Vài người thở phào nhẹ nhõm, đứng nghiêm ở ngoài cửa, không sao rồi, không phải đi mách lẻo là được.
Các vị phụ huynh chào tạm biệt hai thầy giáo, một nhóm người đi ra ngoài cửa.
Bố Phó Tranh vỗ vai Phó Tranh, nhìn anh khẳng định: "Làm tốt lắm, làm người là phải như vậy."
Lâm Miên ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, chờ mẹ khen mình: "Mẹ ơi, tối nay chúng ta có thể ăn vịt quay không?"
Mẹ Lâm nghiêm mặt nói: "Tất nhiên là được rồi, Tiểu Miên nhà chúng ta học giỏi lại còn dũng cảm, nhất định phải thưởng."
"Dạ! Dạ dạ dạ!"
Thậm chí cả mẹ Chu cũng đi đến bên Thẩm Hành Chu, trả bài kiểm tra cho cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Kiểm tra rất tốt, cô giáo khen cháu nhiều lần lắm, tiếp tục cố gắng nhé."
Thẩm Hành Chu hơi đỏ mặt: "Cảm ơn cô ạ."
Chu Tự Viễn nhìn từng người bạn được khen thưởng, không khỏi ưỡn thẳng lưng, hắng giọng, ám chỉ bố mẹ mình.
Khen con đi!
Bố mẹ Chu liếc nhìn cậu ta, lại nhìn nhau.
"Được rồi." Họ bất đắc dĩ gật đầu: "Việc này làm đúng là không tệ, đáng khen."
Chu Tự Viễn tự tin nói: "Bình thường thôi, đứng thứ ba thế giới."
" Nhưng mà…"
Chu Tự Viễn cảm thấy không ổn lắm, nụ cười trên mặt cứng đờ lại: " Nhưng mà cái gì?"
"Chu Tự Viễn, con phá kỷ lục của trường rồi, con biết không?"
"Kỷ lục gì cơ?" Chu Tự Viễn nghi hoặc: "Kỷ lục nhảy cao hay nhảy xa?"
Tất nhiên là kỷ lục "xếp cuối cùng, toàn bài làm trắng" rồi.
"Thôi, về nhà rồi nói tiếp." Bố mẹ Chu không muốn mắng cậu ta trước mặt nhiều người như vậy, vẫn nên giữ chút thể diện cho cậu ta.
Chu Tự Viễn lại nở nụ cười, vui vẻ đi cùng các bạn ra khỏi cổng trường.
"À, đúng rồi." Chu Tự Viễn quay đầu lại, nói với các vị phụ huynh: "Các cô chú, đây là bố mẹ cháu, chắc là cô chú vừa đã gặp rồi. Nhà cháu toàn là người tốt, hiện tại cháu đang ở Vinh Đạt Hoa Viên, tòa nhà số 2, căn hộ 403, sau này có thể cho bạn bè đến nhà cháu ngủ lại không ạ?"
Cậu ta vẫn còn nhớ chuyện này!
Tuần trước một nhóm bạn đến nhà cậu ta chơi, chơi đến bảy giờ thì chuẩn bị về nhà.
Lúc đó bọn họ nói, bố mẹ không quen biết nhau, cũng không biết nhà cậu ta ở đâu, nên không thể ngủ lại ở lại nhà cậu ta được.
Kết quả là...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Trời ơi, tóc đỏ, cậu thật là..."
Mắt Chu Tự Viễn sáng lên, đầy mong đợi nhìn các vị phụ huynh: "Được không ạ? Cháu thực sự muốn chơi thâu đêm, trải chiếu ngủ với các bạn." Cậu ta còn nhắc nhở bố mẹ mình: "Nhanh lên, lên nói chuyện thêm với các cô chú một chút, trao đổi số điện thoại đi mẹ, nhanh lên, giúp con tạo mối quan hệ đi."
Bố mẹ Chu không thể nhịn được nữa, đến nước này rồi mà cậu ta vẫn còn nghĩ đến chuyện chơi.
Họ cố nén cơn giận, giữ phép lịch sự tối thiểu, trao đổi số điện thoại với các vị phụ huynh khác.
"Có cơ hội thì cùng nhau thảo luận vấn đề giáo dục, các cháu cũng thích chơi với nhau, có chuyện gì thì cứ liên lạc."
Làm xong chuyện này, bố mẹ Chu nhìn Chu Tự Viễn: "Được chưa?"
Chu Tự Viễn gật đầu hài lòng: "Được rồi ạ, vậy cháu và bố mẹ đi trước nhé, tạm biệt cô chú."
Cậu ta mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau.
Cửa xe vừa đóng lại, một tiếng gầm giận dữ xuyên qua cửa kính.
"Chu Tự Viễn, giải thích cho bố mẹ tại sao con thi môn nào cũng nộp giấy trắng? Tại sao con thi môn nào cũng ngủ? Tại sao con ngay cả tên cũng không chịu viết?!"
"Bố mẹ hét to như vậy làm gì? Bạn con nghe thấy hết rồi!"
"Bố mẹ đánh c.h.ế.t con rồi đẻ lại một đứa nữa!"
"Đẻ lại một đứa thì phiền phức lắm? Phải nuôi từ nhỏ, hay là bố mẹ đưa bạn cùng bàn của con đi, sau này để cậu ấy quản lý công ty luôn."
"Con... con con con..."
"Dù sao thì bạn cùng bàn của con cũng thông minh, cũng không để con c.h.ế.t đói được."
Vài vị phụ huynh bên ngoài nhìn nhau, cố nhịn cười, mỗi người dắt con mình tản ra, mỗi người về nhà mỗi người.
Mẹ Lâm đổi sang giày đế bằng để lái xe, gọi Lâm Miên: "Tiểu Miên, lại đây, lên xe, mẹ đưa con đi mua vịt quay ăn."
Phó Tranh hỏi bố: "Bố, bố lái xe đến hay là..."
Bố Phó Tranh nói: "Bố đi xe buýt đến, con không có xe sao? Hôm nay con chở bố về."
"Cũng được."
Lâm Miên trèo lên ghế sau, vẫy tay với Thẩm Hành Chu: “Tạm biệt học sinh giỏi nhá."
Thẩm Hành Chu nở một nụ cười: "Tạm biệt."
Các vị phụ huynh chở con mình về nhà, cổng trường vốn náo nhiệt giờ đây trở nên yên tĩnh.
Thẩm Hành Chu một mình đứng trong hoàng hôn, tiễn họ rời đi.
Cậu vẫn thích thời gian học trên lớp.
Nhưng ngày mai là thứ bảy, lớp thường không học, bạn bè sẽ không đến.
Vai Thẩm Hành Chu hơi sụp xuống, cậu quay người, định đến căng tin ăn tối rồi tiếp tục làm bài tập.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng còi xe phía sau.
Chu Tự Viễn thò đầu ra khỏi xe, vẻ mặt nghi hoặc: "Bạn cùng bàn, sao cậu không lên xe? Tôi cứ tưởng cậu lên xe cùng tôi rồi."
Mẹ Chu cũng cười vẫy tay với cậu: "Hôm nay mở họp phụ huynh cho cháu, coi như cô cũng là phụ huynh của cháu rồi, mau lên xe, chúng ta tới nhà hàng ăn cơm, ăn xong cô đưa cháu về."
"... Được." Thẩm Hành Chu kéo kéo góc áo, cúi chào họ: "Cảm ơn ạ."
Bố Chu lái xe, mẹ Chu ngồi ghế phụ, Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau.
Bố Chu tùy tiện hỏi: "Bạn học Thẩm, cháu làm bạn cùng bàn với Chu Tự Viễn một tháng, cháu thấy nó thế nào?"
"À?" Thẩm Hành Chu suy nghĩ một chút: "Mặc dù thành tích của bạn học Chu không tốt, nhưng tính cách rất tốt, đối xử với bạn học cũng rất thân thiện."
Chu Tự Viễn đắc ý rung chân, đúng là bạn cùng bàn của tôi, biết phát hiện ra ưu điểm của tôi.
" Nhưng mà..." Thẩm Hành Chu nói: "Cậu ấy hát lạc điệu."
“Nó hát cho cháu nghe trong giờ học sao? Có ảnh hưởng đến việc học của cháu không?"
"Không ạ, chỉ là hát lúc ra chơi thôi."
"Ừm." Bố Chu dừng lại một chút, rồi hỏi: "Cháu thấy, với tình hình hiện tại của nó, nó còn thích hợp học ở lớp thực nghiệm không?"