"Thì có liên quan gì đến cô chứ?" Diệp Băng vùng vẫy, đẩy Onitsuka Ayaka ra, gắt gao nói: "Trả túi xách lại cho tôi!"
Onitsuka Ayaka chẳng bận tâm đến tiếng gào của Diệp Băng. Có vẻ cô ấy vẫn còn say sưa với cảm giác trên đầu ngón tay mình: "Mặc dù cái tên Cao Kiện đó có nhiều khuyết điểm, nghiện thuốc lá, mặt dày, ăn mặc quê mùa, tính tình xấu xa, nhưng những khuyết điểm ấy chỉ là tôm tép nếu so với ưu điểm của cậu ấy."
"Hắn ta thì có ưu điểm gì chứ?" Diệp Băng cảm thấy vô cùng khó chịu khi nói chuyện với Onitsuka Ayaka, như thể có thứ gì đó đang cào xé tâm can cô.
Onitsuka Ayaka không đáp, mà trả lại chiếc túi xách hàng hiệu cho Diệp Băng: "Em không thấy cũng chẳng sao, dù sao thì anh ta cũng đã đoạn tuyệt với em rồi."
Chẳng ai trong quán bar này trông thấy hình ảnh một con hồ ly nhỏ màu xanh lam trên bộ n.g.ự.c nở nang của Onitsuka Ayaka đang khẽ chớp đôi mắt quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Lên xe taxi, tôi và Bạch Khởi nhanh chóng vọt đến ranh giới giữa Tân Hỗ và Giang Thành.
Nơi đây là nguyên một bãi đất hoang tàn, dù giữa ban ngày cũng vắng tanh như tờ.
Trả tiền xe xong, tôi và Bạch Khởi tiến sâu vào trong. Khi đi đến ngôi trường bị một lớp cỏ dại cao ngang eo phủ quanh, tôi phải tự nhắc nhở chú ý những bãi bùn lầy hôi tanh lẩn khuất đâu đó, nếu không sẽ bị lún chân vào đó.
Dãy hàng rào đổ nát vẫn chắn ngang lối đi của tôi. Tôi chuẩn bị tiến vào trường trung học Tân Hỗ một lần nữa, nơi tôi đã thực hiện lần livestream thứ hai trước đó. Bỗng tôi nhận ra trên dãy hàng rào kia có vẻ thiếu vắng một thứ gì đó. À, chính là cái bảng "Cấm đi vào" đó mà, sao nó lại bị cắm chổng ngược dưới bãi bùn lầy chứ?
"Chẳng phải tôi đã treo nó lên rồi sao?" Tôi nhặt tấm bảng lên, treo lại vị trí cũ, bảo Bạch Khởi nhảy qua trước rồi tôi cũng phóng theo sau.
Một người, một chó tiến vào ngôi trường trung học Tân Hỗ. Khi bóng dáng cả hai đã khuất xa, tấm biển cảnh báo trên hàng rào đột nhiên lung lay nhẹ mặc dù không hề có gió, rung rinh vài cái rồi lại rơi tõm xuống vũng bùn bên dưới.
Tại cổng chính, dù giữa ban ngày, ngôi trường quỷ ám này vẫn toát lên vẻ rùng rợn, lạnh lẽo. Chỉ là, lần này có Bạch Khởi đi cùng, dù Thần Sát Nguyên Thần có hồi sinh thì tôi cũng không sợ.
Sân trường vô cùng hoang vu, cỏ dại len lỏi qua những khe gạch. Trên vách tường chằng chịt những thân cây Trinh Đằng Ba Mũi và lá Thằn Lằn Cẩm Thạch.
"Câu đố gà và thỏ chung chuồng? Công thức tính diện tích bề mặt hình nón? Trời đất ơi, giờ học sinh tiểu học học mấy thứ cao siêu thế này sao?" Anh Tử đi khỏi quán bar Blues vào chiều hôm qua. Đến buổi tối, con bé chạy đến ngôi trường quỷ quyệt này nhưng vẫn làm bài tập Toán đầy đủ, chứng tỏ nó vẫn an toàn.
" Nhưng sau đó, chuyện gì đã xảy ra khiến con bé chạy gấp rút đến nỗi đánh rơi cả tập bài tập?" Tôi cẩn thận cất quyển vở của Anh Tử vào túi, rồi chạy một mạch đến tầng lầu cao nhất, xem xét kĩ căn phòng nơi tôi từng chơi trò Bốn Góc.
Thoạt nhìn, căn phòng này chẳng khác gì những căn phòng còn lại, nhưng dường như có thứ gì đó được vẽ trên bảng đen.
"Có phải do Anh Tử vẽ không nhỉ?"
Trên tấm bảng, ai đó đã vẽ lại cảnh tượng khi tôi chơi trò Bốn Góc: Trong một căn phòng tối đen, tôi đang đi đầu tiên, sau lưng là ba con quỷ đang lầm lũi theo sau.
"Nhìn có vẻ như bức vẽ này mới hoàn thành cách đây vài ngày! Tại sao Anh Tử lại đến đây? Rốt cuộc là có thứ gì đã cuốn hút con bé đến đây?" Tôi rời khỏi tầng lầu dạy học với bao hoài nghi.
Ngay sau đó, tôi đến căn phòng mà khán giả từng đề xuất rất nhiều khi livestream, ký túc xá nữ và phòng thay đồng phục thể thao, nhưng cũng chẳng tìm thấy manh mối nào.
Sau khi rà soát từng phòng, cuối cùng tôi đến cửa sau của ngôi trường, nằm gần khu vực hố rác đốt. Và rồi, tôi đã gặp một người.
Người đó khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc đạo bào màu xanh, cầm một cành liễu xanh mướt trong tay, đeo hai chiếc lục lạc một lớn một nhỏ treo lủng lẳng bên hông.
"Đó chính là vị đạo trưởng cản thi tại trạm xe Thanh Thổ mà?" Trong lần livestream trên chuyến xe tang số 14, vị đạo trưởng này đã hảo tâm đưa cho tôi một tờ giấy vàng, ngầm chỉ ra bí mật trời đất để cứu tôi một mạng.
Nghe thấy tiếng động phía sau, vị đạo sĩ áo xanh liền xoay người lại. Khi nhìn thấy tôi, ông ấy cũng ngạc nhiên: "Không ngờ cậu lại có thể thoát khỏi tay Thập Ác. Anh bạn trẻ à, phúc duyên của cậu quả thật sâu nặng đấy!"
Ông ấy giắt cành liễu bên hông, chắp hai tay lại: "Bần đạo là Nhàn Thanh, một người đạo sĩ quèn."
"Đạo trưởng, ngài khiêm tốn quá rồi. Tôi đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của ngài, chỉ cần rung chuông một cái là đám tử thi kia răm rắp nghe theo." Tôi nói thật lòng. Dù vị đạo trưởng trước mặt này khoác áo gai sờn, nhưng tài nghệ Cản Thi của ông ấy thực sự cao thâm khôn lường.
"Chỉ là chút tài mọn, không đáng nhắc đến." Đạo trưởng Nhàn Thanh đáp lời. "Ngược lại, anh bạn trẻ đây chỉ là một người phàm tục lại dám bước lên chuyến xe của âm hồn để bảo vệ một cô bé thoát khỏi sự mê hoặc của lũ yêu tà. Thật tình, bần đạo đây không thể nào có đủ sự quyết đoán như thế."
Đạo trưởng Nhàn Thanh lại chắp tay lần nữa: "Nói ra thật hổ thẹn, tôi cũng hiểu rõ mọi chuyện đêm đó, nhưng vì sợ phải dính líu nhân quả nên không dám ra tay cứu giúp, mong anh bạn thông cảm."
"Không sao đâu, không sao đâu." Tôi xua tay. "Ngay từ đầu, ngài đã đưa cho tôi tờ giấy vàng ấy rồi. Đó chính là một ơn nghĩa mà tôi không thể nào quên được." Tôi hơi ngại ngùng trước lời khen của vị đạo sĩ, nhưng lại chẳng thể nào thừa nhận mình đến đó là do Âm Gian Tú Tràng ép buộc, đành phải dày mặt cười trừ cho qua chuyện.
"Vậy không biết ngài đến trường trung học Tân Hỗ này có việc gì không?" Để tránh tiếp tục lúng túng, tôi liền chủ động đổi chủ đề.
"Chuyện này nói ra rất dài dòng." Đạo trưởng Nhàn Thanh đăm chiêu nhìn những ô cửa sổ vỡ nát của khu hào đốt rác trung tâm. "Mấy năm trước, Nguyên Thần đã tác oai tác quái ở nơi đây. Tôi và một vài vị đồng đạo khác đã bày Nguyên Thần Điếu Hồn trận, cùng sử dụng 108 lá Nguyên Thần Điếu Hồn phù để phong ấn con quỷ đó. Nhưng mới tuần trước, ai đó đã xé bỏ những lá bùa ấy, thả Nguyên Thần ra!"
Nghe vậy, tôi vội lau mồ hôi trán, hỏi với vẻ mặt tỉnh bơ: "Biết đâu người ta bất đắc dĩ lắm mới phải làm vậy thì sao?"
" Tôi cũng không rõ mục đích của kẻ đó, nhưng khi đến đây kiểm tra thì thấy sát khí đã giảm đi rất nhiều. Có lẽ người phá trận đã moi t.h.i t.h.ể của Nguyên Thần lên, nhưng không hiểu làm cách nào họ có thể làm được điều đó!" Đạo trưởng Nhàn Thanh trầm ngâm: "Có mười mấy cái xác được chôn bên trong hào thiêu rác, tất cả đều bị đốt cháy nát tan. Vậy làm sao người kia có thể xác định được cái xác nào là Nguyên Thần?"
Tôi mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: " Tôi từng nghe một vị cao nhân chỉ điểm qua, chỉ cần tìm một nơi có ánh sáng rực rỡ, rồi ném t.h.i t.h.ể Nguyên Thần từ vị trí đó xuống, vậy là có thể phá giải Thần sát Nguyên Thần. Có lẽ, người kia muốn xé bỏ bùa chú để quyết tâm tiêu diệt Nguyên Thần, cắt đứt mọi hậu họa về sau."
"Hồ đồ!" Đạo trưởng Nhàn Thanh gắt lên. "Thần sát Nguyên Thần chính là hồn phách hung ác nhất trong vạn vật tà ác, như một con rết trăm chân dù đã c.h.ế.t vẫn có thể hồi sinh. Nơi đây đã bị Nguyên Thần vấy bẩn suốt bao năm, dù thân thể của nó có bị tan xương nát thịt cũng chỉ khiến nó hao hụt một chút oán khí mà thôi. Nếu muốn g.i.ế.c Nguyên Thần một cách triệt để... Khó lắm!"
Lời nói của đạo trưởng Nhàn Thanh khiến tôi chợt bừng tỉnh, lập tức nhớ đến hình ảnh cuối cùng trong trận đụng độ với nó vào tuần trước. Cậu nhóc gầy yếu ấy từng nhìn tôi bằng một ánh mắt tràn đầy oán hận, rồi nói rằng cả hai nhất định sẽ còn gặp lại.
"Nguyên Thần... chưa c.h.ế.t thật sao?"
"Cậu vừa nói gì?"
"Không có gì. Chẳng qua là tôi thấy mấy thứ dính dáng đến Thần sát quả thực quá đáng sợ thôi."
Đạo trưởng Nhàn Thanh cũng không gặng hỏi thêm, mà kiểm tra kỹ lưỡng khu hào thiêu rác một lúc rồi phất cây phất trần một cái, quay sang hỏi tôi: "Chẳng hay anh bạn trẻ đến đây để làm gì? Nơi đây bị khí âm sát bao trùm quanh năm, ở lâu sẽ dính âm khí vào người. Nhẹ thì dễ ốm vặt, nặng thì xui xẻo sẽ đeo bám đấy."
Tôi chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền vội hỏi: "Suýt nữa thì tôi quên mất chuyện chính rồi. Đạo trưởng, không biết ngài có gặp một cô bé khoảng bảy, tám tuổi nào không?"
"Bé gái bảy, tám tuổi sao?" Đạo trưởng Nhàn Thanh bỗng lộ vẻ kỳ lạ: "Thấy rồi, cậu đang tìm nó sao?"
Nghe được câu trả lời khẳng định như vậy, tôi mừng ra mặt, liền lấy mẩu tin và quyển vở mà Anh Tử đã để lại ra: "Con bé này mất tích cả đêm rồi, mẹ nó cũng sắp phát điên lên. Cô ấy nhờ tôi đến tìm con bé."
Đọc xong mảnh giấy trên tay tôi, đạo trưởng Nhàn Thanh trầm mặc một lúc rồi nói: "Được rồi, cậu theo tôi."
Tôi theo chân đạo trưởng Nhàn Thanh đến tầng phòng thí nghiệm thứ hai. Sân thượng tòa nhà này chính là nơi khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất, bên cạnh khu hào thiêu rác.
"Họ đang ở tầng cuối cùng." Đạo trưởng Nhàn Thanh không đi vào cùng tôi, chỉ dẫn đến cửa rồi chắp tay rời đi.
"Bọn họ ư? Chẳng lẽ còn có người khác nữa sao?" Tôi dẫn Bạch Khởi nhảy qua cửa sổ, tiến vào bên trong tòa nhà. Trên hành lang, những chiếc đầu hình nhân nằm lăn lóc khắp nơi, không rõ là do ai gây ra.