Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 34

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Phó Tranh khựng lại, đẩy cậu vào sâu trong giường, sau đó lên giường.

Hai người nằm song song, Phó Tranh không kìm được mà giơ tay lên chạm vào khóe môi mình.

Không phải Miên Miên mơ thấy anh đấy chứ?

Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng mà...

Phó Tranh quay đầu nhìn lại, Lâm Miên đã ngủ say như cũ, không còn nói mớ nữa.

Cũng không phải không được.

Mơ thấy anh thì tốt hơn là mơ thấy người khác phải không?

Miên Miên mơ thấy bất kỳ ai khác, Phó Tranh đều không yên tâm!

Phó Tranh hắng giọng, quay đầu, nhắm mắt lại, trong lòng ôn lại công thức toán học, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, sáu giờ sáng.

Tít tít tít!

Chiếc đồng hồ điện tử đặt trên đầu giường của Phó Tranh đúng giờ kêu lên, anh bật người ngồi dậy, tắt chuông báo thức.

Hình như Lâm Miên bị đánh thức, cậu khó chịu ngâm nga hai tiếng, còn lật người, nhưng vừa tắt chuông báo thức, cậu lại lập tức ngáy nhỏ.

Phó Tranh xuống giường, ra ngoài rửa mặt đánh răng.

Khoảng hai tiếng sau, Lâm Miên mới mơ màng tỉnh dậy.

Cậu sờ bên cạnh, nhưng không sờ thấy Phó Tranh: "Phó Tranh, sáng nay chúng ta ăn gì? Ừm? Cậu ở đâu? Cậu dậy rồi à?"

Cậu vừa hỏi, vừa bò dậy khỏi giường.

Ngay sau đó, Lâm Miên sợ hãi hét lên một tiếng, ôm chăn, liên tục lùi về phía sau.

"Cậu cậu cậu... cậu là ai?"

Chỉ thấy Phó Tranh ngồi trước bàn học, quay lưng về phía cậu, đang nghiêm túc làm bài kiểm tra.

Lâm Miên xông tới, liếc nhìn.

Cậu ấy còn đang làm bài kiểm tra tiếng Anh!

Những từ tiếng Anh mà Phó Tranh không hiểu, anh còn tra từ điển từng từ một, đánh dấu cẩn thận!

Lâm Miên kinh ngạc đến mức mắt muốn rơi ra ngoài, lay Phó Tranh hai cái: "Cậu không phải Phó Tranh, bạn thân của tớ đâu? Trả bạn thân của tớ lại cho tớ mau!"

Phó Tranh giữ vững cơ thể: "Miên Miên, là tớ, bạn thân nhất của cậu đây."

"Cậu..." Lâm Miên ngã ngồi xuống bên cạnh anh:"Phó Tranh, cậu dậy từ lúc nào vậy?"

Phó Tranh nhàn nhạt nói: "Sáu giờ."

Lâm Miên chất vấn: "Cho nên là cậu muốn bỏ rơi tớ, một mình tới Đại học Bắc Kinh à?"

"Tớ muốn học cùng trường với cậu, còn phải kiếm tiền mua máy tính cho cậu."

"Tớ còn tưởng..."

Cậu còn tưởng tối qua Phó Tranh chỉ nói bừa, không ngờ cậu ấy thực sự để trong lòng.

"Vậy thì cậu cố lên, tớ tin cậu!" Lâm Miên cổ vũ anh:"Cậu đợi tớ một lát, tớ đi ăn sáng, rồi về học cùng cậu."

"Được." Phó Tranh gật đầu: "Tớ mua bánh bao hấp, để trên bàn rồi."

Lâm Miên rửa mặt đánh răng đơn giản, cầm bánh bao, quay lại phòng, học cùng Phó Tranh.

Sự chăm chỉ và nghiêm túc chưa từng có!

Hai ngày cuối tuần, các thầy cô giáo làm thêm giờ để chấm bài kiểm tra.

Đến tối chủ nhật, điểm số đã được thống kê xong.

Trường trung học ở trấn nhỏ có phong tục treo bảng danh dự. Mỗi lần kiểm tra, một trăm học sinh đứng đầu mỗi khối và những học sinh có sự tiến bộ đặc biệt, các thầy cô sẽ chép tên các em lên một tờ giấy đỏ lớn rồi dán trên bảng thông báo đối diện cổng trường.

Cả một tuần cuối tuần, Lâm Miên đều mong ngóng đến lúc công bố bảng xếp hạng, sáng thứ hai, ngay cả giấc ngủ nướng cũng không ngủ, kéo Phó Tranh đến trường.

Cậu nóng lòng muốn biết điểm số của mình.

Khi họ đến nơi, trước bảng thông báo đã có một đám học sinh vây quanh.

"Nhất khối chắc chắn lại là Thẩm Hành Chu của lớp thực nghiệm nhỉ?"

"Chứ còn ai vào đây nữa? Lần này cậu ấy bỏ xa top 2 hơn bảy mươi điểm, cảm giác như cậu ấy được thi nhiều hơn người khác một môn vậy."

Lâm Miên cũng kinh ngạc.

Quá lợi hại rồi đấy!

Hôm thi, bố của Thẩm Hành Chu còn đến trường gây chuyện, kết quả...

Đây chính là tố chất tâm lý của học sinh giỏi sao?

Gặp mạnh càng mạnh, kiên cường không khuất phục.

Lâm Miên vừa cảm thán, vừa chen đến trước bảng danh dự, tìm tên mình trên đó.

Cậu không kỳ vọng quá nhiều vào bản thân, vào được top một trăm là tốt lắm rồi.

Nhưng mà...

Lâm Miên lướt lên lướt xuống mấy lần, đều không thấy tên mình.

Cậu không vào được top một trăm sao? Nhưng cậu đã cố gắng nhiều như vậy, từ hai trăm năm mươi lên top một trăm, cũng không phải quá khó chứ?

Lâm Miên bĩu môi, có chút chán nản.

Đột nhiên, Phó Tranh bên cạnh chạm vào cánh tay cậu: "Miên Miên, cậu ở đây này."

"Đâu đâu?" Lâm Miên phấn chấn, vội ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Phó Tranh chỉ.

Hai chữ "Lâm Miên" được thầy giáo viết bằng chữ Khải (*) ngay ngắn trên giấy đỏ.

(*) Chữ Khải thư (phồn thể: 楷書; giản thể: 楷书; bính âm: kǎishū) hay khảy thư, chữ khay còn gọi là chân thư (真書), chính khải (正楷), khải thể (楷體) và chính thư (正書), là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7),[1] do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn).

Mắt Lâm Miên sáng lên, nhìn lên trên nữa.

Tiến bộ vượt bậc!

"Oa!" Lâm Miên bùng nổ một tiếng reo mừng: "Tiến bộ vượt bậc! Tớ là học sinh tiến bộ vượt bậc đầu tiên!"

Cậu xác nhận đi xác nhận lại, liên tục "oa oa oa", suýt nữa là quay vòng tại chỗ, cất cao giọng hát một bài rồi.

Phó Tranh giữ cậu lại, nắm lấy hai tay cậu, kéo cậu đi.

Lâm Miên ngẩng đầu, nhìn Phó Tranh cười ngây ngô.

Quay lại lớp, Lâm Miên giơ cao tay, đắc ý đi ra phía sau, đứng trước mặt Tóc vàng và những người khác.

"Đoán xem tôi là ai?"

Mọi người nhíu mày: "Tiểu Miên, cậu ngốc à?"

Lâm Miên vẫn cứ muốn hỏi: "Đoán xem tôi là ai?!"

"Tiểu Miên? Lâm Miên? Bạn thân của anh Phó? Bạn tốt của chúng tôi?"

"Không không không." Lâm Miên lắc lắc ngón tay, cố làm ra vẻ bí ẩn: " Tôi là…"

"Học sinh tiến bộ vượt bậc." Phó Tranh vô tình vạch trần, đẩy cậu vào chỗ ngồi, rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Mọi người nhìn nhau, giọng dài: "Ồ, học sinh tiến bộ vượt bậc…"

"Oa, học sinh tiến bộ vượt bậc, Tiểu Miên, cậu lợi hại quá? Tôi ngưỡng mộ cậu ghê."

"Tiểu Miên của chúng ta là học sinh giỏi đó."

Lâm Miên ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự tin đón nhận lời khen ngợi của mọi người.

Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 34