Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 40

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Thẩm Hành Chu và Chu Tự Viễn cùng ngẩng đầu lên.

“Chú biết, lớp thực nghiệm cấp ba của các cháu là xếp theo thành tích. Lúc đó cô chú cũng không suy nghĩ thấu đáo, chỉ nghĩ lớp thực nghiệm có thể quản lý nghiêm hơn, nên đã nhét nó vào đó."

Bố Chu thở dài: "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hơi không công bằng với các bạn học khác, nó nộp giấy trắng mà vẫn để nó ở lại lớp có thành tích tốt, có lẽ là sai rồi."

“Thầy Chúc cũng nói, lớp thực nghiệm tiến độ nhanh hơn, độ khó cao hơn, nó ở lớp thực nghiệm sẽ khó có động lực học tập, nếu chuyển sang lớp thường, học từ cơ bản trước thì sẽ tốt hơn."

“Cháu là bạn cùng bàn của nó, chúng tôi cũng muốn hỏi ý kiến của cháu, cháu nghĩ sao?"

"Cháu nghĩ..."

Thẩm Hành Chu còn chưa kịp nói hết lời thì Chu Tự Viễn đã vội vàng lên tiếng: "Con không học lớp thường, con không muốn tách khỏi bạn cùng bàn, vốn dĩ con không phải dạng học hành gì rồi, học lớp nào cũng không liên quan."

Bố Chu quát: "Câm miệng."

Chu Tự Viễn ôm chầm lấy vai Thẩm Hành Chu, Thẩm Hành Chu còn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác quay đầu nhìn cậu ta.

"Con mặc kệ! Con không tách khỏi Thẩm Hành Chu! Đây là người bạn đầu tiên con kết giao ở đây!"

Bố Chu ngẩng đầu, nhìn cậu ta qua kính chiếu hậu ở ghế trước: "Con muốn ở lại lớp thực nghiệm cũng không phải không được."

"Điều kiện gì?"

"Trước tiên nhuộm lại tóc, còn nữa, từ bây giờ phải học hành cho tử tế vào."

Bên kia, Lâm Miên và Phó Tranh cũng xách mấy túi lớn vịt quay và đồ kho về nhà.

Để ăn mừng thành tích tốt trong kỳ thi tháng này của hai đứa và buổi họp phụ huynh diễn ra tốt đẹp, hai gia đình quyết định cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn.

Nửa đầu chủ yếu là ăn cơm, Lâm Miên khoe ảnh bảng vàng của mình, khoe điểm thi của cậu và Phó Tranh.

Nửa sau thì vào phần trình tự cố định, bố mẹ Lâm ôm nhau khóc nức nở, bố Phó Tranh thì âm thầm rơi lệ, cảm thán hai đứa trẻ đã lớn rồi.

Lâm Miên và Phó Tranh ăn no nê, rửa bát đũa xong rồi vào phòng Phó Tranh làm bài tập.

Lâm Miên kéo cặp sách, đến cửa phòng Phó Tranh: "Phó Tranh…”

Phó Tranh đứng trước bàn học, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

"Đây là gì vậy?" Lâm Miên chạy tới, nhìn kỹ, mắt muốn rớt ra ngoài: "Đây đây đây... không phải là cái trên tivi sao? Điện thoại nắp gập?"

Lâm Miên sợ làm rơi đồ đắt tiền, không dám đưa tay ra nhận, lặng lẽ giấu tay ra sau lưng: "Cậu lấy ở đâu ra thế?"

Giọng Phó Tranh hơi run: "Đặt trên bàn học của tớ."

Lâm Miên bừng tỉnh: "Là bố cậu mua cho cậu! Sao bố tớ không mua cho tớ?"

Thì ra là thế.

Cuối cùng Phó Tranh cũng hiểu, tại sao chiều họp phụ huynh, bố lại hỏi anh có thích điện thoại không, các bạn trong lớp có không.

Hóa ra là bố đã mua rồi.

Phó Tranh đột nhiên có chút hối hận, lúc đó anh không nên vì tiết kiệm tiền mà nói không cần, anh còn tưởng...

Lâm Miên nâng niu chiếc hộp đựng điện thoại, đặt cẩn thận lên bàn, sau đó kéo Phó Tranh chạy ra khỏi cửa phòng.

"Chú Phó, Phó Tranh nhìn thấy món quà chú mua cho cậu ấy rồi! Cậu ấy thích lắm!"

Dưới ánh đèn trắng, bố Phó Tranh uống chút rượu, ngồi khom lưng trên ghế, trên mặt hiện lên chút đỏ ửng của người say.

Lâm Miên đẩy Phó Tranh đến trước mặt ông, Phó Tranh gật đầu: "Cảm ơn bố, con lấy về để tra tài liệu học tập ạ."

"Có ích cho việc học là tốt rồi." Bố Phó gật đầu lia lịa: "Sau này muốn gì thì cứ nói, bố sẽ mua hết cho."

"Vâng." Phó Tranh dừng lại một chút: "Bố uống ít thôi, uống xong thì gọi con, con đỡ bố về."

"Biết rồi." Bố giơ ly rượu về phía anh: "Chỉ uống một chút thôi, không say đâu."

Lâm Miên đầy mong đợi nhìn bố mẹ mình: "Bố mẹ, con cũng..."

Bố mẹ Lâm giả vờ say: "Ông Lâm, hình như có con muỗi bay qua kìa..."

Trước bàn học, Lâm Miên chống cằm, nhìn chiếc điện thoại mới của Phó Tranh, không khỏi khen ngợi.

"Oa, Phó Tranh, bố cậu đối xử với cậu tốt thật, chiếc điện thoại này đắt lắm đấy."

Phó Tranh đang làm bài kiểm tra: "Cậu muốn chơi thì cứ lấy mà chơi, cậu muốn cài Q.Q không? Không phải cậu vẫn luôn nói cấp độ Q.Q của cậu thấp lắm sao?"

Lâm Miên lắc đầu: "Cước phí đắt lắm, lần trước Mập Mập lấy trộm điện thoại của bố nó, chỉ đăng nhập có mười phút, thế là bị bố nó cho ăn đòn."

"Còn hồi bé, chúng ta xem trò chơi đố vui trên tivi, gọi điện thoại mấy lần, đến cuối tháng..."

Cũng bị bố mẹ cho ăn đòn.

Bây giờ cậu bị ám ảnh tâm lý với những chuyện này rồi.

Phó Tranh nhàn nhạt nói: "Không sao, cậu chơi một lúc, miễn là mỗi tháng không dùng quá nhiều lưu lượng là được."

Lâm Miên lấy bài kiểm tra ra, hạ quyết tâm: "Tớ làm xong bài kiểm tra này, sẽ thưởng cho tớ đọc một chương tiểu thuyết."

"《Anh đây chính là thích em》?"

"Cậu đừng nói!"

"Hay vậy sao? Nội dung là gì thế?"

"Là chuyện của hai học sinh cấp ba..." Lâm Miên ngậm miệng: "Cậu không được xem."

Phó Tranh ngẩng đầu: "Tại sao?"

"Tóm lại là cậu không được xem, đọc mấy thứ này dễ yêu sớm lắm."

"Thế còn cậu?"

"Tớ có ý chí."

Mười một giờ đêm, Lâm Miên đầy ý chí đang ôm điện thoại, nằm trên giường, đọc tiểu thuyết đến mức nước mắt lưng tròng.

Mặc dù biết tiểu thuyết đam mỹ là gì, nhưng cậu vẫn ngày đêm suy nghĩ, muốn biết hai nhân vật chính cuối cùng có đỗ đại học không.

Phó Tranh tắm xong, dùng khăn tắm lau mái tóc ngắn, trở về phòng.

Anh ngồi xuống bên cạnh Lâm Miên, cúi đầu nhìn lướt qua, đọc từng chữ từng chữ trên màn hình: "'Lớp học sau giờ tan học không có một bóng người, họ trốn sau tấm rèm cửa màu xanh thẫm, tìm kiếm đôi môi lạnh lẽo hoặc ấm áp của đối phương...'"

"Á! Phó Tranh!" Lâm Miên đột nhiên lao tới, dùng "bàn tay ấm áp" che miệng "lạnh lẽo" của Phó Tranh: "Cậu ngậm miệng lại cho tớ!"

Phó Tranh khựng lại một chút, gỡ tay cậu ra: "Miên Miên, chẳng trách cậu nói đọc mấy cái này dễ yêu sớm."

"Cậu..." Lâm Miên tức giận đánh anh một cái: "Sao cậu cứ thích lén xem tớ thế?"

Phó Tranh cầm điện thoại, giúp cậu thoát khỏi trang web: "Tớ sợ cậu yêu sớm."

"Yêu sớm? Với ai?" Lâm Miên hỏi ngược lại: "Với cậu à?"

Phó Tranh nhắc nhở cậu: "Miên Miên, tớ là con trai."

"Con trai cũng được, hai người hôn nhau lúc nãy..." Lâm Miên đột nhiên cảm thấy không ổn, hình như cậu đã lỡ lời.

Lâm Miên nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự với anh, sau đó lặng lẽ dịch chuyển, cuộn chăn lại, nằm vật ra giường: "Ngủ thôi!"

Phó Tranh trực giác thấy không ổn, cầm điện thoại, muốn quay lại trang web lúc nãy, xem Lâm Miên đã đọc cái gì.

"Phó Tranh!" Lâm Miên bò dậy, nhanh chóng ngăn cản anh, giật lấy điện thoại, đặt lên đầu giường: "Không được xem, ngủ thôi, nhanh lên."

Lâm Miên nắm chặt lấy hai tay anh, ấn vào trong ngực, không cho anh cử động nữa.

Đúng nửa đêm, Lâm Miên nằm ngửa trên giường, ngủ ngon lành như một chú heo con.

Tay cậu vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Tranh, Phó Tranh nằm bên cạnh cậu cố sức rút một tay ra cầm lấy điện thoại, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên mặt anh.

Được, rất tốt, hóa ra Miên Miên xem tiểu thuyết kiểu này.

Vậy cậu ấy thích nhân vật nam nào? Thẩm Hành Chu hay Chu Tự Viễn?

Một đứa mọt sách, một đứa không chính thống*, hai đứa đó thành một đôi đi, Miên Miên xen vào làm gì?

(*) Không Chính thống (非主流) là một thuật ngữ trong văn hóa trẻ hiện đại TQ, được sử dụng để mô tả những người không tuân theo hoặc không phù hợp với các xu hướng chính thống hoặc phổ biến trong xã hội. Cụ thể, nó thường ám chỉ đến những người trẻ tuổi có phong cách sống, tư duy, và sở thích không phù hợp với những gì được coi là "chính thống" hoặc "phổ biến" theo quan điểm của xã hội hoặc giới trẻ. Các đặc điểm của người " không chính thông" có thể là phong cách trang phục, tư tưởng, thái độ đối với cuộc sống, văn hóa âm nhạc, và các quan điểm khác.

Phó Tranh gập điện thoại lại, mở mắt trong bóng tối, càng nghĩ càng tức, kéo góc chăn che rốn của Lâm Miên, che kín nửa khuôn mặt cậu.

Một lúc sau, Lâm Miên hơi khó thở, chép chép miệng, mơ màng tỉnh dậy kéo chăn trên mặt ra.

Cậu quay đầu nhìn lại, Phó Tranh đang nằm bên cạnh cậu giả vờ ngủ.

Lâm Miên bò dậy, chống cằm, chăm chú nhìn Phó Tranh.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Phó Tranh không hiểu sao lại có chút căng thẳng, lưng thẳng đơ, yết hầu lăn lộn hai lần.

Chẳng lẽ Miên Miên thích anh rồi?

Nếu Miên Miên hôn trộm anh, anh nên giả vờ không biết hay nên đáp lại?

Nếu Miên Miên đọc tiểu thuyết nhập tâm quá, đưa ra yêu cầu quá đáng là yêu sớm, thậm chí là kết hôn với anh, vậy anh nên thuận theo hay nên vùng vẫy một chút rồi mới thuận theo?

Kết hôn khi còn học cấp ba, có phải hơi không ổn không? Đại học cũng không được, đại học cũng phải học hành tử tế, chờ anh kiếm được tiền rồi mới kết hôn đi? Nhưng nếu Miên Miên không đợi được thì phải làm sao?

Đột nhiên Lâm Miên véo mũi anh, đôi mắt sáng lên: "Phó Tranh, dậy đi, tớ biết cậu chưa ngủ, cậu có đói không? Tối còn thừa một chút thức ăn, cậu có muốn ăn không? Chúng ta đi ăn vụng."

Trong bóng tối, Phó Tranh đột ngột mở mắt ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm, trong đó có sự mất mát mà Lâm Miên không hiểu nổi.

Lâm Miên bị anh dọa sợ, rụt cổ lại, yếu ớt nói: "Vậy... vậy tớ không ăn nữa, cậu ngủ đi.”

Liên Minh Cùng Trúc Mã Pháo Hôi

Chương 40