Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 85

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Còn về phần Tam Hoa… Mẹ kiếp, hắn vẫn còn là trai tân á? Chẳng phải ngày nào hắn cũng c.h.é.m gió là đã ngủ với bao nhiêu đứa con gái rồi sao?

“Tiểu Bạch, Đại Quất, Tam Hoa, Bò Sữa… Đây chẳng phải là tên của mấy con mèo sao?” Bưu ca run run khóe miệng.

Bưu ca học theo mấy bộ anime, nhuộm một mái tóc bạch kim cho ra vẻ dân chơi, nên gọi là Tiểu Bạch cũng đúng.

Đại Quất thì quá hợp với mái tóc vàng hoe của hắn.

Mèo bò sữa thì có màu đen trắng. Đại Tráng trước đây từng nhuộm tóc trắng, nhưng gần đây tóc thật đã mọc dài ra, lại còn phai màu, đúng là trông đen trắng xen kẽ y như một con mèo bò sữa.

Chỉ là… Tam Hoa là có ý gì?

Tóc A Phi đen tuyền, làm gì có ba màu?

Tên tóc vàng có vẻ hiểu biết nhất trong đám liếc nhìn A Phi đang đỏ bừng mặt, lí nhí nói: “Cái đó… nghe nói mèo tam thể đực không có khả năng sinh sản.”

Mấy người còn lại đồng loạt nhìn xuống dưới háng A Phi, ánh mắt đầy ẩn ý.

A Phi như bị sỉ nhục tột độ, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận gào lên: “Nói bậy! Tao có thể đẻ… à không, tao ngủ với gái nhiều như lông trâu! Tao… Tao… Tao về trước đây!”

Nói rồi A Phi co cẳng chạy biến vào con hẻm nhỏ, không hề quay đầu lại. Những người còn lại quay sang nhìn Phó Vãn. Bà chủ này đang ôm đứa con đang ngủ say trong lòng, dáng vẻ tĩnh lặng dịu dàng, nhưng lại khiến trong lòng bọn họ dấy lên một hồi trống dồn dập.

Chỗ này quỷ dị quá.

Chạy mau!

Bưu ca dẫn hai tên còn lại, co cẳng bỏ chạy.

Chỉ có Đại Tráng là không nhịn được mà sờ bụng mình, lẽ nào mình sắp phải đi gặp Diêm Vương thật sao?

Chu Kiều Kiều thấy bọn họ chạy còn nhanh hơn thỏ, vì ở xa nên không nghe được họ nói gì, cô ta lập tức hạ cửa kính xe xuống, tức đến hộc m.á.u mà hét lên: “Chạy cái gì mà chạy? Quay lại! Mau quay lại đây!”

Nhưng đám người này có thể không có bản lĩnh gì khác, chứ tốc độ chạy trốn thì đúng là khiến người ta phải trầm trồ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Tà ma thật.

Chu Kiều Kiều thầm mắng đám người này đúng là một lũ vô dụng, cô ta đột nhiên quay đầu lại.

Xuyên qua lớp kính chắn gió, Chu Kiều Kiều bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Vãn. Không hiểu sao trong lòng cô ta bỗng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống.

Phó Vãn bế Đoàn Đoàn đang ngủ say lên, dùng chân khều khều bà lão vẫn còn đang lăn lộn dưới đất, giọng nhàn nhạt: “Giúp tôi đẩy xe về nhà.”

Cây hòe tinh vốn không thể rời xa bản thể của mình, nhưng có Phó Vãn ở đây thì lại là chuyện khác.

Bà lão còng lưng không dám hó hé gì, vội vàng bò dậy dọn dẹp bàn ghế, rồi dùng đôi tay già nua đẩy chiếc xe đi về phía trước.

“Đại sư, đại sư.”

Phó Vãn nhẹ nhàng vỗ lưng Đoàn Đoàn: “Gọi là đầu bếp.”

“Ánh mắt bà lão lóe lên tia sáng sắc sảo, hoàn toàn không hợp với gương mặt già nua. “Đầu bếp ơi, cô có thể làm tôi trở nên xinh đẹp hơn không?”

Phó Vãn đáp gọn: “Được chứ.”

Yêu tinh tu luyện quả thật có thể giữ cho dung mạo luôn ở thời kỳ sung sức nhất. Chỉ tiếc là cây hòe tinh già này đơn thuần chỉ có âm khí chứ không biết pháp môn tu luyện, nên đành mang hình dáng của một bà lão đúng với trăm năm tuổi đời của mình.

Mắt bà ta sáng rực lên: “Đầu bếp, cô dạy tôi được không? Nếu tôi biến thành thiếu nữ đôi mươi, chẳng phải sẽ hút hồn cậu Tiết sao?”

Phó Vãn vừa đi vào khu dân cư vừa đáp: “Để xem tâm trạng của tôi đã.”

Nghe có cơ hội, cây hòe tinh lập tức mừng rỡ, vội đẩy chiếc xe nhỏ vào một khoảng đất trống rồi đỗ lại, sau đó răm rắp nghe lời Phó Vãn quay về phía lùm cây. Ngay khoảnh khắc Phó Vãn định lên lầu về nhà, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

“Cô Phó, muộn thế này mới dọn hàng về à?”

Phó Vãn quay đầu lại, nhận ra đó là chủ nhà Dương Chấn Vinh. Gương mặt ngăm đen của anh ta ửng hồng, trên người thoang thoảng mùi rượu, xem ra vừa mới nhậu ở vườn hoa trong khu.

Phó Vãn gật đầu, cùng Dương Chấn Vinh đi lên lầu. Dương Chấn Vinh xoa xoa mặt, định đưa tay bế giúp đứa bé nhưng bị cô khéo léo từ chối.

Anh ta thở dài một hơi đầy ngưỡng mộ: “Giá mà mẹ của Đóa Đóa cũng yêu con được như cô thì tốt biết mấy.”

Thấy Phó Vãn nhíu mày, Dương Chấn Vinh nói tiếp: “Dạo này tôi bận quá, lò mổ lại hẹn tôi đi xem lợn hơi, mà con bé Đóa Đóa thì được nghỉ học. Tôi định nhờ mẹ nó đón về chăm mấy hôm, nhưng cô ấy lại bảo bận hẹn hò với bạn trai, không muốn.”

Dương Chấn Vinh bất đắc dĩ, đành phải mang con gái theo mỗi khi ra chợ bán thịt.

Phó Vãn nhắc nhở: “Anh Dương, nhớ lời tôi nói trước đây nhé.”

Nói xong, cô liền ôm Đoàn Đoàn vào căn hộ cho thuê.

Dương Chấn Vinh uống say nên đầu óc có chút mụ mị. Anh ta cố nhớ lại xem Phó Vãn đã nói gì, hình như là đừng cho Đóa Đóa chơi với con thỏ, hay là cái vòng tay kia ba ngày không được tháo ra nhỉ?

Lão Đại Huyền Học Bị Gắn Với Hệ Thống Ẩm Thực

Chương 85