Dù là ban ngày, tầng phòng thí nghiệm vẫn u ám, đáng sợ như mọi khi. Tôi nhặt mô hình đầu người nằm ở góc tường lên, lật xem mặt sau, đọc lại những câu nguyền rủa ác độc, những lời nhục mạ người khác trông vô cùng phản cảm được khắc trên đó.
Thật ra, có nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu mình có nên đồng cảm với lũ trẻ ở trường trung học Tân Hỗ hay không? Dĩ nhiên tên Thần sát Nguyên Thần vô cùng đáng ghét, nhưng chẳng phải đám nhóc kia mới chính là những hung thủ thực sự đã từng bước đẩy Quách Quan Kiệt xuống gần vực sâu đấy ư?
Tôi sờ tay lần mò trên bề mặt mô hình đầu người. Trên lớp vỏ thô ráp có từng rãnh nhỏ, chứng tỏ có người đã dùng sức cắt c.h.é.m lên đó.
"Đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?"
Bỏ lại mô hình đầu người, tôi rời khỏi phòng mỹ thuật, bước theo cầu thang chính lên đến tầng cao nhất.
Đây là phòng thí nghiệm sinh học, trong phòng còn bày nhiều tiêu bản và dụng cụ giải phẫu.
"Anh Tử!" Tôi thét lớn trên hành lang, nhưng chẳng ai đáp lại. "Kỳ lạ thật! Đạo trưởng Nhàn Thanh chắc chắn không rảnh rỗi mà lừa tôi."
Tôi kiểm tra lần lượt từng căn phòng nhưng chẳng tìm thấy gì. Đúng lúc đó, Bạch Khởi cắn ống quần tôi, kéo về phía tầng dưới. Tôi chợt nhận ra: "Dưới lầu có người!"
Ngoài cầu thang chính ra, tầng thí nghiệm này còn có hai lối thoát hiểm ở hai bên.
Hiện tại, Bạch Khởi đang dẫn tôi đi về phía lối bên trái. Tôi mở cửa thoát hiểm, nghe thấy tiếng bước chân văng vẳng. Kẻ đó đi giày da, dù cố ý bước khẽ nhưng không thể nào che giấu hoàn toàn tiếng động.
"Đuổi theo nhanh lên!"
Cuối cùng, tôi và Bạch Khởi ba chân bốn cẳng đuổi kịp, chặn được đối phương ở khúc ngoặt tầng hai. Hóa ra, kẻ trước mặt lại là người quen.
Đội nón hoa sen, choàng khăn thêu hình trăng tròn, mặc áo hình mây lành màu tím. Dù tôi có cố giữ vẻ mặt xa lạ cũng vô ích, khi đối diện với kẻ ăn vận xa hoa này.
"Sao lại là mày?" Đứng tại chỗ ngoặt cầu thang, tên đạo sĩ áo gấm nhíu mày: "Mày đang theo dõi tao à?"
"Đừng có tự huyễn hoặc bản thân, tao không rảnh rỗi mà chơi trò mèo vờn chuột với mày." Đạo sĩ Lục Cẩn này có lai lịch không hề tầm thường. Chuyện gã xuất hiện ở trường trung học Tân Hỗ khiến tôi có linh cảm không hay.
"Vậy ý mày là sao?" Sắc mặt Lục Cẩn nhanh chóng trở lại bình tĩnh, tựa hồ chẳng xem bất cứ điều gì ra gì. Cái nhíu mày ban nãy đã là biểu hiện kinh ngạc tột độ mà gã có thể để lộ: "Hay mày đổi ý, định tặng con ch.ó đó cho bần đạo?"
"Tao đang nghi ngờ mày có phải là người tu đạo hay không? Sư phụ mày không dạy mày cách thanh tâm quả dục, tâm như mặt nước yên tĩnh sao?" Tôi xoa đầu Bạch Khởi. Chẳng hiểu vì sao, Bạch Khởi vừa nhìn thấy tên đạo sĩ này liền sục sôi muốn nổi điên.
"Nực cười! Tu đạo mà cần thanh tâm quả dục sao? Cướp đoạt kỳ duyên trời đất, tranh giành cơ hội với vạn vật sinh linh, đó mới chính là niềm vui của tu hành!"
Gã cười nhạt, vỗ tay nhẹ. Bỗng có hai tên đàn ông mặc âu phục bước ra từ căn phòng phía sau. Một trong hai tên còn nắm tay một cô bé xinh xắn như búp bê.
"Anh Tử!" Tôi không hề kích động, mà từ từ nheo mắt: "Trả con bé lại cho tao!"
"Quả nhiên là mày đến đây để giành giật cơ duyên với tao! Thanh tâm quả dục à? Tâm như mặt nước tĩnh lặng à? Mày nói nghe êm tai nhỉ?" Lục Cẩn tháo chiếc quạt giấy bên hông xuống, phất nhẹ sang một bên. Tên đàn ông mặc âu phục kia hiểu ý, xoay người vào phòng, mang ra một chiếc ghế. Sau đó, hắn cởi áo vest, lót xuống ghế, rồi cung kính đặt sau lưng Lục Cẩn.
"Ngôi trường này bị Thần sát Nguyên Thần gieo vạ đến năm năm. Mặc dù người sống sợ hãi, nhưng lại là nơi yêu thích của âm hồn, lệ quỷ. Nó nghiễm nhiên trở thành một vùng đất âm tà tuyệt hảo mang tính chất hậu thiên. Trong mắt kẻ nuôi quỷ, chính là một nơi chẳng khác gì danh lam thắng cảnh." Lục Cẩn ngồi trên ghế, tỏ vẻ ung dung, lay nhẹ quạt giấy. Trông dáng dấp của gã, cứ như gã chắc chắn có thể nắm chắc tôi trong lòng bàn tay.
"Tao không thèm quan tâm mày định làm gì trong ngôi trường này. Tao cũng chẳng rảnh rỗi mà xen vào, nhưng mày trả cô bé ấy lại cho tao."
"Đừng có gấp! Hẳn là cả tao và mày đều hiểu rõ, con bé này không phải một đứa nhóc ngây thơ gì. Thể chất của nó rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi tao cũng không thể nhìn rõ sâu cạn. Mày nghĩ xem, một món bảo bối như thế, lẽ nào tao dễ dàng dâng cho mày ư?"
"Rốt cuộc mày muốn gì?" Giọng tôi lạnh dần. Lục Cẩn coi Anh Tử như một món bảo bối quý hiếm. Thứ giá trị quan méo mó đó khiến tôi vô cùng căm ghét.
Lục Cẩn quan sát gương mặt của Anh Tử: "Mới chừng này tuổi đầu, đã là một mỹ nhân quyến rũ. Tao rất muốn tự tay nuôi lớn con nhóc này nha."
Gã dùng quạt giấy khẽ chọc lên làn da mịn màng trên gương mặt cô bé, sau đó không thèm quay đầu lại mà nói: "Muốn hình thành một vùng đất c.h.ế.t ngập tràn sát khí, chỉ dựa vào một Thần sát Nguyên Thần vẫn chưa đủ. Nó còn lợi dụng một lá bùa, biến cả ngôi trường này thành vùng đất quỷ."
"Lá bùa gì mà có năng lực lớn đến vậy?" Tôi vô cùng nghi ngờ. Trước đó, bùa phôi Sấm sét mà tôi từng dùng cũng chưa có sức mạnh lớn đến thế.
"Mày đừng giả vờ giả vịt nữa! Thuật Đồng Tang, bùa Đồng Tang! Mày là đạo sĩ bản địa ở Giang Thành này, đáng lẽ ra phải biết rõ hơn tao chứ. Năm năm trước, Giang Thành là nơi lá bùa đó lần đầu xuất hiện. Sau đó, nó đột nhiên biến mất. Tiếp theo, trường trung học Tân Hỗ này liền xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ đến khó tin."
"Bùa Đồng Tang ư?" Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên này. Chỉ vì một lá bùa, mà một đạo sĩ áo gấm lại chẳng ngại mất mặt, đi bắt cóc một đứa bé sao?
Đạo sĩ áo gấm phẩy tay, một người đàn ông mặc vest lập tức lấy ra một cuốn sách cổ kính, cung kính dâng lên: "Thời nhà Hán, Lý Hành làm đám tang cho vợ, tình cảm sâu đậm, đêm ngày tơ tưởng không nguôi. Người ấy chỉ mong được gặp lại người vợ hiền trong mỗi giấc mơ, nhưng làm sao có được? Trong một lần đi qua cánh đồng hoang vắng, ông tình cờ gặp một lão nhân, và được truyền thụ thuật Tạo Mộng. Đêm đến, Lý Hành thử thi pháp, quả nhiên có thể mơ thấy vợ mình. Dựa theo những gì đã học, sau khi tỉnh giấc, Lý Hành ôn lại thần kỹ kia, biên soạn thành một thuật pháp, gọi là Đồng Tang, đúng như tên gọi vốn có.
Đồng Tang bùa này ẩn chứa bí thuật Tạo Mộng, là một lá bùa chú thượng thừa, được vẽ bởi một vị ẩn sĩ đã bước vào cảnh giới Tiên thiên của môn phái Tiểu Trang quan. Nó là sự kết hợp giữa thuật Đồng Tang và những trải nghiệm từ sáu giấc mộng kinh hoàng của chính vị ẩn sĩ đó. Mặc dù lá bùa ấy không thể hàng yêu trừ ma, nhưng có thể lôi kéo người khác vào giấc mộng, và từ trong đó tìm ra cơ hội để mở toang cánh cửa Tiên thiên."
Những lời Lục Cẩn nói nghe có vẻ huyền ảo, nhưng tóm gọn lại, lá bùa này quý giá đến mức khó tin. Nếu ai chiếm được lá bùa này, có thể dẫn dắt người khác vào cảnh mộng, cũng có thể dùng nó để thêu dệt đủ loại chuyện, biến hóa khôn lường.
Dù tôi chưa thể lý giải hết sự huyền diệu của lá bùa này, nhưng chỉ cần nghe đến danh xưng "bùa chú thượng thừa", tham vọng chiếm hữu đã trỗi dậy trong lòng tôi.
Lá bùa trấn áp vận khí của dòng họ anh Lưu mù chỉ là bán thành phẩm của một lá bùa thượng thừa, nhưng chỉ với một tấm bùa nền như vậy, đã tạo ra uy lực cực mạnh trong tay một kẻ phàm tục như tôi. Do đó, tôi có thể suy đoán rằng, một lá bùa chú thượng thừa thực sự lại có năng lực mạnh mẽ đến nhường nào.
"Nếu đã bị ngươi bắt gặp, ta cũng chẳng cần giấu giếm làm chi nữa. Chuyến xuống núi lần này, sư phụ đã giao cho ta một nhiệm vụ, chính là mang tấm bùa Đồng Tang kia về. Về phần giúp bọn ngươi xóa tan màn sương trong dãy núi kia, chỉ là hành động tiện tay." Lục Cẩn phe phẩy chiếc quạt giấy, để lộ một bức tranh tinh xảo mang tên "Bách điểu triều Phượng".
Gã ta cong môi cười ngạo mạn: "Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là, dâng bùa Đồng Tang cho ta. Hai là, để lại con ch.ó này, rồi cút xéo!"
Lục Cẩn mở miệng nói ra mục đích thật sự của mình, gỡ bỏ vẻ đạo đức giả trên mặt. Còn đâu khí chất tiên phong đạo cốt của một cao nhân, gã ta giờ trông thật khốn nạn với dáng vẻ ỷ thế h.i.ế.p người.
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe đến ba chữ bùa Đồng Tang, tôi kiếm đâu ra mà đưa cho anh?" Dù miệng nói không biết, nhưng trong đầu tôi lại bắt đầu xâu chuỗi một vài sự kiện.
Vào thời điểm cuối cùng khi chiến đấu với Thần sát Nguyên Thần, tôi nhớ rõ tấm da người ngay tại bậc thang thứ mười ba đã biến mất cùng với Anh Tử. Khi ấy, tôi chỉ lo mừng húm vì vừa thoát khỏi tai ương, giữ được mạng sống, nên đâu có chú ý đến chuyện xung quanh. Giờ ngẫm lại, rất có thể tấm da người kia đang dính vào thân thể Anh Tử!
"Xem ra, ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chung Cửu, ngươi giúp hắn nhớ lại xem sao." Lục Cẩn vẫy tay về gã đàn ông to con bên cạnh. Tên ấy tuân lệnh, cởi áo khoác, trưng ra một thân đầy cơ bắp rắn chắc.
"Anh nghĩ tôi sợ anh à?" Qua từng sự kiện livestream nguy hiểm vì Âm Gian Tú Tràng ép buộc, tôi không chắc khi nào thì mình c.h.ế.t giữa đường. Hiện tại, tôi như một tên liều mạng, ngay cả c.h.ế.t cũng không sợ, huống chi bảo tôi sợ sệt thế lực chống lưng cho gã đạo sĩ trẻ tuổi này.
Tôi và Bạch Khởi chia làm hai bên, nếu tên đô con kia dám nhào tới, tôi sẽ cho nó đẹp mặt: " Tôi không quan tâm anh là thứ đạo trưởng hay tiên nhân gì cả. Bọn anh là kẻ tình nghi bắt cóc trẻ em, như thế là cấu thành hành vi phạm tội. Nếu không muốn bị đưa lên báo sáng mai, thì thả người ra nhanh lên!"
"Miệng lưỡi ghê gớm nhỉ? Dạy dỗ nó một chút đi!"
Gã đô con sấn bước tới, vọt nhanh qua ba, bốn bậc thang, rõ ràng là kẻ trong nghề.
"Bạch Khởi!" Bạch Khởi đã không thể kiên nhẫn hơn nữa, bản năng hung hăng lập tức bộc phát. Nó nhe nanh múa vuốt, vồ lấy cổ gã đô con.
" Đúng là một con ch.ó dữ tuyệt vời, đáng tiếc là ngươi đã chọn nhầm chủ rồi!" Gã đạo sĩ trẻ tuổi gấp quạt giấy lại, lấy ra một lá bùa vàng từ trong ống tay áo: "Bọn ngươi nghĩ ta không có năng lực tự vệ à?"
Gã vung tay, ném lá bùa ra, chân đạp theo Thất Tinh bộ, miệng lẩm bẩm: "Vạn pháp càn khôn, tâm niệm chấp chưởng, giới hạn tại đây, vẽ đất thành ngục tù! Bắt giữ!"
Một làn sáng xẹt qua, tựa như một sợi xích vô hình hiện ra, trói chặt Bạch Khởi giữa không trung, rồi đè nó xuống đất khiến nó không thể cựa quậy được nữa.
Nghe Lục Cẩn niệm chú, tôi bèn kinh hãi: "Chẳng phải đây là chú pháp Họa Địa Vi Lao sao? Chẳng lẽ gã này đến từ đạo quán Diệu Chân?"