2.
Lần kết nối này, anh ta không cố ý trang điểm che đi sắc khí hay vẻ khí nhược lực yếu của mình, vừa mở miệng, những lời nói y hệt lần trước: "Anh ta đã ở trên người tôi ba tháng rồi, tôi không chịu nổi nữa, tôi bán anh ta cho cô…".
Tôi nhíu mày nhìn anh ta: " Tôi đã nói rồi, không đáng tiền."
" Tôi đã gặp vài Đại sư, họ đều không có bản lĩnh, dùng đủ mọi cách cũng không thể tiễn nó đi … Cô là người đầu tiên nói tôi bị nhập hồn, cô chắc chắn có cách." Khóe miệng An Hựu Thừa không ngừng co giật, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, như thể bị nỗi đau vô hình giày vò, "Bây giờ tôi sống không ra người, c.h.ế.t không ra ma… Cô không mua nó, vậy thì cô cứ mua tôi đi! Mua tôi cũng được!"
An Hựu Thừa khẽ động đậy, toàn bộ cơ thể đều nghiêng về phía cái đầu đó, rõ ràng không nhìn thấy, nhưng nó có trọng lượng, hơn nữa rất nặng.
Ngôi sao nào cũng phải quản lý hình thể, An Hựu Thừa khi cân thì phát hiện mình tăng vọt bốn mươi cân, dùng mọi cách để giảm cân, khiến mình gầy gò ốm yếu.
Cơ thể suy sụp, tinh thần tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.
Khán giả trong phòng livestream đều châm biếm.
[Chương trình tạp kỹ đó vẫn chưa quay xong sao, lại đến làm nhiệm vụ thử thách nữa à?]
[Diễn tệ quá, lần này chẳng giống chút nào!]
[Còn nhất định phải bán mình cho streamer, định bán thế nào, lấy thân báo đáp à?]
An Hựu Thừa không đợi tôi trả lời đã ôm đầu cười phá lên, tiếng cười đầy thê lương và tuyệt vọng, tinh thần đã đứng trên bờ vực sụp đổ, bước tiếp theo có thể sẽ hành động cực đoan.
Tôi gọi anh ta lại: "Nghe lời tôi, vẫn còn có thể cứu được."
An Hựu Thừa đột ngột ngẩng đầu lên, thứ trên vai anh ta làm ra tư thế đe dọa.
"Họ không tiễn được, bởi vì thứ trên lưng anh không phải ác quỷ, mà là nấm đầu người."
Nấm đầu người còn gọi là nấm quan tài, ký sinh trên xác chết, sau khi mọc đầy bên trong xác c.h.ế.t thì mọc ra từ miệng.
Khuẩn sinh trùng thể là đông trùng hạ thảo, sinh ra trên cơ thể người chính là nấm đầu người.
Thứ này do oán niệm ngưng tụ, hòa quyện với dịch thối rữa của xác chết, người bị ám không chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và lời nguyền rủa của người c.h.ế.t lúc còn sống, mà còn nhìn thấy khuôn mặt mình dần méo mó, biến dạng trong gương, cho đến khi không khác gì nấm đầu người.
Đợi đến khi vật chủ hoàn toàn mất ý thức, cơ thể sẽ trở thành con rối của nấm đầu người.
Sắc mặt An Hựu Thừa tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang sâu sắc và bất lực: " Tôi bị nhiễm nấm đầu người trong căn phòng tro cốt đó sao?"
Tôi gật đầu: "Thứ này vừa là nấm vừa là tà vật. Giải quyết vấn đề phải tìm đúng người gây ra nó, tôi phải đến căn phòng tro cốt đó xem trước đã."
An Hựu Thừa giọng khản đặc: "Không tìm thấy nữa rồi."
"Ý gì? Chủ nhà đã lấy lại nhà hay cải tạo rồi?"
Đồng tử anh ta lúc to lúc nhỏ, như thể đang nhảy múa theo một nhịp điệu vô hình nào đó: "Đội ngũ chương trình nói tôi đi nhầm tầng, nhưng trước khi vào cửa tôi đã xác nhận, căn phòng mà đội ngũ chương trình chuẩn bị là 1713, tôi vào cũng là 1713. Bây giờ nó biến mất rồi, tầng mười bảy, tầng mười sáu, tầng mười tám, thậm chí tìm khắp cả khu dân cư… Căn nhà đó biến mất rồi, cả tầng đều biến mất rồi."
3.
Khu dân cư đó chưa hoàn thiện thì chủ đầu tư đã bỏ trốn, mấy tòa nhà bị bỏ hoang, ngay cả thang máy cũng là do các cư dân góp tiền lắp đặt thêm.
Bước vào cổng khu dân cư, đèn đường dọc đường lúc sáng lúc tối, phát ra tiếng lạch cạch.
Sư phụ nói có những việc có thể làm và có những việc không nên làm, vốn dĩ chuyện này tôi cũng không muốn quản, nhưng An Hựu Thừa vừa mở lời đã hứa sẽ quyên góp một khoản tiền lớn làm từ thiện cho đạo quán của chúng tôi. Tôi cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn đến.
"Họ nói thiết bị ở đây đã cũ, mạch điện không ổn định." An Hựu Thừa giật mình, lo lắng nuốt nước bọt, "Nơi này rất tà môn, tôi không hiểu… tại sao nhất định phải đến vào buổi tối?"
"Nơi anh muốn đến không chào đón anh, đi vào một cách đường đường chính chính sẽ không tìm thấy được." Tôi vẽ vài nét trong không trung, một lá bùa vàng dán vào lòng bàn tay anh ta, " Tôi đã trấn giữ nó rồi, tạm thời anh sẽ không sao."
"Vai tôi thật sự nhẹ hơn nhiều rồi …" Mắt An Hựu Thừa sáng lên, lập tức có sức sống trở lại, "Đại sư tuổi còn trẻ, tu vi lại cao thâm đến vậy!"
Tôi không trả lời, trong lòng chột dạ. Một cô sinh viên trong sáng như tôi, giỏi lắm cũng chỉ là tay mơ, tu vi đâu mà cao. Bùa là giả, nhưng phản ứng của anh ta là thật.
Có bao nhiêu bệnh nhân vốn có thể cứu được lại bị chính áp lực tâm lý nặng nề của mình đè bẹp. Chỉ cần anh ta cảm thấy có hy vọng, tinh thần tự nhiên sẽ tốt lên.
Khu dân cư này yên tĩnh đến đáng sợ, không có tiếng người, tiếng chó sủa, tiếng chim hót hay tiếng côn trùng kêu, dưới ánh đèn đường lờ mờ, những bức tường loang lổ và cánh cổng sắt rỉ sét khẽ lay động trong gió đêm.
Mấy tòa nhà đã được sửa sang lại lác đác sáng đèn, những căn phòng mà cửa sổ từ trong ra ngoài đều bị bịt kín chính là những căn nhà có chủ sở hữu mua để chuyên dùng làm nơi đặt tro cốt.
Thời buổi này, người sống không nổi mà c.h.ế.t cũng không xong, một ngôi mộ bình thường ở nghĩa trang Đông Sơn đã hơn mười vạn, loại trang trí bắt đầu từ hai mươi sáu vạn, còn phòng thô trong khu dân cư bỏ hoang này chỉ cần năm, sáu vạn.
Giọng An Hựu Thừa cao vút lên, nghe rợn người: "Những căn nhà ở đây đều bỏ trống, lần trước chúng tôi đến cũng không có mấy người."
Tòa nhà mà họ quay chương trình này càng tà môn hơn, từ trên xuống dưới không có một cư dân nào. Bên ngoài cửa, cỏ dại mọc um tùm, cửa sổ vỡ nát, thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, phát ra âm thanh rên rỉ, như thể có linh hồn đang lang thang.
Chương trình tạp kỹ giới thiệu huyền ảo đến vậy, không ngờ đều là thật.
"Cả tòa nhà này rõ ràng đã đầy người ở, nhưng chỉ có anh và tôi là người sống…" Câu nói đùa dừng lại giữa chừng, tôi sợ An Hựu Thừa sẽ sợ hãi mà bổ nhào vào người tôi.
Tôi cũng không phải là người thanh tâm quả dục, chủ yếu là sẽ bị fan của anh ta mắng cho tối tăm mặt mũi.
Tôi mò tìm đồ trong túi, An Hựu Thừa căng thẳng áp sát vào lưng tôi, cẩn thận dò hỏi: "Làm phép ở đây sao?"
Tôi lấy ra một bộ thiết bị livestream, bật máy: "Đã đến rồi, kiếm chút đỉnh cũng được."
An Hựu Thừa: "…"
Ống kính livestream chớp nháy loạn xạ, một lúc lâu sau mới ổn định.
Không phải ai cũng có âm dương nhãn, tôi nhìn thấy được, cũng phải để khán giả nhìn thấy được. Ma quỷ thật ra đều có những cơ sở khoa học nhất định để tìm hiểu, dưới ống kính có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Phòng livestream nhanh chóng tụ tập một đống khán giả.
[Đây là trải nghiệm linh dị nhập vai sao?]
[Nguyệt Nguyệt thật đáng tin! Không uổng công đến! Không uổng công chút nào!]
[Cứ nghe nói có phòng tro cốt, lần này thấy thật rồi!]
Khán giả bàn tán xôn xao, tôi lại nhíu chặt mày. Lượng người xem tụ tập lại có thể xua tan một số tà khí, nhưng tà khí trong hành lang trước mắt lại càng đậm đặc hơn trước.
Thứ ở đây phiền phức hơn tôi tưởng.
Dùng đèn pin chiếu sáng một vòng, bên trong lạnh lẽo thấu xương, như kim băng đ.â.m vào xương, đau buốt từng cơn. Cửa chính 1713 mở toang, bên trong từng được trang trí nhưng đã bị đập phá sạch sẽ, khung cảnh bên trong như đã bỏ trống rất lâu, trên bệ cửa sổ còn mọc vài bụi cỏ dại. Trên sàn nhà còn sót lại một vũng chất lỏng không rõ rò rỉ xuống, như m.á.u hoặc mỡ.
An Hựu Thừa giật mình thon thót, đồng tử co rút lại: "Lúc chúng ta kết nối, nơi này rõ ràng bày hũ tro cốt và vòng hoa, cô cũng nhìn thấy… nhưng bảo vệ nói ở đây đã bỏ trống hơn một năm rồi."
Hai chúng tôi đi lên đi xuống một lúc, quả thật như lời anh ta nói, cả tầng mười bảy mà anh ta từng thấy đều biến mất.
"Số 1713 từng xảy ra chuyện gì không hay sao, anh có hỏi ai không?"
An Hựu Thừa gật đầu: "Có hỏi bảo vệ, anh ta nói ở đó ban đầu có một ông già sống một mình, sau này c.h.ế.t vì nhồi m.á.u cơ tim. Một tháng sau ông ta mới được phát hiện, t.h.i t.h.ể đã bị hóa lỏng rồi …" Có lẽ là nhớ lại chuyện bỏ tro cốt vào miệng, sắc mặt anh ta tái xanh, nôn mửa ngay tại chỗ.
Tôi không an ủi anh ta, quay đầu đi ra ngoài: "Đi thôi, đến tiệm đồ mã."