Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 10

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Có người ngoài cửa

“Này này, chúng ta đang làm livestream chính quy, đừng vì cãi nhau mà chửi bới, rồi lại rời phòng livestream nhé mấy bạn!” Vội vàng ngăn nhóm người hóng hớt đang định rời đi, tôi làm thế cũng chỉ là mô phỏng hành vi của nạn nhân, chứ đâu phải muốn làm mấy chuyện không lành mạnh.

“Anh streamer, anh đang đùa với lửa đấy!”

“Yên tâm, mình không có ý định làm gì trái đạo đức hay pháp luật đâu, mình hiểu rõ mà.”

“Nói hay ghê, nhưng sao tôi lại thấy hơi hụt hẫng thế nhỉ?”

Mấy dân hóng hớt đang mong chờ trò vui chẳng sợ chuyện bé xé ra to, đang rục rịch bẻ cua, tôi liền khéo léo chuyển hướng chủ đề này.

“Các bạn đừng quên rằng, theo tính cách của nạn nhân, dù không kiềm chế được bản thân nhưng điều kiện kinh tế của gã lại không cho phép gã có bất cứ hành vi sai trái nào.”

Một gã đang trốn nợ, sống trong sợ hãi cả ngày, cứ thế ru rú trong căn phòng trọ rẻ tiền ở ngoại ô. Gã sống bữa nay lo bữa mai, tình hình kinh tế của gã cực kỳ khó khăn.

Hiện tại, giờ ta phải quay về điểm khởi đầu, nạn nhân đã làm gì vào buổi tối xảy ra án mạng?

Giả như tôi chính là gã đó, đang nấp trong căn phòng tối tăm, quái đản. Đêm đã về khuya, trên người không còn nhiều tiền, dưới bối cảnh này, hay là mình nên ra ngoài, châm một điếu thuốc, rít một hơi nhỉ?

“Lúc mình vào ở căn phòng 203, bà chủ nhà từng dặn dò rằng, không được đi ra ngoài dù nghe bất cứ âm thanh gì. Vậy, giả sử nạn nhân khi còn sống cũng được bà chủ nhắc nhở như thế, rồi gã lại không nghe theo, tự ý bước ra khỏi phòng thì sao?”

Xét về mặt logic, cách lý giải này hoàn toàn hợp lý. Cái c.h.ế.t của nạn nhân chắc chắn có liên quan mật thiết đến việc gã ta đã ra ngoài vào đêm khuya.

Liếc nhìn đồng hồ, hiện tại vẫn chưa quá nửa đêm. Tôi khẽ hé cửa phòng, đặt camera tại đó, rồi dùng điện thoại thông minh quan sát trực tiếp hình ảnh bên ngoài. Tầng ba không một bóng người, chỉ có sự tĩnh mịch đến rợn người đang bao trùm.

"Chắc phải đi dạo một vòng rồi. Nếu đã quyết định thử gặp quỷ một lần, thì không nên e dè, chần chừ mãi như vậy." Đặt máy camera ngay cửa, tôi nhìn căn phòng 206 ở hướng đối diện. Nhớ lại cái c.h.ế.t kỳ lạ đầy bí ẩn của nạn nhân, nếu nói mình không sợ, thì chắc chắn đó là lời dối trá.

"Nếu vào được phòng 206, có lẽ sẽ phát hiện ra vài manh mối mà cảnh sát đã bỏ sót cũng không chừng." Đáng tiếc thay, đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Nếu tôi dám yêu cầu như thế, chắc chắn sẽ bứt dây động rừng vì hai vợ chồng già chủ quán kia vẫn nằm trong số đối tượng bị tình nghi.

Cầm điện thoại đi xuống tầng hai, tôi nhận thấy vợ chồng ông, bà chủ đều không có mặt ở đó. Trước quầy tiếp tân, chỉ có một cô gái khoảng chừng đôi mươi.

Cô ấy đang quỳ gối tại một góc phòng, quay lưng về phía tôi. Dường như cô ấy đang quỳ lạy trước bức ảnh một bé gái khoảng hai, ba tuổi.

"Phiền em một chút, em có biết chủ nhà trọ ở đâu không? Tivi trong phòng anh bị hỏng."

"Tivi vốn dĩ đã hỏng, không sửa được đâu."

"Hả? Em nói gì lạ vậy? Bị hỏng nên anh mới định gọi người lên sửa chứ."

Cô ấy đứng dậy, lau chùi lư hương đặt trước bức ảnh đen trắng có hình cô bé hai, ba tuổi kia: "Em đã nói rồi, nó đã hỏng, mãi mãi không thể sửa được."

Cô ta vẫn đưa lưng về phía tôi: "Nếu không còn chuyện gì khác, anh về phòng sớm đi. Ban đêm ở đây không được yên bình đâu."

"Em đã khiến anh càng thêm tò mò. À đúng rồi, bé gái trong hình là con của em à? Anh thấy em..."

"Cô bé là em gái của em, bị mất tích từ bé rồi."

"Anh xin lỗi."

"Không sao đâu! Em đã quen với chuyện này rồi, chỉ mong người mất tích tiếp theo không phải là em." Giọng điệu của cô ấy khá bi quan.

"Chỉ có ba người nhà em đều hành Nhà trọ An Tâm này sao? Chồng của em đâu?"

"Em còn một người anh trai, anh ấy đi làm ăn xa rồi."

"Ừ, cuộc sống không dễ dàng mà. Nếu em cần giúp đỡ gì, thì cứ nói với anh nha." Đập n.g.ự.c khẳng khái, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái kia. Thân thể của cô ấy run nhẹ, tựa như đang sợ sệt một điều gì đó.

"Anh cố ý nhấn mạnh, nếu em cần anh giúp bất cứ thứ gì, kể cả cầu cứu, hoặc bất cứ chuyện gì em cảm thấy cần." Câu nói này chỉ mang tính chất thăm dò, vì tôi không hề tin cô ấy lại tin tưởng một người xa lạ như tôi, trừ khi cô ấy đúng thật đã đến bước đường cùng.

Đi một vòng nhưng chẳng thu thập được bất cứ manh mối nào hữu ích, tôi quay về căn phòng 203, đóng cửa lại, đặt camera bên cạnh.

Tôi chẳng trông mong gì về điều kiện an ninh phòng ốc ở cái nhà trọ vỏn vẹn ba mươi lăm đồng một đêm này. Ngoại trừ ma quỷ quấy phá, tôi càng phải cẩn thận con người giở trò hơn.

Cánh cửa gỗ bong tróc đã nhiều năm, ổ khóa lỏng lẻo, kiểu dáng này khá phổ biến ở những năm thập niên 90.

Tôi ấn vào tay vịn, lắc tới lắc lui. Nói thật chứ, cánh cửa gỗ này chắc khó mà chịu nổi vài cú đá mạnh của mấy đứa nhóc tám, chín tuổi.

Cất chìa khóa vào túi áo, tôi khẽ hé cánh cửa phòng. Dãy hành lang giữa hai căn phòng, 203 và 206, đang chập chờn, nửa sáng nửa tối. Chiếc bóng đèn leo lét sắp hỏng tại đầu cầu thang kia cứ chập chờn đúng lúc, càng khiến không khí thêm rợn người. Chẳng cần bất cứ lời thêu dệt nào, bản thân khung cảnh này đủ khiến người ta không dám bước chân ra ngoài vào đêm khuya rồi.

"Chẳng biết nhà trọ này làm cách nào để có thể kinh doanh đến tận bây giờ?" Tôi đặt phích nước nóng mà bà chủ đưa đến tại cửa ra vào, sau đó để tách trà lên miệng phích. Tôi làm vậy không phải để chèn cửa chặt hơn, mà để cảnh báo.

Nếu có người lén lút mở cửa đêm khuya, chắc chắn sẽ chạm vào tách trà làm nó rơi xuống. Nghe được tiếng vang, tôi có thể ứng phó tình hình ngay lập tức.

Cẩn thận như thế này, thật ra không phải vì tôi mắc chứng hoang tưởng bị hại, mà do trải nghiệm đáng sợ của chính bản thân từ hôm qua đến giờ. Đến hiện tại, tôi vẫn không biết thứ mà mình sắp đối mặt chính xác là người hay quỷ nữa?

Gần cửa phòng, có một căn phòng nhỏ riêng biệt, đó là nhà tắm. Khi điều tra hiện trường ban nãy, do mải mê đọc bình luận của Lưu Bán Tiên, tôi vẫn chưa kịp kiểm tra căn phòng ấy.

"Hy vọng đừng có bất cứ vật kỳ lạ nào xuất hiện nữa." Tự trấn an mình một cách vụng về, tôi mở cửa nhà tắm ra.

Gạch men sứ mới tinh được lót sàn, tường ốp sứ sạch sẽ, bồn cầu và bồn rửa mặt cũng bình thường. Bên trong là máy nước nóng loại dùng năng lượng mặt trời được bọc trong một lớp bao nhựa mới, có vẻ là chưa được dùng nhiều. Nó được lắp âm tường một nửa, nằm phía trên bồn tắm lớn.

"Ngay phòng trọ giá ba mươi lăm đồng một đêm thế này, nhà tắm như vầy có vẻ hơi sang trọng nha." Dù không thấy lá bùa hay tượng thần nào, nhưng ánh sáng từ bóng đèn hắt lên những mảnh sứ trắng toát cứ gợi lên một cảm giác quỷ dị khó tả.

Trang trí phòng ngoài có kiểu dáng từ những năm 90, nhưng nhà tắm này có vẻ từng được sửa chữa lại. So sánh hai bên, tôi càng cảm thấy không thích hợp.

"Không đúng! Quá khác thường!" Nơi nào có điều bất thường, nơi đó chắc chắn có vấn đề. Tất cả những chi tiết đi ngược với logic thông thường trong vụ án đều là những sơ suất mà hung thủ vô tình bỏ qua. "Tại sao chỉ có mỗi nhà tắm được sửa sang lại?"

Tôi liền đưa ra suy đoán: "Chủ nhà trọ làm thế để che giấu thứ gì đó, chẳng lẽ nhà tắm cũng là một trong những hiện trường từng xảy ra án mạng?"

Tôi lấy camera quay phim, tỉ mỉ ghi lại tình huống bên trong nhà tắm, sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã hơn nửa tiếng sau. Đang vùi đầu tìm manh mối, tôi bỗng nghe thấy một tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, khiến tôi giật b.ắ.n mình.

Tôi nhẹ nhàng bước đến cửa, nghiêng tai lắng nghe. Ngay khi tiếng gõ cửa lặp lại, tôi nép sát vào, hé mắt dòm qua khe cửa.

Dưới ánh đèn lờ mờ, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng mơ hồ đang đứng yên trước cửa phòng 206!

"Cô ấy đang gõ cửa căn phòng từng xảy ra án mạng ba tháng trước!"

Nguồn sáng quá yếu, tôi khó lòng nhìn rõ ràng, đành dán sát người vào cánh cửa, cố gắng căng mắt mà nhìn.

Bóng trắng ấy có dáng người gầy gò, mái tóc đen dài rũ xuống bờ vai.

"Nó là người hay quỷ vậy trời?"

Nó đứng đó trong im lặng, khiến tôi có cảm giác thời gian như ngừng trôi. Một tay tôi nắm chặt lá bùa, tay còn lại nâng camera.

"Sợ gì chứ? Mục đích tôi đến đây hôm nay là để gặp quỷ kia mà. Nếu muốn vạch trần bộ mặt thật của Âm Gian Tú Tràng, lúc này mình không thể nhát gan được."

Vừa nghĩ thế, tôi buông lá bùa đang nắm chặt, vặn nhẹ chốt cửa. Chờ chốt cửa được gạt sang hết, tôi khẽ hé cánh cửa phòng ra một chút.

"Đến đây đi! Để tao xem bộ mặt thật của mày. Để tao coi quỷ hồn có hình dáng ra sao?"

Vừa định bật tung cửa phòng, cái bóng đèn c.h.ế.t tiệt đầu cầu thang kia bỗng nhiên tắt ngấm. Trước mắt tôi là một màu đen dày đặc, chỉ còn những làn gió lạnh buốt từ bốn phương tám hướng lùa qua kẽ áo.

Sau lưng tôi, mồ hôi rịn ra ướt lạnh. Dường như có thứ gì đó đang di chuyển giữa bóng tối tĩnh mịch!

Bóng đèn lóe lên, chốc lát ánh sáng lại bừng lên.

Ngay lúc ấy, tôi nhìn thấy một gương mặt vô hồn, xám ngoét bị mái tóc đen dài che kín đang di chuyển nhanh chóng đến gần tôi!

"Đệch mợ nó..."

Cánh cửa phòng bị bật mở, chiếc phích nước nóng tôi dùng để báo động bị tôi đụng trúng. Tách trà rơi xuống, kêu loảng xoảng. Nước sôi trong phích lập tức văng lên chân tôi.

Mặt đất trơn trượt, cảm giác đau đớn thấu xương cùng với sự giật mình hoảng sợ khiến tôi mất trọng tâm, ngã ngửa ra sau. Một tay cầm camera giơ sang một bên, tay còn lại vội vã chộp lấy cái bóng trắng mơ hồ kia theo phản xạ!

"Bịch!"

Vừa ngã nhào xuống, tôi liền tỉnh táo trở lại, nhìn thấy mình đang túm lấy một mảng quần dài trắng tinh. Ngẩng đầu nhìn lên, tôi bèn thấy hai cái chân dài trắng trẻo mê người ngay trước mũi tôi.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 10