Lại là một tuần mới.
Lâm Miên đeo cặp, ngồi ở yên sau xe máy, hai tay ôm lấy eo Phó Tranh.
Phó Tranh rõ ràng có chút không thoải mái, chạy xe rất chậm, còn không ngừng cúi đầu nhìn đôi tay quấn lấy nhau của Lâm Miên.
Một lúc lâu sau, anh mới lấy hết cam đảm mở lời: "Miên Miên, ôm chặt quá."
"Ha…" Lâm Miên vừa ngáp, không nghe thấy: "Hả?"
Phó Tranh khựng lại: "Ôm chặt quá."
"Ồ." Lâm Miên lúc này mới hơi nới lỏng tay.
Phó Tranh còn chưa kịp thở phào, thì ngay giây tiếp theo, Lâm Miên lại tựa đầu vào lưng anh.
Phó Tranh theo bản năng thẳng lưng, nắm c.h.ặ.t t.a.y lái.
Tất nhiên Lâm Miên cũng nhận ra sự căng thẳng của anh, nhíu mày, thò đầu ra nhìn anh.
Lạ thật.
Qua lớp áo đồng phục ngắn tay, Lâm Miên véo bụng Phó Tranh một cái.
Phó Tranh càng căng cứng hơn, đầu xe máy vô thức lắc một cái.
Nếu không phải đang chạy xe, Miên Miên còn đang ngồi trên xe, anh chỉ muốn nhảy xuống ngay lập tức.
Thật quá đáng mà!
Như thường lệ, Phó Tranh dừng xe máy ở vỉa hè đối diện trường.
Anh dùng khóa bảo hiểm khóa bánh trước của xe, vừa đứng dậy thì đụng phải Lâm Miên.
Lâm Miên ôm cặp, khom lưng, đang chăm chú quan sát anh.
Phó Tranh bị cậu dọa sợ, lùi lại một bước: "Miên Miên, cậu làm gì vậy?"
"Tớ còn muốn hỏi ' cậu làm gì' cơ." Lâm Miên thẳng người dậy: "Mấy hôm nay cậu sao sao ấy?"
Đúng lúc này, tiếng chuông báo chuẩn bị vào lớp của trường vang lên.
Phó Tranh quay đầu nhìn lại, bên kia đường những học sinh khác đều bước nhanh hơn, đi về phía trường.
"Miên Miên, mau đi thôi, sắp muộn rồi."
"Ồ."
Hai người sóng vai băng qua đường, đi về phía trường.
Lâm Miên quay đầu lại, thấy khoảng cách giữa cậu và Phó Tranh chỉ bằng một nắm tay, giống như một vực thẳm ngăn cách.
Lâm Miên nhăn mặt, như một cục kẹo cao su trực tiếp dính chặt lên.
Phó Tranh theo bản năng muốn giãy ra, nhưng bị Lâm Miên ôm chặt lấy cánh tay.
"Phó Tranh, mấy hôm nay cậu cứ sao sao ấy." Lâm Miên nghi hoặc: "Sao tớ cứ đụng vào cậu là cậu phản ứng dữ dội thế?"
Phó Tranh không thể rút cánh tay lại, chỉ có thể hơi giơ lên một chút, để Lâm Miên cách xa anh hơn: "Có sao?"
"Có chứ." Lâm Miên chọc anh một cái: "Cậu xem này. Cậu bị sao vậy?"
Phó Tranh hắng giọng: "Miên Miên, chúng ta đều đã lớn rồi."
"Hả?" Lâm Miên tỏ vẻ khó hiểu.
"Tớ nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách."
Lâm Miên trợn tròn mắt: "Cậu nói lại lần nữa xem nào?"
Phó Tranh đón lấy ánh mắt của cậu, nhưng đột nhiên có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nên giữ khoảng cách."
Từ tối thứ sáu tuần trước, khi anh bị Miên Miên dụ dỗ đọc truyện đó, thì cả người anh đã không bình thường rồi.
Anh đã ba đêm liên tiếp mơ thấy cảnh trong truyện.
Lớp học tối tăm, rèm cửa màu xanh lam và con hẻm dài gần nhà.
Cái ôm đơn giản, cái nắm tay thăm dò và nụ hôn tạm biệt ngây ngô khi sắp về nhà.
Tất cả các cảnh trong truyện, anh đều có thể tìm thấy dấu vết trong thực tế.
Điểm khác biệt duy nhất là hai nhân vật chính trong sách đã đổi người.
Mỗi lần Lâm Miên đưa tay chạm vào anh, cướp đồ ăn của anh, thậm chí là khi ngủ vung tay đánh anh, anh đều không kiềm chế được mà nhớ đến những chương đã đọc trước đó.
Anh không phân biệt được thực tế và tiểu thuyết, giống như bị nhập ma trong phim truyền hình vậy.
Vì vậy …
Mặc dù rất không nỡ, nhưng để bảo vệ Miên Miên, tốt nhất anh nên tránh xa Miên Miên.
Lâm Miên không thể tin nổi nhìn anh, đánh anh một cái: "Tối qua cậu ngủ với tớ, cậu không nói là cậu lớn rồi, cậu lớn lên trong một đêm đúng không?"
Phó Tranh nghẹn lại, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai nghe thấy, mới nhỏ giọng nói: "Miên Miên, đừng nói như vậy."
Sẽ dọa c.h.ế.t người đi ngang qua mất!
Lâm Miên hỏi: "Cậu thật sự không quen à?"
Phó Tranh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ừm."
Lâm Miên lý lẽ hùng hồn: "Vậy thì cậu hãy tập lại đi."
Phó Tranh kinh ngạc: "Miên Miên..."
Lâm Miên bám chặt lấy cánh tay Phó Tranh, gần như treo trên đó: "Tập lại đi, nếu không tớ sẽ mách chú Phó..."
Lâm Miên còn chưa nói hết lời thì đột nhiên cậu thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đây là...
Lâm Miên dụi dụi mắt, có chút nghi ngờ về những gì mình nhìn thấy: "Là cậu ta sao? Nhưng không phải tóc cậu ta đỏ à?"
Ngay giây tiếp theo, nam sinh đeo cặp sách kia cũng chú ý đến cậu, vẫy tay với họ: "Chào buổi sáng, các bạn của tôi."
Nghe thấy giọng nói và ngữ điệu quen thuộc, Lâm Miên buông Phó Tranh ra, chạy tới: "Ê, cậu bạn đẹp trai, cậu là ai thế?"
Phó Tranh cúi đầu nhìn cánh tay trống không của mình, mím chặt môi, sắc mặt hơi chìm.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Miên.
Lâm Miên đang vây quanh nam sinh đó, háo hức hỏi han.
"Chu Tự Viễn, sao cậu lại nhuộm tóc đen rồi? Hôm nay cậu còn mặc đồng phục nữa? Cậu còn đeo cặp sách tử tế thế này? Trời ơi! Cậu không phải Chu Tự Viễn, rốt cuộc cậu là ai?"
Lâm Miên không thể tin được, liên tục thốt lên những lời kinh ngạc.
Ngàn vạn câu hỏi, vô số thắc mắc, hội tụ thành một câu nói:
"Cậu bị kích thích gì thế?"
"Sao cậu đột nhiên ' hoàn lương' rồi? Có phải tuần trước họp phụ huynh về nhà, bố mẹ cậu đánh cậu không?"
Chu Tự Viễn cứng miệng: "Không có chuyện đó, bọn họ không dám đánh tôi."
"Thật không?"
"Không đánh, chỉ vỗ hai cái."
Lâm Miên biết ngay mà, không chút nghĩa khí cười phá lên.
Chu Tự Viễn chuyển chủ đề: "Cái kia... bây giờ tôi cũng phải bắt đầu học rồi, lúc cậu đến phòng tự học thì gọi tôi."
"Hả?" Lâm Miên càng ngạc nhiên hơn: "Cậu... tại sao vậy? Chẳng phải cậu nói là, có đánh c.h.ế.t cậu, cậu cũng không học sao?"
"Bởi vì..." Giọng Chu Tự Viễn ngày càng nhỏ, không nghe rõ một chữ nào.
"Cái gì?"
"Bởi vì..."
"Cái gì cái gì? Cậu nói cái gì vậy? Nói nhỏ như muỗi kêu thế."
Chu Tự Viễn dứt khoát liều lĩnh, nói lớn: "Bởi vì bố tôi muốn chuyển tôi khỏi lớp thực nghiệm, tôi đã cược với bố tôi, nếu tôi học hành chăm chỉ, thi giữa kỳ vào bảng danh dự thì tôi không cần chuyển lớp."
Lâm Miên bừng tỉnh, kéo dài giọng: "Ô… hóa ra là vậy … cậu không muốn xa học sinh giỏi…"
"Im miệng." Chu Tự Viễn nghiêm mặt: "Cậu ấy là người bạn đầu tiên tôi kết giao ở đây, rất có ý nghĩa."
"Hừm hừm." Lâm Miên khoanh tay, nhìn cậu ta đầy ẩn ý.
Cậu đã từng đọc tiểu thuyết đam mỹ! Đừng hòng lừa cậu nhá!
Đây là tình bạn đơn thuần sao? Rõ ràng là không!
Lâm Miên tự tin đưa ra kết luận: "Chu Tự Viễn, cậu xong rồi, cậu đã rơi vào lưới tình rồi."
"Cậu tưởng ai cũng giống Phó Tranh à?" Chu Tự Viễn hết nói nổi: "Nam nam nữ nữ... nam nam nam nam, yêu đương tình cảm, không lành mạnh."
Chu Tự Viễn chuyển chủ đề, vuốt mái tóc đen ngắn của mình.
"Vì vậy, để ở lại lớp thực nghiệm, chủ nhật tôi đã đi nhuộm lại tóc, tiện thể cắt tỉa luôn, thế nào? Không tệ chứ? Thợ cắt tóc nói tôi đẹp trai, cắt kiểu tóc nào cũng đẹp trai."
Lâm Miên đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu: "Đẹp trai đấy, đẹp hơn hồi cậu nhuộm tóc đỏ. Trước kia cậu để tóc đỏ, lúc đi về phía tôi, tôi cứ nghĩ cậu sẽ tống tiền tôi năm hào, rồi phóng xe máy có gắn loa đi khắp phố."
"Cút." Chu Tự Viễn kéo kéo đồng phục và dây đeo cặp sách trên người: "Đây là lần đầu tiên tôi mặc đồng phục, đeo cặp sách nghiêm chỉnh như vậy, thấy kỳ kỳ sao sao."
"Sau này quen rồi sẽ ổn thôi." Lâm Miên cười ngốc: "Chúc cậu thi giữa kỳ thành công, thành viên bảng danh dự khóa tới!"
"Cảm ơn nhé. Chúc cậu cũng thành công, học sinh tiến bộ vượt bậc."
Hai người vỗ tay nhau, rồi bắt tay thân thiện.