4.
Nơi này có ít người sống, ngược lại vào Tiết Thanh minh và Đông chí lại có rất nhiều người đến cúng bái.
Tiệm đồ mã sáng choang mở ngay giữa khu dân cư, hơn nữa lại chỉ hoạt động vào ban đêm.
Ông chủ liếc tôi một cái: "Kẻ đến không lành thì người lành không đến, nhân quả thông suốt, hỏi đường mà đi."
An Hựu Thừa do dự không dám đáp lời, tôi chỉ ừ một tiếng: "Vàng bạc nguyên bảo, một bộ áo mũ giấy vàng, anh ta trả tiền."
Thấy giá tiền, An Hựu Thừa không nhịn được càu nhàu: "Người tốt đấy chứ, rõ ràng anh ta có thể cướp thẳng, vậy mà còn cho tôi một bọc tiền giấy."
Ông chủ nghe thấy tài khoản WeChat đã nhận được 3666 tệ, lập tức lộ vẻ mừng rỡ: "Các cậu đã hỏi đúng người rồi, chuyện này người nhà vốn dĩ không cho nói. Ông lão đó có nuôi một con chó, sau khi ăn hết thức ăn cho chó thì con ch.ó đã gặm t.h.i t.h.ể ông ta, lúc khiêng ra tôi đã nhìn thấy. Hơn một tháng, gần như ăn hết rồi."
Sắc mặt An Hựu Thừa chùng xuống, lại sắp nôn.
"Người c.h.ế.t rồi, hồn vẫn còn. Dù sau khi c.h.ế.t không còn tri giác, ngày nào cũng nhìn mình bị gặm cũng đau khổ lắm." Ông chủ nói một cách sinh động, "Trong tòa nhà này thường xuyên nghe thấy tiếng động lạ, căn nhà rung chuyển như động đất. Ai cũng nói ông lão bị kẹt ở đây không ra được, ngày nào cũng bị chó gặm. Người nhà không dám nhận lại căn nhà này, nên cứ để cửa mở toang, dù sao cũng không ai dám đến ở."
An Hựu Thừa sợ đến run rẩy.
"Là chấp niệm của ông lão, vậy thì dễ giải quyết rồi." Tôi thở phào nhẹ nhõm, giãn mày, "Mang đồ đi, chúng ta ra ngoài đốt."
...
An Hựu Thừa run tay quá, châm lửa mãi không cháy. Tay run lên, suýt nữa làm rơi bật lửa vào chậu than.
Tôi vẻ mặt nghiêm nghị: "Anh cẩn thận chút."
"Sao vậy? Có phải cái trên lưng tôi..."
Tôi sợ anh ta bị dọa khóc, vội vàng lắc đầu: "Phóng hỏa đốt núi, ngồi tù mọt gông. Anh mà cứ run rẩy thế này, lát nữa gió thổi là bay ra rừng đấy."
An Hựu Thừa cố gắng nhếch khóe miệng, cười còn khó coi hơn cả khóc: "Mấy thứ này... thật sự không cháy được, chúng ta có phải mua trúng hàng giả rồi không?"
Dưới đáy chậu than, ngọn lửa lay lắt, khói bốc lên nghi ngút, nhưng những tờ giấy vàng bên trong lại không hề nhúc nhích.
"Đây là tiền mua đường, mở đường rồi mới dễ nói chuyện. Bây giờ ngay cả đường cũng không mở được, e rằng... hiểm nguy." Lời vừa dứt, ngọn lửa trong chậu than phụt một tiếng cháy lớn hơn, xanh lè, sáng chói mắt.
Những tờ giấy vàng trong chậu than không những không giảm đi, mà còn ngày càng nhiều hơn. Tôi lắc đầu, tặc lưỡi khen ngợi: "Hiếm thấy, người bên kia không nhận lễ của anh, ngược lại còn đang đốt đồ cho anh. Người ta thật sự muốn lấy mạng anh."
An Hựu Thừa duỗi cổ, mắt đờ đẫn, tôi sợ anh ta ngất xỉu, vội vàng bóp nhân trung anh ta.
"Đại sư, làm sao bây giờ?" An Hựu Thừa đã nghẹn ngào sắp khóc. Nấm đầu người lay động trên vai anh ta, ngũ quan ngày càng rõ ràng, lắc lư đầu, như thể khiêu khích.
"Chuyện này khó giải quyết rồi, thứ anh chọc giận không phải ông lão ở tầng mười bảy bên này, mà là bên kia..." Tôi cắn răng, "Giá chúng ta đã thỏa thuận không thành nữa rồi, phải thêm tiền."
5.
Tin đồn trên mạng lan truyền rằng, để vào thế giới song song, cần tìm một tòa nhà cao hơn mười tầng có thang máy, sau đó vào thang máy, trước tiên nhấn tầng bốn, đợi thang máy đến tầng bốn, rồi nhấn tầng hai, thang máy đến tầng hai thì nhấn tầng sáu, rồi lại đến tầng hai, cuối cùng đến tầng mười. Trong suốt quá trình này không được có bất kỳ ai bước vào, nếu không sẽ thất bại.
Tòa nhà này vừa đúng hai mươi hai tầng, trong tòa nhà không có một người sống nào, bước này sẽ không có vấn đề gì.
An Hựu Thừa không nhịn được càu nhàu bên cạnh: "Cô học được cái này rồi áp dụng ngay, có đáng tin không vậy?"
Tôi không để ý đến anh ta, chỉ lặp lại theo cách thức vận hành: "Đến tầng mười rồi, lại nhấn tầng năm, đợi thang máy xuống đến tầng năm, lúc này sẽ có một người phụ nữ bước vào thang máy, nhưng anh tuyệt đối đừng nhìn cô ta hay nói chuyện với cô ta, vì cô ta không phải là con người!"
Thang máy đột ngột dừng lại, cửa mở ra. Một người phụ nữ mặc váy đỏ cầm giày cao gót đi chân trần bước vào, vừa đi vừa nghe điện thoại, từ đầu đến chân ướt sũng, không nhìn rõ mặt.
An Hựu Thừa sợ hãi quay mặt vào trong, không nói một lời.
Người phụ nữ đột nhiên rời điện thoại ra, đôi mắt đen thâm sâu nhìn xuyên qua kẽ tóc, vô cớ buông một câu: "Anh là An Hựu Thừa phải không? Đại minh tinh?"
An Hựu Thừa theo bản năng lắc đầu phủ nhận, tôi kéo cao giọng gọi anh ta: "Anh nói căn nhà hôm nay tôi có nên mua hay không? Mấy chục vạn, tuy nhỏ thật, nhưng quan trọng là rẻ mà!"
Người phụ nữ suýt chút nữa áp mặt vào mặt An Hựu Thừa, An Hựu Thừa mắt nhìn tôi, đầy vẻ yêu thương: "Mua, em thích là được."
Nam minh tinh quả nhiên lợi hại, ngay cả trong thời khắc sinh tử như thế này cũng có thể diễn ra vẻ yêu thương tràn đầy. Người phụ nữ không đối mặt thành công với anh ta, tặc lưỡi, bước ra khỏi thang máy.
An Hựu Thừa lao lên ấn tầng một. Thang máy không đi xuống, mà lại càng lên cao, cuối cùng đến tầng mười.
Tôi nhắc nhở một câu: "Căn nhà anh vừa hứa, phải nói lời giữ lời đấy."
An Hựu Thừa cuối cùng cũng không kìm được, bực bội cãi lại tôi: "Tần Đại sư, đừng có mà đục nước béo cò!"
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài xám xịt, vậy mà lại là ban ngày. Trong tòa nhà chật kín người, đi lại tấp nập, hoàn toàn khác với bên kia.
Có lẽ chúng tôi là những khuôn mặt xa lạ, tất cả mọi người đều tò mò đánh giá chúng tôi. Tôi kéo An Hựu Thừa vào lối thoát hiểm: "Không thể đi thang máy nữa. Lát nữa chỉ cần quay trở lại thang máy theo đường cũ, theo các bước ngược lại nhấn các tầng tương ứng, sẽ trở về thế giới ban đầu."
An Hựu Thừa nhìn quanh bốn phía: "Thế giới ban đầu… Vậy thế giới này là nơi nào? Âm phủ Địa ngục? Không gian song song? Vũ trụ cao chiều?"
Tôi cười cười: "Ai biết. Có thể đều không phải, cũng có thể đều đúng."
Đẩy cửa chống cháy tầng mười bảy ra, bên ngoài vẫn là một màn sương mù mịt, nhiệt độ thì vẫn bình thường.
An Hựu Thừa nuốt nước bọt, cố sức ôm chặt hai tay: "Lạnh quá, sao lại lạnh thế này …! Tôi khát quá, nước ở đây có uống được không?"
Nấm thích môi trường ấm áp ẩm ướt, xem ra nấm đầu người đã dần xâm nhập vào thần kinh của anh ta, bắt đầu đồng hóa.
"Tốt nhất là đừng uống, anh uống càng nhiều, nấm đầu người mọc càng nhanh."
An Hựu Thừa mắt đờ đẫn: "Nấm đầu người mọc thành rồi sẽ thế nào?"
Tôi lắc đầu, không trả lời được.
Rất ít người có thể vượt qua sự tra tấn tinh thần giai đoạn đầu của nhiễm nấm đầu người, trong [Yêu Thư] cũng chưa từng ghi chép lại một trường hợp nào sống sót đến giai đoạn cuối của ký sinh.
Tôi cố gắng an ủi anh ta: "Không sao đâu, dù anh không thể chữa khỏi, nhưng nếu có thể chống chọi đến giai đoạn cuối của bệnh cũng có thể lấp đầy chỗ trống cho nghiên cứu học thuật về sau, tạo ra những đóng góp xuất sắc."
"Đại sư, không biết an ủi người khác thì không cần miễn cưỡng đâu." An Hựu Thừa cười khổ, run rẩy như lá cây trong gió Thu.
Mùi khói nhang nồng nặc bay qua mũi, cuối hành lang có một ông lão đang ngồi đốt tiền giấy.
An Hựu Thừa vừa nhìn thấy dáng vẻ ông ta đã sợ ngây người: "Là ông ta! Uông Nguyên Tịch! Di ảnh trong căn phòng tro cốt chính là ông ta!"