Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 33

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phó Tranh hắng giọng: "Không được, tôi không chở người khác."

"Lâm Miên, hôm nay cậu sao thế?" Chu Tự Viễn khó hiểu: "Cậu bị ma dọa ngáo rồi à?"

Lâm Miên rầu rĩ trả lời: "Ừm."

Không còn cách nào khác, Lâm Miên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Hành Chu trèo lên ghế sau xe máy của Chu Tự Viễn, hai tay nắm chặt vạt áo cậu ta.

Ngay sau đó, Chu Tự Viễn nắm lấy hai tay của Thẩm Hành Chu, để Thẩm Hành Chu vòng tay ôm eo mình, cậu ta còn quay đầu lại, đắc ý nhướng mày với Thẩm Hành Chu.

Ve vãn đánh yêu! Không được!

Lâm Miên nằm sấp trên lưng Phó Tranh, thò đầu ra, hung dữ nhìn Chu Tự Viễn, nắm chặt tay, đ.ấ.m mạnh hai cái.

“Á…" Phó Tranh cau mày, nắm lấy nắm đ.ấ.m của cậu: "Miên Miên, tớ có nói gì đâu, sao lại đánh tớ?"

"Tức c.h.ế.t tớ mất!" Lâm Miên nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi muốn cắn người: "Tớ muốn ám sát tất cả học sinh yêu sớm trên thế giới này, không chừa một ai... chỉ chừa lại người có thành tích tốt."

Phó Tranh quay đầu lại: "Bao gồm cả cậu?"

"Bao gồm cả tớ..." Hình như có chỗ nào không đúng, Lâm Miên ngẩng đầu lên: "Tớ yêu sớm hồi nào? Nếu tớ yêu sớm, tớ cũng bóp c.h.ế.t chính mình."

"Miên Miên..."

Phó Tranh còn chưa kịp nói hết, Lâm Miên đã vội vỗ vai anh: "Nhanh lên, họ đi rồi, đuổi theo."

Phó Tranh vặn tay ga, đuổi theo những người bạn đồng hành.

Thẩm Hành Chu xuống xe ở cổng trường, tạm biệt họ.

Lâm Miên dùng sức vẫy tay với y: "Tạm biệt cậu nha, học hành cho tốt, về nhà làm thêm hai tờ đề."

Thẩm Hành Chu cười với cậu ta: "Ừm, tạm biệt, cậu cũng vậy."

Lâm Miên nhìn Thẩm Hành Chu vào trường, Chu Tự Viễn lái xe máy đi từ hướng ngược lại, lúc này cậu mới yên tâm, vỗ vai Phó Tranh: "Đi thôi."

Cả đám tiếp tục đi về phía trước.

Năm phút sau, Tóc vàng rẽ vào ngõ: "Đi đây, tạm biệt."

Lại năm phút sau, Kính Cận và Mập Mập cũng đi: "Anh Phó, Tiểu Miên, mai gặp."

Cuối cùng chỉ còn lại Lâm Miên và Phó Tranh.

Gió đêm hơi se lạnh, thổi nhẹ qua.

Lâm Miên rũ mắt, dựa vào lưng Phó Tranh.

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi choáng váng.

Đột nhiên nhận được tin tức chấn động như vậy, đầu óc cậu quá tải rồi.

Phó Tranh cũng không nói gì, hai người lặng lẽ đi.

Không biết qua bao lâu, xe máy dừng lại, Phó Tranh vỗ vào chân Lâm Miên: "Miên Miên, đến rồi."

"Hả?" Lâm Miên mơ màng ngẩng đầu lên, trèo xuống xe.

Hai người về đến nhà.

Nhà Phó Tranh đóng cửa, nhưng nhà Lâm Miên lại mở toang, bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Lâm Miên vỗ nhẹ vào cánh tay Phó Tranh, trao đổi ánh mắt với anh, sau đó bước vào: "Bố mẹ, con về rồi."

"Biết về rồi à? Mấy giờ rồi? Đi chơi ở nhà bạn nào đấy?"

"Là bạn mới chuyển đến, con đã nói với bố mẹ lần trước rồi."

"Cái cậu tên Tiểu Chu đấy à? Nhưng cũng không thể chơi đến muộn thế này được."

"Con đi cùng Phó Tranh." Lâm Miên giả vờ vô tình nhắc đến: "Hơn nữa còn có cả học sinh giỏi nhất khối nữa!"

"Học sinh giỏi nhất khối! Thật không? Vậy thì được!"

Bố mẹ vẫn luôn như vậy.

Họ hắng giọng, cố duy trì nguyên tắc đang lung lay: " Nhưng cũng không thể chơi đến muộn như vậy."

"Biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa." Lâm Miên thay dép, chạy vào phòng, lấy đồ ngủ chuẩn bị đi tắm.

Mười phút sau, Lâm Miên toàn thân đầy hơi nước, từ trong phòng tắm đi ra, nhẹ nhàng chạy đến cửa lớn.

Bố mẹ như thể có mắt ở sau gáy, chẳng thèm quay đầu lại, khi cậu sắp đẩy cửa ra ngoài thì gọi cậu lại: "Con lại định đến nhà Tiểu Tranh ngủ à?"

"Vâng." Lâm Miên gật đầu: “Chú Phó đi chạy xe đường dài, Phó Tranh ở nhà một mình sẽ sợ, con đến ở cùng cậu ấy."

"Nó còn sợ à? Bố thấy nhà mình như nhà tắm công cộng, tối nào con cũng về tắm rồi đi luôn, chẳng ở nhà ăn cơm hay ngủ nghỉ gì cả.”

"Ngày mai con nhất định sẽ ngủ ở nhà, bố mẹ ngủ ngon."

Lâm Miên chuồn ra khỏi nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó thành thạo đẩy cửa nhà đối diện ra, xông vào: "Phó Tranh, tớ đến..."

Cậu khựng lại, không tin nổi mà dụi dụi mắt: "Phó Tranh, cậu đang làm gì vậy?"

“Làm bài tập." Phó Tranh quay lưng về phía cậu, ngồi trước bàn học, tay cầm bút, đang nghiêm túc tính toán.

"Cậu bị kích thích gì vậy?" Lâm Miên tiến lên.

"Miên Miên, cậu nói đúng, tớ phải bắt đầu học hành nghiêm túc rồi."

"Tại sao?"

"Sau này kiếm tiền mua máy tính cho cậu."

Mắt Lâm Miên sáng lên: "Được, vậy cậu cố lên."

Phó Tranh nắm chặt cây bút trong tay.

Anh còn phải mua nhà to, mua xe máy, thuê giúp việc nấu cơm.

Anh không nuốt trôi cục tức này, anh nhất định phải dìm Chu Tự Viễn xuống!

Chu Tự Viễn có thể cho Thẩm Hành Chu cái gì, anh cũng phải cho Miên Miên cái đó!

Một ý chí chiến thắng vô cớ bùng cháy trong lòng Phó Tranh.

Lâm Miên ngồi xuống bên cạnh anh, hai người cùng nhau làm bài tập một lúc trước khi đi ngủ.

Làm đến hơn mười giờ, Lâm Miên thực sự không chịu nổi nữa, ngáp một cái, cậu buông bút chuẩn bị đi ngủ nhưng Phó Tranh vẫn đang miệt mài đèn sách.

Lâm Miên kéo chăn, trèo lên giường: "Vậy tớ ngủ trước, cậu cũng ngủ sớm đi."

"Được." Phó Tranh hăng hái viết.

Lâm Miên nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng Phó Tranh viết chữ, có chút không ngủ được.

Cậu ngủ nướng, nhưng bạn tốt thì đang học bài, cậu luôn cảm thấy trong lòng không yên.

Lỡ như Phó Tranh thừa lúc cậu không chú ý, thi đỗ vào Đại học Bắc Kinh thì sao?

Lâm Miên đột nhiên mở to mắt: "Phó Tranh, cậu nghỉ một lát đi, đừng có thi đỗ thật đấy."

Phó Tranh không ngẩng đầu lên: "Miên Miên, cậu quá tự tin vào tớ rồi."

Mười hai giờ đêm, màn đêm sâu thẳm, ngoài cửa sổ không có một tiếng động.

Phó Tranh tắt đèn bàn, đi đến bên giường.

Lâm Miên nằm ngửa trên giường, kéo một góc chăn, chỉ đắp đến rốn, không biết mơ thấy gì, lắc đầu nói: "Không được... không được hôn môi..."

Phó Tranh nhíu chặt mày, đưa tay ra, véo miệng cậu.

Cậu hôn môi với ai đấy? Dừng lại! Không được hôn!

Lâm Miên bị anh véo tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngồi dậy, thấy là Phó Tranh, lập tức lại ngã xuống: "Phó Tranh cũng không được... phải lớn rồi mới được..."

Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 33