Hoàng Bá Nguyên nhấp một ngụm trà Long Tĩnh đã nguội lạnh, tiếp tục nói: "Khi đó, chính quyền vẫn chưa quy hoạch Giang Thành. Tôi bán thuốc trong khu vực phố cổ. Một buổi sáng nọ, khi mà vắng tanh không một bóng người ghé mua, thì vị quý nhân kia xuất hiện. Tính ra, chuyện cũng lạ lùng đến khó tin. Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tôi có thể nhớ kỹ từng chi tiết trong cách ăn mặc của người đó, duy chỉ có gương mặt là tôi không tài nào khắc họa lại được trong tâm trí. Dường như gương mặt của người đó đã biến mất vĩnh viễn trong trí nhớ của tôi. Có lúc, thậm chí tôi từng nghi ngờ rằng, liệu tôi có thực sự từng gặp qua người đó hay không? Hay rốt cuộc chỉ do bản thân tôi tự tưởng tượng ra người đó, hoặc đúng thật người đó đã từng ghé ngang qua đời tôi?"
Tôi buộc phải thừa nhận rằng, điều mà Hoàng Bá Nguyên vừa nói đã khơi gợi sự tò mò mạnh mẽ trong lòng tôi: "Vậy vị đó đã giúp đỡ ông sao?"
Hoàng Bá Nguyên gật đầu: "Vốn dĩ tôi định chôn chặt chuyện này mãi mãi tận đáy lòng, dù có c.h.ế.t cũng sẽ mang theo xuống mồ. Nhưng nếu hôm nay cậu hỏi đến, thôi thì tôi sẽ nói cho cậu hay, nhưng mong cậu giữ bí mật cho tôi."
"Ông yên tâm, giữ kín bí mật chính là nguyên tắc cơ bản nhất trong nghề của tôi."
Khi tôi xác nhận chắc chắn, Hoàng Bá Nguyên bắt đầu kể: "Người đó đi ra từ khu phố cổ, chờ đến khi tôi chú ý, ông ta đã đứng yên cạnh bên tôi từ lúc nào. Lúc đó, tôi đã mất hết niềm tin vào cuộc sống, bèn lấy bài thuốc ra, hỏi xem người đó có mua không? Người đó không cầm lấy bài thuốc, mà chỉ quan sát tôi. Ông ta lầm bầm những lời khó hiểu trong miệng, tôi nghe nhưng không hiểu gì. Nghe tựa như là... 'Thiên Thần hộ mệnh, gặp nguy hóa an, gặp dữ hóa lành. Công thành danh toại, thăng quan tiến chức, số mệnh vượng khí bao quanh, cuối cùng sẽ gặt hái vinh quang.' Rõ ràng đó là những lời chỉ về số mệnh, nhưng mệnh đó lại trái ngược hoàn toàn với số mệnh bần hàn của tôi lúc bấy giờ. Người kia cũng tặc lưỡi, tỏ vẻ kỳ lạ. Ông ta bèn hỏi thăm tôi khá nhiều chuyện. Cuối cùng, người đó bảo rằng, có một cách giúp tôi đạt được phú quý nơi trần thế này, không còn phải chịu cảnh nghèo hèn tai ương nữa. Tôi rơi vào cảnh cùng quẫn rồi, còn gì để mất nữa đâu, bèn kiên nhẫn nghe ông ta nói tiếp."
Kể đến đây, sắc mặt Hoàng Bá Nguyên bỗng tối sầm lại, một vẻ nặng nề hiện rõ trên gương mặt. Có lẽ câu chuyện tiếp theo mà ông ta sắp kể chính là nỗi ám ảnh dày vò ông bấy lâu nay.
"Người nửa sư thầy, nửa đạo sĩ kia đã bày phương pháp gì cho ông?" Chuyện chỉ kể nửa vời, tôi cực kỳ tò mò.
Hoàng Bá Nguyên im lặng một lúc lâu, rốt cục thốt ra hai chữ: "Giết vợ."
"Cái gì?" Tôi hít sâu một hơi, trợn tròn mắt: "Đừng nói là ông làm thật đó chứ?"
"Bên nhau trong lúc hoạn nạn bao năm như vậy, tôi nào nỡ vì bốn chữ 'vinh hoa phú quý' mà làm cái chuyện không bằng cầm thú đó chứ?" Hoàng Bá Nguyên thở dài: "Phản ứng của tôi lúc đó cũng tương tự như cậu. Khi ấy, tuổi trẻ nông nổi, thậm chí tôi còn quát cho người đó một trận. Ấy thế mà, người kia cũng không hề tức giận, trái lại còn kiên trì thuyết phục tôi. Người đó bảo, 'Long Thỏ kết hôn, ắt có họa tru di. Nếu chẳng phải do tôi có số mệnh phú quý, chắc chắn đã tan cửa nát nhà từ lâu rồi '. Lúc gần đi, người đó đã lấy ra một cuộn giấy, tựa như một bức tranh, nhưng trên đó chẳng vẽ gì cả, rồi đưa nó cho tôi. Ông ấy căn dặn, chỉ cần tôi treo bức tranh này trong phòng, mọi chuyện sẽ tự khắc sáng tỏ. Khi đó, tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi thẫn thờ, bất động tại đó cả một ngày. Cuối cùng, tôi cũng không bán bài thuốc, mà quay về nhà trọ. Tôi đi vay mượn khắp bạn bè, họ hàng, nhưng cũng chỉ đủ tiền thuốc thang cho chỉ duy nhất một người mà thôi!"
Hoàng Bá Nguyên xoa xoa hai bên huyệt thái dương, cầm lấy tách trà theo thói quen, uống cạn một hơi.
"Tối hôm đó, cả gia đình tôi ngồi ăn một bữa cuối cùng. Hôm sau, tôi có chuyện phải đi xa, về miền Nam gặp một trình dược viên. Hai ngày sau, khi tôi quay về thì phát hiện, vợ tôi đã uống thuốc độc tự sát rồi. Khi cô ấy chết, có con gái lớn ở bên cạnh. Con tôi kể, khi Uyển Quân qua đời, cô ấy luôn ngồi nói chuyện trước một bức tranh trống rỗng, tựa như có ai đó đang ẩn mình bên trong bức tranh. Tôi luôn nghi ngờ cái c.h.ế.t của vợ mình có liên quan đến bức tranh đó. Chỉ tiếc là, tôi tìm khắp cả căn nhà vẫn không tài nào tìm thấy bức tranh đó. Cứ như từ khi vợ tôi mất, bức tranh ấy cũng tan biến khỏi cõi nhân gian. Sau khi cô ấy qua đời, quả thật là tôi phất lên trông thấy. Dù tôi có làm gì, đều vô cùng thuận lợi. Tôi muốn mua cái gì, muốn ký hợp đồng với ai, đều luôn đạt được thành công, tựa như có quý nhân giúp đỡ vậy. Thế rồi, tôi bán đi bài thuốc, kiếm được khoản vốn đầu tiên. Nhờ được bố kèm cặp, học dược lý từ nhỏ, tôi có vốn kiến thức Đông y vô cùng phong phú, may mắn được một công ty dược phẩm lớn để mắt tới. Tiếp theo, con gái của vị tổng giám đốc công ty ấy lại đem lòng cảm mến tôi, tôi thuận theo thời thế, tái hôn với cô ấy. Từ dạo ấy, tôi một bước lên mây, từ một nhân viên trình dược quèn, tôi nhanh chóng leo lên vị trí giám đốc điều hành. Quy mô công ty cũng dần mở rộng, lớn gấp mười lần so với thuở ban đầu. Tất cả mọi chuyện mà tôi muốn làm đều diễn ra vô cùng suôn sẻ, đúng như ý tôi muốn."
Câu chuyện của Hoàng Bá Nguyên cuốn hút tôi đến lạ. Hóa ra nửa đời sau của ông đã an bài rõ ràng như thế: "Thiên Ất Quý Nhân, quả nhiên danh bất hư truyền."
Tôi thật lòng cảm thán. Hoàng Bá Nguyên nghe xong, khẽ cười khổ: "Cậu thấy tôi có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng thật ra mười mấy năm nay tôi vẫn luôn day dứt. Điều tôi tiếc nuối nhất chính là những tháng ngày gia đình đầm ấm, sum vầy trong căn nhà cũ."
Anh hỏi: "Chẳng lẽ căn nhà hiện tại của ông có gì bất ổn sao?"
"Không hề! Chỉ là sau khi tôi tái hôn, con gái lớn vì giận tôi nên đã xuất ngoại, mấy năm nay không thèm liên lạc. Còn con bé thứ hai, tuy sống được đến 15 tuổi, nhưng hầu hết thời gian phải nằm liệt giường, sống nhờ thuốc men. Gần một nửa thời gian mỗi ngày, con bé ngơ ngơ ngác ngác, nửa mê nửa tỉnh. Thằng út Hoàng Quan Hành thì cậu cũng biết rồi đấy. Vốn dĩ tôi nghĩ sinh được con trai là một chuyện may mắn, nào ngờ thằng nhóc ấy chỉ biết ăn chơi trác táng, gây chuyện thị phi, cuối cùng lại bị kẻ xấu hãm hại mà chết."
Nghe Hoàng Bá Nguyên kể, tôi cũng không khỏi cảm thấy buồn lây cho ông. Đúng là nghèo có nỗi khổ của nghèo, mà giàu cũng có cái khó của giàu.
"Mặc dù cuộc sống có vài điều trắc trở như thế, nhưng cơ bản tôi vẫn thỏa mãn với hiện tại. Thế nhưng, ba ngày trước khi Hoàng Quan Hành chết, tôi đã nhận được một lá thư kỳ lạ.
Kẻ gửi yêu cầu tôi trả lại bức tranh trống rỗng từ hai mươi mấy năm về trước, còn uy h.i.ế.p rằng, nếu tôi không đưa, tôi sẽ phải chịu cảnh cửa nát nhà tan.
Qua mấy chục năm, tôi đã quên béng chuyện này, vả lại bức tranh trống rỗng ấy cũng đã biến mất. Giờ bảo tôi trả lại, biết tìm đâu ra chứ?"
"Vì thế, tôi cũng chẳng để tâm, chỉ là lắp đặt thêm camera an ninh ở nhà, rồi thuê bảo vệ âm thầm theo dõi người thân trong gia đình.
Nhưng ai ngờ, dù đã sử dụng các biện pháp an ninh nghiêm ngặt đến thế, ba ngày sau, Hoàng Quan Hành vẫn gặp nạn.
Ban đầu, tôi chẳng hề nghĩ rằng cái c.h.ế.t của thằng con tôi có liên quan đến bức tranh đó đâu, cho đến khi cậu lấy sợi dây chuyền mặt Phật này ra, tôi mới bừng tỉnh."
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng trong thoáng chốc.
Hoàng Bá Nguyên trả sợi dây chuyền mặt Phật lại cho tôi, rồi hỏi: "Theo cậu, rốt cuộc Song Diện Phật đại diện cho cái gì? Nó là một ám hiệu ư? Hay một dạng như chứng minh thư? Một loại tín ngưỡng nào đó? Hay chỉ đơn thuần là một mẩu tin?"
Tôi cầm lấy sợi dây chuyền, chưa vội trả lời. Chuyện này quả thực phức tạp hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều. Vốn dĩ tôi nghĩ sẽ thu được manh mối mới từ Hoàng Bá Nguyên, nào ngờ ông lại khiến tôi nghi ngờ thêm nhiều điều nữa.
Tôi phân tích: "Nếu Song Diện Phật muốn lấy lại bức tranh ấy, chứng tỏ đó là một vật cực kỳ quan trọng. Mà nếu nó quan trọng đến vậy, tại sao bọn chúng lại trao cho ông khi đó? Bọn này làm việc không từ bất cứ thủ đoạn nào. Tôi e rằng, hành động ngày ấy cũng không hề đơn giản, mà là một âm mưu đã được ấp ủ từ lâu."
Mỗi lần tôi livestream, đều bắt gặp bóng dáng của tổ chức Song Diện Phật ở đâu đó. Càng hiểu rõ, tôi càng nhận ra sự đáng sợ ẩn chứa sau ba chữ này. Bọn chúng đã ra tay sắp đặt từ hai mươi năm trước, từ nhà trọ An Tâm đến Trung tâm Hỏa táng Cầu số 13, tất cả đều chứng tỏ một điều - nhóm người này đang âm mưu thực hiện một kế hoạch kinh thiên động địa nào đó.
Hoàng Bá Nguyên gật gù: " Tôi cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Kẻ nửa sư thầy, nửa đạo sĩ kia vừa mở miệng đã bảo tôi g.i.ế.c vợ, vậy thì đâu phải là người lương thiện gì." Ông lấy một chiếc chìa khóa luôn mang theo bên người ra, mở ngăn kéo bàn làm việc, rồi cầm một bức thư trông rất đỗi bình thường lên.
Hoàng Bá Nguyên đưa lá thư cho tôi, nói: "Đây là bức thư mà bọn chúng gửi tôi cách đây mấy ngày. Tôi vẫn giữ nó, cậu là người thứ hai được xem đấy." Ông quả thật rất cẩn thận. Một người từng trải như ông, dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý "cẩn tắc vô áy náy."
Tôi mở lá thư ra, bên trong là một tờ giấy viết thư màu xám trắng. Những chữ cái trong thư đều được cắt dán từ báo chí, nội dung không nói quá nhiều, chủ yếu xoay quanh bức tranh kia.
Tôi đề nghị: "Tốt nhất là ông nên dựa vào các mối quan hệ riêng, tìm cảnh sát tra xét dấu vân tay xem sao. Mặt khác, ông còn nhớ bất cứ manh mối nào khác liên quan đến bức tranh kia không?"
Cảm giác mà tổ chức Song Diện Phật mang đến cho tôi vô cùng thần bí. Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, tôi cũng đều có nguy cơ đối mặt với kẻ đó. Thậm chí, tôi còn chẳng biết đối phương rốt cuộc đang mưu đồ chuyện gì. Lần này, lời uy h.i.ế.p trong bức thư đã cung cấp cho tôi một hướng điều tra mới mẻ.
Bọn chúng cũng có khát vọng, vậy nếu tôi có thể tìm ra bức tranh trước bọn họ một bước thì sao? Khi đó, tôi sẽ chiếm được quyền chủ động, nắm giữ thóp tim của chúng.
Hoàng Bá Nguyên suy tư: "Chuyện đã qua 20 năm, tôi không nhớ rõ lắm. Chỉ là, tôi từng nghe con gái lớn kể, trước khi Uyển Quân nhắm mắt, cô ấy đã ghi một dòng chữ lên bức tranh kia. Ý chính cơ bản là hy vọng tôi có thể bảo vệ tính mạng của đứa con gái thứ hai. Con bé đã trải qua trăm cay nghìn đắng để đến với thế gian này, ít nhất tôi phải cho nó nhìn thấy sự rực rỡ muôn màu của thế giới này, đồng thời cảm nhận sự ấm áp của một mái nhà."
Tôi nhíu mày: "Chỉ thế thôi sao?" Ngay cả vẻ bề ngoài của bức tranh mà ông cũng không thể nhớ, tôi thật sự chẳng còn manh mối nào để suy đoán. "Thôi được rồi. Ông cứ tiếp tục rà soát kỹ lại, đặc biệt là ngôi nhà cũ từng ở. Nhớ lục lọi từng ngóc ngách, xem có bỏ sót vị trí nào không? Bức tranh đó rất quan trọng."
Hoàng Bá Nguyên gật đầu, ra dấu mình đã hiểu rõ. Ông suy nghĩ một hồi, rồi lại lấy ra một tờ séc trong tủ.
Ông ấy đặt bút, viết vào đó một con số, rồi đẩy tờ séc đến trước mặt tôi: "Đây là 500.000 tệ. Cậu cứ nhận trước. Nếu cậu có thể làm rõ mọi chuyện về Song Diện Phật, đảm bảo gia đình tôi bình an, tôi sẽ cho cậu thêm 500.000 nữa."
"Chưa lập công, tôi không dám nhận tiền. Chúng ta đã chốt giá từ trước rồi. Nếu ông thực sự muốn cảm ơn tôi, tôi hy vọng ông có thể thành thật trả lời câu hỏi cuối cùng của tôi." Tôi không hề chạm vào tờ séc kia, mà đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Bá Nguyên.
"Cậu hỏi đi! Chỉ cần không liên quan đến thông tin mật của công ty, tôi chắc chắn sẽ trả lời thật lòng."
Đặt bàn tay băng bó kín mít xuống mặt bàn, tôi hỏi dồn dập: "Năm đó, khi người kia đề nghị ông g.i.ế.c vợ, vậy ông có từng ấp ủ ý nghĩ đó, dù chỉ là thoáng qua không?"
Đổng sự Hoàng không ngờ tôi lại hỏi câu này. Ông ấy nắm chặt mảnh ngọc Thiên thủ Bồ Đề đeo trước ngực, như thể bị hóa đá, im lặng rất lâu.
" Tôi nghĩ mình đã biết đáp án rồi." Trên đời này, làm gì có Nhân sinh ra một cách tự nhiên, cũng chẳng bao giờ có Quả tự nhiên mà có.
Tôi đứng thẳng người lên, không nói thêm lời nào, quay người bước đi.
Chỉ còn lại mình đổng sự Hoàng đứng giữa căn phòng làm việc xa hoa. Ông ấy lặng lẽ nhìn tờ séc trên mặt bàn, dường như tâm trí đang quay ngược về mọi chuyện 20 năm trước.