãn đáp: “Ồ.” Cô biết rồi.
“Hệ thống” nhắc nhở: “Ký chủ, tất cả mì gói đã dùng hết, đề nghị ngài đổi thực đơn mới. Cơm chiên là một lựa chọn không tồi.”
Phó Vãn: “Có thể cân nhắc.”
Hệ thống mỹ thực cảm động đến rơi nước mắt. Cuối cùng ký chủ cũng chịu đi vào quỹ đạo rồi sao?
Ký chủ tự tay làm cơm chiên, tương lai sẽ có vô số thực khách sẵn sàng xếp hàng dài chỉ để được thưởng thức món ăn này.
Thậm chí sẽ có người vì một đĩa cơm chiên mà không ngần ngại lao vào choảng nhau!
Cảnh tượng kinh điển này hệ thống đã thấy vô số lần ở các ký chủ khác, nhưng lần nào xem lại cũng không biết chán.
Đây mới chính là sự huyền diệu chân chính của ẩm thực!
Thấy Phó Vãn tối nay hợp tác như vậy, hệ thống mỹ thực liền tranh thủ trò chuyện thêm với cô.
Tuy Phó Vãn kiếm được không ít tiền, nhưng lượng khách vẫn còn quá ít.
“Hệ thống” gợi ý: “Ký chủ có muốn thu hút thêm khách không? Ví dụ như quay video ngắn, livestream, hoặc mở thêm dịch vụ giao hàng tận nơi. Tận dụng sức mạnh của internet sẽ giúp tăng lượng khách đáng kể.”
Phó Vãn không phải là một Huyền tu cổ hủ, thời đại mới thì cũng nên có tư duy mới. Cô gật đầu: “Có thể cân nhắc.”
“Hệ thống” vô cùng hài lòng: “Trễ lắm rồi, ký chủ không về nhà sao? Đoàn Đoàn ngủ say rồi kìa.”
Phó Vãn nhẹ vỗ lưng Đoàn Đoàn, khẽ đáp: “Đến rồi.”
Có Phó Vãn ở bên, Đoàn Đoàn không hề bị muỗi đốt nên ngủ rất say, ngay cả khi có người đến gần cũng không hề hay biết.
Cách đó không xa, trong một chiếc ô tô màu đen, Chu Kiều Kiều ngồi lặng, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước quán ăn.”
Quả nhiên là Phó Vãn.