"Lá bùa này giống với lá bùa xấu màu đỏ mà em từng cho anh xem trước đó, nhưng lá bùa này còn tà dị hơn nhiều."
Anh Lưu mù giải thích cặn kẽ đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho tôi, sau đó sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: "Em tìm đâu ra lá bùa này? Khi ấy, bọn anh tập hợp lực lượng của cả một nhóm tu sĩ, lục tung cả trường học mà vẫn không tài nào tìm ra nó đấy."
"Lá bùa này dán vào bậc thang thứ 13 của trường trung học Tân Hỗ. Bậc thang dư ra đó chỉ xuất hiện khi cậu thỏa mãn một điều kiện đặc biệt nào đó."
Anh Lưu mù gật đầu qua loa, rồi đột ngột hỏi: "Mà cậu nhóc nhà cậu đi đến trường trung học Tân Hỗ làm gì? Chỗ đó chính là cấm địa của cả Giang Thành và Tân Hỗ, một vùng đất âm u cho cô hồn dã quỷ trú ngụ đấy."
"Con gái của bà chủ quán bar Blues bị tiểu quỷ dẫn hồn, mắc kẹt trong trường học. Em đi cứu người thôi." Tôi không đề cập đến Âm Gian Tú Tràng, mà lấy cớ cứu Anh Tử.
"Sau này, em bớt lo chuyện bao đồng đi. Đạo pháp Diệu Chân quan trọng ở chỗ thanh tĩnh vô vi, đúng với quan niệm 'an thân thủ phận'. Em không hiểu à?" Anh Lưu mù khá dễ tính, chỉ tội hay cằn nhằn một chút.
Tôi liền gật đầu, rồi cầm lá bùa Đồng Tang lên: "Anh Lưu, giờ em xử lý lá bùa này sao đây?"
Tình cờ nhặt được một món bảo bối có khả năng gây họa, trong khi công dụng và nguồn gốc của nó chẳng hề trong sạch, tôi không dám tùy tiện sử dụng.
Anh Lưu mù trầm ngâm trong chốc lát rồi bảo: "Phải có pháp quyết riêng mới sử dụng được lá bùa Đồng Tang, và chỉ có người tu luyện qua thuật Đồng Tang, tinh thông bí thuật Tạo Mộng mới phát huy ra hết mọi công dụng của nó. Giờ em giữ nó trong tay, chẳng khác nào một món đồ trang trí cả. Hiện tại, anh có ba đề xuất - phân thành thượng, trung, hạ sách, mong là em suy nghĩ kỹ lưỡng rồi đưa ra quyết định.
Hạ sách là em mang lá bùa này, trả lại cho Tiểu Trang quan. Như vậy, em sẽ tạo được một mối thiện duyên, biết đâu Tiểu Trang quan sẽ tặng em vài món đồ đền bù. Chẳng phải em muốn tu đạo sao? Hàng ngàn đại đạo của Tiểu Trang quan em có thể tùy ý chọn lựa."
Tôi liếc mắt một cái, kiên quyết lắc đầu. Tôi là một streamer cho Âm Gian Tú Tràng, thứ tôi không thiếu chính là chân điển của Đạo gia. Hơn nữa, ai mà đem một lá bùa thượng thừa đi trao đổi, kẻ đó chắc chắn đầu óc có vấn đề rồi.
"Một kế hay hơn, là em tự bảo quản lá bùa này. Sau đó, em dùng cả đời còn lại đi tìm kiếm bí thuật Đồng Tang. Nếu em đủ may mắn để phát huy ra ba, bốn phần năng lực của lá bùa này, ít nhất ở vùng đất Giang Thành này, em có thể tha hồ tung hoành ngang dọc, chẳng cần phải e ngại bất kỳ ai."
Đây là một lời đề nghị hết sức hấp dẫn, nhưng nếu thế, tôi chắc chắn sẽ đắc tội với cả hai thế lực - Tiểu Trang quan và phái Diệu Chân đạo.
"Anh Lưu, nói em nghe về kế hay nhất của anh đi?"
Anh Lưu mù cầm cây bút trên bàn, xé một trang giấy trắng từ quyển vở của Anh Tử, rồi viết xuống hai dòng chữ.
Sau khi xem xong, tôi giật mình, không ngờ Anh Lưu lại đề xuất cách kinh ngạc đến vậy. Mắt tôi sáng rực. "Anh Lưu, cách này... có ổn không vậy ạ?"
Anh Lưu mù bảo tôi đưa anh ấy chiếc bật lửa, rồi đốt tờ giấy thành tro tàn: "Em muốn làm thế nào, đều tùy ở em. Cứ xem như hôm nay anh chưa từng đến đây."
Anh Lưu mù liếc nhìn lá bùa Đồng Tang nằm trên bàn, rồi dặn dò tôi câu cuối cùng: "Dù ai hỏi, em cũng không được nói là từng gọi điện thoại cho anh. Anh chưa từng thấy lá bùa này, cũng không biết nó đã trôi dạt về đâu."
Anh Lưu mù mở cửa rời đi. Chỉ còn lại mình tôi trong căn nhà nhỏ, cùng Bạch Khởi đã loanh quanh đó tự lúc nào không hay.
"Anh Lưu, coi như lần này em nợ anh một ân tình."
Lá bùa này có âm khí rất nặng, tôi không thể mang theo bên mình. Tôi đang loay hoay không biết cất giữ nó ở đâu, thì cửa tiệm lại bị đẩy ra lần nữa. Tôi cứ tưởng Anh Lưu quay lại. Vừa bước ra xem, lại thấy đó là một cô gái khoảng chừng ba mươi.
Tôi tiện tay kẹp lá bùa Đồng Tang vào quyển vở bài tập của Anh Tử, rồi ngước nhìn cô gái lạ mặt trước mắt.
Cô gái sở hữu làn da được chăm sóc tỉ mỉ, lối trang điểm thời thượng. Dáng người cô ấy cũng thuộc hàng cực phẩm, toát lên vẻ quyến rũ c.h.ế.t người, vô thức phô bày khí chất sang trọng của giới thượng lưu. Vô tình hay hữu ý, phong thái ấy vẫn đủ sức mê hoặc cánh mày râu, khiến họ cam tâm tình nguyện làm tù binh.
"Chị muốn tìm món hàng nào?" Dù có chút ngạc nhiên trước vẻ đẹp hút hồn của cô gái, tôi vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp. Nhưng nói về vẻ quyến rũ, cô ấy vẫn còn kém xa Ayaka, tựa như học sinh tiểu học chưa đến ngày tốt nghiệp vậy.
Cô gái không bận tâm đến tôi, mà tự mình quan sát mớ công cụ trông có vẻ mờ ám treo đầy trong tiệm.
"Thật ngại quá, dạo này em hơi bận, nên chưa kịp cập nhật hàng mới về. Mấy món này là hàng từ hai tuần trước, nếu chị ưng, em sẽ chiết khấu cho chị." Tôi cất quyển vở bài tập của Anh Tử vào ngăn kéo, thầm quan sát cô gái đang đi đi lại lại khắp căn nhà nhỏ.
" Tôi đến đây không phải để mua đồ." Sau khi xem xét mọi thứ, cô ấy bước đến trước mặt tôi, thẳng thừng hỏi: "Cậu là Cao Kiện?"
Tôi có chút ngạc nhiên, chẳng rõ từ khi nào mình đã trở nên nổi tiếng như vậy. Cứ tùy tiện một ai đó trông có vẻ có vai vế là đã biết tên mình rồi ư?
"Phải."
"Vài ngày trước, thư ký Trương của tập đoàn dược phẩm Càn Đỉnh có đến tìm cậu không?"
Nghe cô ấy hỏi thế, tôi khẽ nhíu mày: "Nếu không có chuyện gì, tôi không nghĩ mình phải báo cáo với cô. Hơn nữa, nếu cô đã biết rõ, cần gì phải hỏi lại?"
Cô gái khẽ nhếch môi, không ngồi xuống ghế. Cô dùng một tay chống cằm, tựa vào chiếc tủ bên cạnh, ánh mắt sắc bén quan sát tôi: "Hoàng Bá Nguyên có phải đã thuê cậu điều tra vụ án của con trai ông ta không?"
"Rốt cuộc cô muốn hỏi gì? Đừng có đi lòng vòng, nói thẳng vào vấn đề đi." Cô ta dám gọi thẳng tên Đổng sự trưởng tập đoàn dược phẩm Càn Đỉnh, lại biết nhiều bí mật của Hoàng Bá Nguyên như thế... Chẳng lẽ đây là tình nhân mà ông ta bao nuôi? Chỉ là, nhìn phong cách của cô ấy, lại không giống loại phụ nữ đó chút nào. Dù trong lòng đầy nghi ngờ, tôi cũng không dám nói thẳng ra.
"Ông ta trả cậu bao nhiêu?"
"Thật ngại quá, nguyên tắc nghề nghiệp của tôi buộc tôi phải giữ kín miệng. Tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào liên quan đến thân chủ."
"Còn bày đặt nguyên tắc nghề nghiệp?" Ánh mắt cô ấy lộ rõ vẻ khinh thường. Cô ấy đặt ví lên bàn, rồi như chợt nhận ra bàn bẩn có thể làm dơ ví, liền vội vàng cầm lên: " Tôi hiểu rõ con người Hoàng Bá Nguyên hơn cậu nhiều. Yên tâm đi! Tôi đến đây không phải để mua bán bí mật thương trường, mà chỉ hy vọng cậu giúp tôi điều tra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Hai mươi năm trước, vị Đổng sự Hoàng trong lời của cậu chỉ là một gã bán thuốc Đông y dạo. Khi ấy, ông ta chịu cảnh bần hàn, cơ cực cùng cực. Người ở cùng ông ta lang bạt khắp nơi không phải là phu nhân Hoàng hiện tại, mà là một giáo viên mỹ thuật tên Uyển Quân – mẹ của tôi." Cô gái này biết rõ quá khứ cách đây hai mươi năm của Hoàng Bá Nguyên đến vậy, chắc chắn mối quan hệ của họ không hề tầm thường.
" Đúng vậy, tôi từng nghe Đổng sự Hoàng kể rồi. Năm ấy, ông ta dẫn cả nhà di cư đến Giang Thành, quả thật rất khó khăn. Sau đó, vợ và hai con đều lâm bệnh. Quãng thời gian đó chính là những tháng năm cơ cực nhất của ông ta."
"Ngay cả những chuyện này, mà Hoàng Bá Nguyên cũng kể cho cậu nghe ư?" Cô gái kinh ngạc: " Đúng vậy. Quả thật năm đó, ông ta làm lụng vất vả lắm, thậm chí còn phải bán cả đơn thuốc gia truyền của tổ tiên để lại. Nhưng mà, dù là thế, tôi vẫn không tài nào tha thứ cho ông ta."
"Nghe giọng điệu của cô, chẳng lẽ cô là người thân của ông ta?"
" Tôi tên Hoàng Lam, là con gái cả của Hoàng Bá Nguyên. Từ trước tới nay, tôi sống ở nước ngoài, mới về nước gần đây."
Liên quan đến chuyện gia đình Hoàng Bá Nguyên, tôi không dám góp lời quá nhiều, đành để cô gái tiếp tục trình bày.
"Hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi và em gái sơ sinh vài tháng tuổi mắc bệnh nặng. Dù đã bán sạch nhà tổ, nhưng số tiền gom được chỉ đủ dùng để điều trị cho một trong hai người.
Lời cô ấy nói cũng tương tự những gì Hoàng Bá Nguyên kể cho tôi, không quá khác biệt. Tuy nhiên, tôi vẫn nhẫn nại ngồi nghe tiếp.
"Từng ngày, ông ta chạy vạy vay tiền bạn bè, làm vốn bán thuốc. Mãi đến ba ngày trước khi mẹ tôi được bác sĩ phẫu thuật, ông ta nói đã liên hệ được với một người bán thuốc ở phương Nam, thảo luận được một cái giá khá tốt.
Cậu có biết cảm giác của tôi khi đó thế nào không? Y hệt như một kẻ sắp c.h.ế.t chìm mà vớ được nhành rơm cứu mạng. Khi ấy, tôi vẫn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần gia đình vượt qua cơn tai nạn này, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
"Hoàng Bá Nguyên đi biệt tăm ba ngày. Trong ba ngày đó, ông ta không hề gọi về nhà, dù chỉ một cuộc điện thoại.
Thảm kịch xảy ra vào ngày thứ hai, kể từ khi ông ta rời đi. Sáng sớm tôi ra chợ mua ít rau về nấu, đến khi về nhà đã thấy mẹ qua đời. Em tôi khóc lóc ỏm tỏi, còn mẹ nằm bất động trên mặt đất. Tôi trông thấy một bát sứ vỡ nát nằm cách mẹ không xa, nước thuốc đắng chát đổ tràn trên đất."
Dù chuyện đã qua hai mươi năm, nhưng hình ảnh ấy vẫn còn ám ảnh như mới vừa xảy ra trong tâm trí Hoàng Lam. Có thể thấy rõ, hình ảnh hôm ấy đã khắc sâu vào lòng người phụ nữ này, là một cơn ác mộng mà cô không tài nào xóa nhòa.
"Xin chia buồn với nỗi đau của cô..." Tôi nhìn Hoàng Lam đầy phức tạp. Không ngờ rằng cô gái ăn mặc thời thượng, khí chất xuất chúng thế này lại từng trải qua tuổi thơ bi thảm đến mức phải ra chợ trời mua rau củ.
Hoàng Lam chẳng buồn để ý đến tôi, chỉ chăm chú kể lại: "Lúc ấy tôi mới sáu, bảy tuổi. Thế nên tôi chẳng thể hiểu, cũng không biết mẹ mình đã gặp phải chuyện gì. Mãi cho đến khi Hoàng Bá Nguyên về nhà, chính miệng ông ta đã tuyên bố rằng, mẹ tôi tự sát."
Đúng là một câu chuyện bi kịch. Tôi cứ ngỡ đây đã là đoạn kết, nhưng không ngờ Hoàng Lam lại tiếp tục kể.
"Cứ thế, tôi tin tưởng ông ta đến mù quáng, vẫn tôn trọng, vẫn ỷ lại. Vậy mà, gã cầm thú đó lại lừa dối tôi suốt hơn hai mươi năm qua."