Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 38

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Chu Tự Viễn theo bản năng rụt cổ lại.

"Nó dám nộp giấy trắng, thậm chí còn không viết tên! Vớ vẩn, xuống làm lại!"

Bố Chu mặt mày căng thẳng, vung tay hất toàn bộ bài kiểm tra trên bàn xuống đất, sau đó dựa vào lưng ghế, bắt đầu giận dỗi.

Sự tức giận của tổng giám đốc bá đạo.

Mẹ Chu thấy vậy không ổn, vội vỗ vỗ vào lưng ông ta, đưa bài kiểm tra của Thẩm Hành Chu đến trước mặt ông ta: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận, lại phạm bệnh cũ rồi phải không? Xem bài này này, bài này làm tốt."

Bố Chu nhìn bài kiểm tra của Thẩm Hành Chu, sắc mặt hơi dịu đi: "Cũng tạm."

Chu Tự Viễn kéo bạn bè rời đi: "Đi thôi, đi thôi."

Tiếp theo, chủ nhiệm lớp và các giáo viên bộ môn có thể sẽ khen ngợi Thẩm Hành Chu, phê bình một số ít học sinh, một số con sâu làm rầu nồi canh.

Chu Tự Viễn tự biết mình, nên không tham gia.

*

Toàn bộ học sinh khối 11 đang họp phụ huynh, học sinh thì hoặc trốn ở hành lang nghe lén, hoặc đến phòng tự học làm bài.

"Còn một lựa chọn thứ ba nữa…" Chu Tự Viễn trên cầu thang dừng lại, quay đầu, nhướng mày với bạn bè: "Chúng ta trèo tường ra ngoài chơi."

"Không được!" Lâm Miên như lâm vào đại địch, dang rộng hai tay, che chắn trước mặt Phó Tranh và Thẩm Hành Chu: "Muốn chơi thì tự chơi đi, bọn tôi phải học."

"Cũng không đến nỗi thiếu thời gian như vậy."

"Thiếu chứ!" Lâm Miên nghiêm túc nói: "Thi tháng xong là đến thi học kỳ, thi học kỳ xong là đến thi cuối kỳ, thi cuối kỳ xong là đến thi đại học..."

"Thôi thôi thôi!" Chu Tự Viễn vội vàng ngăn lại, không tin nhìn Phó Tranh: "Cậu cũng phải học hành tử tế chứ? Bá chủ Thành Trung?"

"Ừ." Phó Tranh gật đầu, trao đổi ánh mắt kiên định với Lâm Miên.

"Cậu... thôi bỏ đi, simp bạn thân như cậu thì tránh ra một bên, Lâm Miên bảo cậu làm gì thì cậu làm, cậu hết thuốc chữa rồi." Chu Tự Viễn lại quay sang Thẩm Hành Chu: "Bạn cùng bàn, hôm nay cậu không tra tài liệu à?"

"Hôm nay không cần." Thẩm Hành Chu nhàn nhạt nói: "Cậu cũng nên học hành tử tế đi. Nhà cậu giàu có như vậy, bố mẹ cũng xuất sắc như vậy, điểm xuất phát của cậu đã cao hơn rất nhiều người rồi, từ bây giờ cậu học hành tử tế, sau này thừa kế sự nghiệp gia đình."

Chu Tự Viễn bĩu môi: "Bạn cùng bàn, cậu biết không? Năm ngoái vào dịp Tết, bác cả của tôi cũng nói với tôi như vậy, tôi trực tiếp lật luôn cả bàn trà."

Lâm Miên khiếp sợ, vội vàng che chắn trước người Thẩm Hành Chu.

Chu Tự Viễn nhíu mày: "Cậu chơi trò đại bàng bắt gà con à? Nhảy qua nhảy lại."

Lâm Miên nghiêm túc nói: " Tôi sợ cậu lật cả Thẩm Hành Chu."

"Cút đi." Chu Tự Viễn vung nắm đ.ấ.m về phía cậu: "Ý tôi là, nếu không phải bạn cùng bàn của tôi, đổi thành người khác, tôi sẽ không khách sáo đâu."

Một nhóm người đi ra khỏi tòa nhà dạy học, hướng về phía thư viện.

Chu Tự Viễn vẫn luôn đi theo bọn họ.

Lâm Miên nghi hoặc quay đầu lại: "Cậu không đi chơi sao?"

Chu Tự Viễn bất lực nói: "Các cậu không đi cùng tôi thì tôi chơi với ai?"

Tầng một của thư viện là phòng tự học, không có nhiều học sinh, rất yên tĩnh.

Bốn người tìm một chiếc bàn lớn.

Chu Tự Viễn vừa ngồi xuống, kéo áo khoác đồng phục trùm lên đầu, nằm xuống ngủ.

Đúng rồi!

Bỗng cậu ta nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, khàn khàn nói: "Nếu tôi ngáy thì các cậu gọi tôi dậy."

Có ý thức, nhưng không đáng kể.

Lâm Miên hỏi: "Đã đến đây rồi thì không học một lát sao?"

"Không học." Giọng Chu Tự Viễn truyền ra từ dưới lớp áo khoác đồng phục: "Có c.h.ế.t tôi cũng không học."

Được rồi.

Lâm Miên bĩu môi, cẩn thận kéo ghế ra, lấy bài kiểm tra, giấy nháp và hộp bút ra khỏi cặp sách.

Mục tiêu của cậu hôm nay là, trước khi họp phụ huynh kết thúc, làm xong bài kiểm tra này.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu...

"Xoạch" một tiếng, Thẩm Hành Chu ngồi đối diện cậu lật sang mặt sau bài kiểm tra đã làm xong.

Lâm Miên ngây người ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Hành Chu rồi lại nhìn mình.

Đây là khoảng cách giữa cậu và học sinh giỏi sao?

Cậu còn đang chuẩn bị thì Thẩm Hành Chu đã vào trạng thái học tập, hơn nữa còn làm xong một mặt rồi.

Phó Tranh ấn đầu cậu xuống, bắt cậu nhìn Chu Tự Viễn đang ngủ.

Được, cảm thấy tốt hơn nhiều, sự tự tin trở lại rồi.

Một tiếng rưỡi sau, tiếng chuông hết tiết thứ tư từ phía tòa nhà dạy học truyền đến.

Lâm Miên gãi tai gãi má làm xong bài toán trắc nghiệm cuối cùng của môn toán... câu hỏi nhỏ thứ nhất, sau đó ngẩng đầu lên.

Nhìn qua cửa sổ, lờ mờ có thể thấy, đã có phụ huynh đi ra khỏi tòa nhà dạy học rồi.

Những học sinh khác trong phòng tự học đều chú ý tới, đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị qua đó.

Lâm Miên huých Phó Tranh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi."

"Dậy đi." Thẩm Hành Chu thành thạo dùng bút chọc vào người Chu Tự Viễn, vừa cất bút vào, vừa thuận tiện đánh thức cậu ta dậy.

Chu Tự Viễn từ trên bàn bò dậy, đội áo khoác, ngáp một cái: "Vẫn là ngủ ở trường thoải mái hơn, ở nhà tôi căn bản không ngủ được. Các cậu đi à?"

"Ừ."

"Được, vừa vặn tôi cũng đi tìm bố mẹ tôi."

Một nhóm người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mỗi người tìm mẹ mình, mỗi người về nhà mỗi người.

Nhưng mà...

Vừa mới bước vào tòa nhà dạy học, thì Tóc vàng và những người khác đã hoảng hốt chạy lên.

"Anh Phó, không xong rồi! Chủ nhiệm giữ riêng bố mẹ chúng ta lại, gọi vào phòng làm việc!"

Phó Tranh cau mày: "Bố mẹ của ai?"

"Bố mẹ của chúng ta chứ ai!" Kính Cận hét lớn: "Bố của anh và bố của tôi, còn có bố của tóc vành, của Mập Mập và mẹ của Tiểu Miên, tất cả đều bị gọi đi."

Lâm Miên ngẩng đầu lên, mở to mắt không thể tin nổi: "Cái gì? Mẹ tôi cũng bị sao? Vì chuyện gì thế? Gần đây chúng ta cũng không gây chuyện mà?"

"Không biết nữa, nhìn vẻ mặt của chủ nhiệm, hình như khá nghiêm trọng, vì vậy chúng tôi vội vàng tới báo tin."

"Đi đi đi, nhanh lên xem."

"Nếu lát nữa mẹ tôi đánh tôi, các cậu nhớ cản lại chút nhé."

Chu Tự Viễn ở bên cạnh hả hê, cười rất tươi.

Tóc vàng đột nhiên quay đầu lại: " Đúng rồi, tóc đỏ, bố mẹ cậu cũng đang ở trong phòng làm việc, còn có thầy Chúc chủ nhiệm lớp các cậu nữa."

"Cái gì? Sao cậu không nói sớm?" Chu Tự Viễn kinh ngạc, ba bước thành hai bước lên bậc thang, đi ở phía trước nhất: "Nhanh nhanh nhanh! Lên xem nào!"

Một nhóm người chạy lên phòng làm việc ở tầng hai, chỉ thấy bố mẹ của tất cả mọi người đều ở đó, còn có thầy Chúc chủ nhiệm lớp thực nghiệm, cùng với chủ nhiệm lớp của Lâm Miên, một nhóm người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc uống trà.

Có vẻ họ vừa nói xong một chủ đề, nhất thời chìm vào im lặng.

Đúng lúc này, hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã hỗn loạn, mọi người vô thức quay đầu nhìn về phía cửa.

Chu Tự Viễn phanh gấp, dừng lại ở cửa, nhưng những bạn học phía sau không phanh kịp, từng người một đ.â.m vào, suýt nữa đ.â.m ngã cậu ta.

Chu Tự Viễn đứng chắn ở phía trước nhất, quay đầu muốn chạy nưng không có đường lui.

Cậu ta chỉ có thể quay đầu lại, cười gượng hai tiếng: "Bố mẹ, cháu chào các cô chú ạ.”

Mọi người đồng thanh chào hỏi: "Cô chú chào cháu!"

Thầy Chúc mỉm cười hiểu ý, nói với các vị phụ huynh: "Xem ra các con đều sốt ruột rồi. Nhà trường đã xử lý xong sự việc, tôi và thầy Lý chỉ thông báo sự việc này cho các vị phụ huynh một tiếng, các con thấy chuyện bất bình mà lên tiếng, đây là việc tốt, về nhà phải khen thưởng. Cũng mong các vị phụ huynh giữ bí mật, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng của sự việc này."

Các vị phụ huynh liên tục gật đầu: "Nhất định rồi, hai thầy cứ yên tâm."

Vài học sinh nhìn nhau, hiểu được đại khái.

Hai giáo viên chắc là đã kể chuyện của bố Thẩm Hành Chu cho các vị phụ huynh rồi.

Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 38