Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 102

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Điều mà Tống Văn Hiên nói chính là chuyện mà tôi lo nhất. Tôi và Giang Phi hôn mê lâu đến vậy, có lẽ đã bị yểm Hàng đầu mất rồi.

Ngộ nhỡ đến thời khắc quyết định, lão già đó phát động Hàng đầu trên người tôi và Giang Phi, mọi nỗ lực từ nãy đến giờ sẽ trở thành Dã Tràng xe cát.

Im lặng một hồi, tôi hỏi Tống Văn Hiên: "Làm cách nào để phân biệt một người có bị yểm Hàng đầu hay không?”

“Trước khi Hàng đầu bộc phát, ai cũng như ai, trông chẳng khác gì người thường. Nếu anh cảm giác thân thể không được khỏe, thì nhớ cẩn thận.”

Tống Văn Hiên hướng dẫn tôi một cách đơn giản: “Những người bị Cổ thuật Hàng đầu khống chế tâm trí sẽ có đôi mắt khác thường. Cậu cần quan sát kỹ tròng trắng của họ."

“Tròng trắng à?”

“Người khỏe mạnh luôn có tròng trắng tương đồng, là màu trắng, pha chút xanh mờ, cùng vài đường mao mạch li ti. Ai mà trong tròng trắng nổi mao mạch dày đặc là do thức khuya, uống rượu quá nhiều, vừa mới khóc hoặc bị viêm kết mạc. Thế nhưng, nếu mao mạch đỏ thẫm, vả lại dưới các mạch m.á.u có hiện tượng tụ huyết, chứng tỏ có bộ phận nào đó trên cơ thể gặp vấn đề nghiêm trọng, có lẽ là thời điểm Cổ thuật Hàng đầu sắp bộc phát.”

“Vả lại, những nạn nhân bị điều khiển tâm trí, đa phần trong tròng trắng mắt sẽ xuất hiện một đường thẳng màu xám xịt. Đây chính là giai đoạn bùa chú đã bắt đầu xâm nhập, ý thức của họ dần trở nên mơ hồ. Mãi cho đến khi vạch màu xám ấy chuyển sang màu đen đậm, tâm trí của nạn nhân bị che lấp hoàn toàn, lúc đó là khi thuật Hàng đầu phát tác triệt để.”

Để kiểm chứng liệu lời gã nói có đáng tin hay không, tôi bèn vén mái tóc bù xù của gã lên, soi kỹ vào tròng mắt.

Mao mạch dày đặc tại tròng trắng, ngoài một vệt thẳng màu đen đậm, tôi còn lờ mờ thấy vô số chấm đen li ti xung quanh.

Tống Văn Hiên không hề phản kháng, cười một tiếng thảm hại rồi nói: “Lão già đó từng dùng rất nhiều Cổ độc hành hạ tao, nên đáy mắt mới có nhiều chấm đen đến thế. Mày yên tâm, tao không lừa mày đâu.”

Tính tôi cẩn thận, vừa rồi chỉ là phản ứng tự nhiên theo bản năng: “Hiện tại, ngoài việc tin mày, tao cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”

Đứng tại nhà ngục số Tám này đã một lúc lâu, tôi lo lắng Giang Phi một mình ở bên ngoài có thể gặp nguy hiểm, bèn định chui vào rãnh thoát nước, rời khỏi nơi này.

“Khoan đã, có phải mày quên cái gì rồi không?” Tống Văn Hiên vội vã gọi lại ngay khi tôi vừa xoay người.

“Chuyện gì thế? Tao và mày, không ai nợ ai. Nếu tao có thể g.i.ế.c kẻ Hàng đầu sư đó, xem như là giúp mày trả được món nợ m.á.u chồng chất.”

Tống Văn Hiên liếc nhìn Tống Tiểu Phượng với ánh mắt phức tạp. Từ đầu đến giờ, gã vẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của thằng bé: “Dù mày có g.i.ế.c được lão già đó hay không, bây giờ tao nhờ mày đưa con d.a.o cho thằng bé.”

“Thằng bé này tinh thần không ổn định, coi chừng nó sẽ đ.â.m mày.”

“Đó chính là điều mà tao muốn.” Ánh mắt gã dừng lại trên đứa con trai nhỏ, từ từ cúi đầu: “Tội của tao đáng c.h.ế.t trăm ngàn lần. Tao cũng không còn tư cách đối mặt với những đứa nhỏ. Nếu tự tay g.i.ế.c tao có thể làm thằng bé nguôi ngoai phần nào, tao cam tâm c.h.ế.t dưới tay nó.

Mày đưa d.a.o cho nó nhanh lên, đây là điều kiện mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó.

Đưa cho nó đi!!!!!!!”

Dường như Tống Văn Hiên đã mất kiểm soát, dùng toàn bộ sức lực gào thét, tiếng gào vang vọng khắp không gian nhà tù u ám.

Thật khó tin nổi khi nguyện vọng cuối cùng của một người đang cận kề cái c.h.ế.t chính là được con trai mình tự tay đ.â.m chết. Trong cách nhìn của tôi, đây là một hành động điên cuồng, nhưng lại có phần đáng thương.

“Nếu mày muốn giải thoát, tao sẽ chiều theo mày.” Tôi chưa hề nghĩ rằng bản thân mình là một người tốt, cũng chẳng phải những chuyên gia lý luận bảo vệ đạo lý thông thường. Điều mà tôi cho là đúng thường dựa trên lập luận logic.

Một người muốn c.h.ế.t - một người muốn giết. Vốn dĩ đây là một thảm kịch không ai muốn chứng kiến, thôi thì để nó kết thúc càng sớm càng tốt.

Tôi đưa con d.a.o cho thằng bé, không cản nó nữa.

Thằng bé cầm con d.a.o sắc bén trong tay, sau vài phút xúc động ban đầu, nó bất ngờ bình tĩnh trở lại.

Khoảnh khắc đứng yên của thằng bé ngây dại này quả thật khiến tôi vô cùng khó hiểu. Nó cầm dao, đứng yên tại chỗ, chẳng ai biết nó đang nghĩ gì.

... Leng keng...

Con d.a.o rơi loảng xoảng xuống nền đất lạnh lẽo.

Thằng bé òa khóc nức nở, sau đó lao mình vào rãnh thoát nước, len lỏi bò ra khỏi căn phòng ẩm thấp này.

“Chẳng lẽ... Nó hiểu mày nói gì à? Chẳng phải nó bị ngây dại hay sao?” Tôi nói chuyện khá bất lịch sự, nhưng hành động của thằng nhóc bất ngờ như thế, tôi khó có thể giữ bình tĩnh để chọn lựa từ ngữ nhẹ nhàng hơn.

Những vệt nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi, Tống Tiểu Phượng đã biến mất. Chỉ còn lại tôi chuẩn bị quay bước và gã Tống Văn Hiên vẫn bị trói chặt trên thập tự giá tại căn phòng này.

“Tại sao?” Nhìn mặt nước còn lăn tăn những gợn sóng, Tống Văn Hiên lẩm bẩm.

Tôi cũng im lặng, vì tôi cũng không có câu trả lời.

Chui vào rãnh thoát nước quay lại căn phòng sát vách, Giang Phi đang khom lưng, ngồi xổm nép vào góc tường: “Thế nào? Có manh mối gì không anh?”

“Manh mối cực kỳ có giá trị, hiện tại, ít nhất thì chúng ta cũng có một ít vốn liếng để đối phó với kẻ kia!” Tôi khoác vội chiếc áo blouse của gã bác sĩ trẻ khi nãy lên người, lấy lại chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng, "Nãy giờ em có nhìn gì trong điện thoại của anh không?"

"Dĩ nhiên là không. Nãy giờ em chỉ luôn xoay màn hình ra phía ngoài để che đi thôi!"

Nghe Giang Phi nói một cách quả quyết, tôi cũng không hỏi kỹ thêm, nhìn vào phòng livestream.

"Á đù!!!!" Chỉ qua một thời gian ngắn, lượng khán giả đã vượt mốc 3000 người xem. Đây là điều cực kỳ hiếm hoi trong các buổi livestream của tôi.

Những dòng bình luận cứ thế bay lên không ngừng, ào ạt liên tục. Tôi không sao đọc kịp trong chốc lát.

"Giang Phi, em đã làm gì khi giữ điện thoại anh nãy giờ?"

Ánh mắt Giang Phi long lanh vẻ vô tội: "Em có làm gì đâu? Theo lời anh nói, em luôn xoay màn hình về phía cửa, cẩn thận cảnh giác."

Cô ấy diễn tả lại tư thế khi nãy; chỉ cần nhìn qua, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện. Giang Phi cầm ngược điện thoại di động, camera điện thoại lại chĩa thẳng vào vị trí n.g.ự.c của cô ấy, mà cô nàng lại hoàn toàn không hề hay biết, vẫn ngây thơ như vậy.

"Em làm hỏng điện thoại của anh rồi hả?"

"Không... chỉ là đêm nay còn dài lắm, rất nhiều anh em đêm nay chắc phải hao tổn tinh lực không ít đâu."

Anh cười khổ, liếc nhìn lượng khán giả vẫn còn đang tăng vọt trên kênh livestream. Phần bình luận lúc này đã gần như nổ tung.

Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tặng quà cho kênh Livestream Siêu Kinh Dị 99 minh tệ:

- Giọng nói dịu dàng, dáng người quyến rũ! Tao chấm em này 99 điểm, vô cùng hoàn mỹ nha!"

- Trời! Trời! Trời! Tiểu tỷ tỷ của tôi đâu rồi! Tôi muốn l.i.ế.m màn hình, cô ấy làm tôi nghi ngờ nhân sinh quá!

- Anh streamer tránh ra coi! Hàng khủng 18+ xuất hiện, ta không muốn ngộ thương người vô tội!

- Tiểu đoàn trưởng số 02, mang nòng pháo Italia của bố mày ra!

- Chị dâu! Là do Võ Tòng đến muộn!

Anh chẳng biết trả lời những bình luận này thế nào, "Võ Tòng là cái quái gì? Mấy cậu gọi chị dâu như thế, liệu ông Võ Đại Lang có vui vẻ gì không?"

Cầm d.a.o giải phẫu trong tay, anh tháo ra một đoạn dây xích, mang theo bên mình, "Đi thôi, chúng ta lên tầng ba. Cả nhóm đi cùng nhau, đừng cách xa nhau quá, nhưng cũng không được quá gần."

Trước khi rời đi, anh kéo Giang Phi và Tống Tiểu Phượng đến trước mặt mình, dùng ánh sáng từ điện thoại di động soi vào đồng tử mắt cả hai. Tròng mắt của cả hai vẫn hoàn toàn bình thường. Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Hiện tại, có lẽ thuật Hàng đầu chưa phát tán, hy vọng hai đứa có thể vượt qua kiếp nạn này."

Chưa đi khỏi tầng hầm ngục giam, đèn đuốc trên đầu lại tắt ngấm lần nữa, cả tòa bệnh viện chìm hoàn toàn vào bóng tối.

"Đừng sợ, chú ý khắp xung quanh, cẩn thận những chỗ ngoặt." Điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng trở thành nguồn sáng duy nhất, dường như có những bóng người ẩn hiện giữa màn đêm. Thi thể của người thai phụ cũng biến mất không còn dấu vết.

"Đi, lên tầng ba."

Nhờ tu luyện tâm pháp Diệu Chân, năm giác quan được tăng cường, anh nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Còn chưa đến tầng ba, anh dừng phắt lại một cách đột ngột, xoay người, ghì chặt hai vai Giang Phi.

Cô bị anh hù dọa, giật mình đứng khựng lại. Tống Tiểu Phượng theo sau, thấy chúng tôi dừng lại, cũng ngớ người đứng yên.

Cả ba chúng tôi không hề nhúc nhích, nhưng tiếng bước chân chậm rãi, đều đặn vẫn vẳng lại từ hành lang!

"Quả nhiên chúng nó đến rồi!" Khi lên lầu, anh phát hiện có điều gì đó không ổn, tiếng bước chân của ba người rất lộn xộn, dường như xen lẫn những tiếng bước chân xa lạ.

Nhìn xuống lầu dưới, chỉ thấy một màu đen đặc quánh. Bóng tối như một tấm màn hoàn hảo che giấu những thứ quỷ dị không tên.

"Giang Phi, em đi sau cùng. Cậu nhóc này hơi ngốc nghếch, anh sợ nó gặp nguy hiểm sẽ không kịp kêu cứu đã mất mạng rồi."

" Nhưng mà em..." Giang Phi nắm chặt vạt áo anh, các đầu ngón tay trắng bệch: "Được rồi, em đi sau cùng."

Tiếp tục đi tới, mãi đến khi lên tầng ba, chúng tôi mới nhận ra rằng mọi chuyện chúng tôi từng nghĩ trước đó thật sự quá đơn giản.

Có rất nhiều phòng bệnh ở tầng ba, chắc chắn phải mất một thời gian dài mới có thể tìm ra căn phòng mà gã đó chọn làm nơi bồi dưỡng nội tạng.

"Cao Kiện, làm sao bây giờ?"

"Hắn dùng m.á.u tươi bồi dưỡng nội tạng quanh năm, chắc chắn căn phòng đó sẽ nồng nặc mùi máu. Bên cạnh đó, gã tu luyện tà thuật, chắc chắn tìm nơi né nắng, tránh để dương khí tràn vào. Tòa nhà này quay lưng về phía Nam, mặt hướng Bắc. Vậy chúng ta sẽ bắt đầu tìm từ các căn phòng ở phía Nam trước."

"Ừa... ừa!"

Giang Phi đáp lại với giọng yếu ớt. Anh cau mày nhìn cô, sợ cô đang đuối sức: "Em không sao chứ?"

"Không sao, ban nãy em hơi chóng mặt một chút thôi!"

Cô nhìn anh bằng một ánh nhìn đờ đẫn, không hề hay biết một vệt xám xịt nhỏ bé đang dần hiện rõ trong đôi mắt mình.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 102