Thật không ngờ cô gái này lại gọi chính bố ruột mình là cầm thú. Những lời lẽ của Hoàng Lam khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
Hoàng Bá Nguyên từng kể rằng, con gái lớn của ông ta đã ra nước ngoài vì phản đối việc ông ta tái hôn.
“Quả nhiên lão cáo già đó đã lừa tôi!” Tôi cố gắng trấn tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ. Tuy đã nhận lời ủy thác từ Hoàng Bá Nguyên, nhưng vì vụ án này còn liên quan đến Song Diện Phật, tôi nhất định phải tìm ra sự thật năm đó.
“Có lẽ tôi sẽ tìm ra manh mối về bức tranh bí ẩn kia từ chính cô gái này.” Lợi thế lớn nhất của tôi lúc này chính là, Hoàng Bá Nguyên không hề hay biết con gái ông ta đã đến tìm tôi. Tôi có thể khai thác bí mật của ông ta từ Hoàng Lam. Sau đó, tôi sẽ đi gặp Hoàng Bá Nguyên, hỏi dò, nhằm kiểm chứng tính xác thực trong lời cô ấy nói.
Nghĩ rồi, tôi lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi chép: “Cô cứ bình tĩnh nói, đừng kích động. Tôi sẽ xem xét liệu có thể nhận lời ủy thác của cô hay không.”
Hoàng Lam hít sâu một hơi, giọng có phần nghẹn ngào: “Xin lỗi, tôi vừa nhớ đến chuyện cũ buồn bã.”
“Không sao.” Tôi dĩ nhiên không hề bận tâm chuyện đó: “Cô nói Chủ tịch Hoàng đã lừa dối cô suốt hai mươi năm, vậy rốt cuộc ông ta đã làm gì? Cô chính là con gái ruột của ông ta cơ mà.”
“Mẹ tôi không tự sát, mà là do Hoàng Bá Nguyên ép đến chết. Thậm chí, có thể nói Hoàng Bá Nguyên chính là kẻ đã mưu sát bà ấy!” Hoàng Lam nghiến răng ken két, từng chữ như nhỏ máu: “Trong thời điểm mẹ tôi cần ông ta nhất, ông ta lại nhẫn tâm từ bỏ bà!”
“Khoan đã!” Tôi vội ngắt lời: “Ngày mẹ cô mất, Chủ tịch Hoàng đang ở phương Nam bàn chuyện làm ăn mà. Dựa vào thời gian gây án, chắc chắn ông ta có chứng cứ ngoại phạm vững chắc.”
“Chuyện đó chỉ là giả dối! Để ép mẹ đến chết, Hoàng Bá Nguyên đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.” Câu nói của Hoàng Lam khiến tôi rợn người. Nếu đó là sự thật, thì kẻ tên Hoàng Bá Nguyên kia quả là một con người vô cùng đáng sợ.
“Khi ấy tôi vẫn còn nhỏ, nhưng đã thấy có điều lạ. Tôi vẫn nhớ mang máng, có một chén trà nóng còn vơi một nửa trên bàn. Bình thường mẹ tôi rất ghét uống trà, nên chén trà đó chắc chắn là pha cho người khác uống. Lúc tôi đi chợ về, chắc chắn có ai đó đã vào nhà.”
“Có khi nào đó là chủ nhà thuê hoặc hàng xóm ghé chơi không?” Tôi thắc mắc. “Chỉ dựa vào một chén trà mà kết luận như vậy, có vẻ hơi quá áp đặt.”
Có vẻ Hoàng Lam không hài lòng khi tôi ngắt lời. Trong lòng cô đã kết luận Hoàng Bá Nguyên chính là hung thủ: “Nếu một chén trà không đủ để chứng minh lời tôi nói, vậy tôi còn có chứng cứ khác.
Mẹ tôi vừa qua đời chưa đầy vài ngày, Hoàng Bá Nguyên đã được nhận vào làm tại một nhà xưởng nọ, rồi nhanh chóng nảy sinh tình yêu với con gái của vị chủ xưởng đó. Chỉ sau một thời gian ngắn ngủi, cả hai đã lập tức đăng ký kết hôn. Cô nói xem, liệu cô có tin được rằng giữa hai người họ không hề có gian tình từ trước, khi mẹ tôi vẫn còn sống không?”
Dường như Hoàng Lam có một lỗ hổng trong logic suy nghĩ của mình. Trong khi đó, tôi vẫn cảm thấy đây là chuyện hết sức bình thường: “Có lẽ đó là sự may mắn tột bậc của kẻ mang số mệnh ‘Thiên Ất Quý Nhân’ nhỉ?”
“Cô nói gì?”
“Cô Hoàng, cô còn chứng cứ nào khác không? Chuyện này đã xảy ra cách đây hai mươi năm rồi, làm sao tôi có thể tìm ra manh mối, huống hồ là điều tra được?”
“Chứng cứ à? Cô còn muốn chứng cứ gì nữa?”
“Ví dụ như nhân chứng, vật chứng. Tôi cần có vật chứng hữu hình, thứ tôi có thể tiếp xúc, hiểu rõ, để từ đó móc nối các mắt xích bằng chứng lại với nhau. Chỉ có như thế, mới đưa ra kết luận khiến người khác tin phục, mới có thể trút bỏ được gánh nặng đang đè nén trong lòng cô.”
Tôi châm một điếu thuốc: “Mặc dù cô phỉ báng Chủ tịch Hoàng là cầm thú, nhưng tôi tin chắc trong thâm tâm cô vẫn ôm một tia hy vọng mong manh. Cô hy vọng ông ta không phải là hung thủ. Đó cũng chính là lý do cô tìm đến tôi, đúng không, cô Hoàng?”
Hoàng Bá Nguyên là cha đẻ của Hoàng Lam. Ngay cả khi ông ta phạm phải tội ác tày trời không thể tha thứ, thì ràng buộc m.á.u mủ vẫn còn đó.
“ Tôi đã quá thất vọng về ông ta. Đừng nói những lời mà chỉ bản thân cô cho là đúng. Vả lại, tôi rất ghét đàn ông hút thuốc.” Hoàng Lam lấy một chiếc khăn gấm từ ví da ra, che mũi miệng, khẽ cau mày.
“Xin lỗi cô!”
Chờ tôi dập tắt điếu thuốc, Hoàng Lam lại tiếp tục kể:
“Trước khi tôi xuất ngoại, tôi đã tìm đến phương Nam, lần theo dấu vết của gã thương nhân dược phẩm mà Hoàng Bá Nguyên từng làm ăn chung năm xưa. Tôi đã đi tất cả bốn lần, cuối cùng trời không phụ lòng người, tôi đã tìm được gã thương gia đó trong nhà tù.”
“Gã đó chỉ là một kẻ lừa đảo. Theo lời gã kể lại, Hoàng Bá Nguyên đã nhận ra âm mưu của gã từ rất lâu rồi. Nói cách khác, Hoàng Bá Nguyên chưa từng đi làm ăn ở miền Nam.”
Hoàng Bá Nguyên chưa từng về miền Nam, như vậy chứng cứ ngoại phạm về việc không có mặt tại hiện trường trong thời gian gây án của ông ta hoàn toàn vô hiệu. Hơn nữa, hung thủ đã canh đúng cơ hội, thừa dịp Hoàng Lam vừa ra khỏi nhà để hành động. Ngoài ra, chén trà nóng trên bàn cũng là một vật chứng quan trọng; dù pha trà cho ai, thì chắc chắn kẻ đó phải là người quen của mẹ Hoàng Lam.
“Rất có thể Hoàng Bá Nguyên đang lẩn trốn quanh khu vực nhà cô, chờ đợi cơ hội để ra tay.” Tôi buột miệng nói: “Theo như lời cô kể, khi đổng sự Hoàng phát hiện ra kẻ thương gia kia là một tên lừa đảo, tia hy vọng cuối cùng của ông ta đã vụn vỡ. Trong tình thế ngặt nghèo ấy, ông ta chỉ có thể chọn một trong hai người: vợ hoặc con gái, vì thế nên...”
Nếu suy đoán như vậy, mọi chuyện có vẻ hợp tình hợp lý hơn, nhưng tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán.
“Cô còn manh mối nào khác không?”
Hoàng Lam lấy từ túi xách ra một tấm ảnh: “ Tôi khó mà diễn tả rõ, cậu tự mình xem đi.”
Tôi cầm bức ảnh, trên đó là vài dòng chữ khá nắn nót, có lẽ do con gái viết: “Ba đã chọn mình, nên mình muốn sống sót. Mình phải sống thay cho mẹ.”
Tôi đọc đi đọc lại, vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Câu này có ý nghĩa gì?”
“Đây là bức ảnh tôi chụp trộm từ cuốn nhật ký của em gái. Con bé chưa bao giờ cho ai xem cuốn nhật ký này cả.” Hoàng Lam đưa điện thoại sang, trong đó là rất nhiều ảnh chụp cùng chủ đề: “Hoàng Bá Nguyên đã chọn con bé, vậy hiển nhiên là ông ta đã từ bỏ mẹ tôi. Em gái tôi là người chứng kiến duy nhất. Lời của con bé rất đáng tin.”
“Em gái cô khi đó mới chỉ mấy tháng tuổi thôi! Làm sao mà nó có thể biết được chuyện gì xảy ra chứ?” Tôi rất hoài nghi Hoàng Lam, bởi vì cô ấy có vẻ mắc chứng ám ảnh tâm lý quá nặng. Bất cứ chi tiết nào trong mắt cô ấy cũng đều có khả năng trở thành chứng cứ cho rằng Hoàng Bá Nguyên đã g.i.ế.c vợ.
Tôi theo thói quen rút một điếu thuốc ra, nhưng không hề châm lửa: “Cô Hoàng, sao cô không thử đặt mình vào hoàn cảnh của ông Hoàng Bá Nguyên một lần? Có lẽ, ông ta làm vậy là do bất đắc dĩ, chẳng đặng đừng.”
“Thông cảm ư? Vì cậu không biết cuộc sống của chúng tôi khi ấy khổ sở đến mức nào. Tình trạng sức khỏe của mẹ tôi ngày càng yếu đi, rồi dần dà, tinh thần bà ấy thường xuyên hoảng loạn, thậm chí còn hay ngồi lẩm bẩm trước một bức cuộn tranh trống không, trút hết mọi đau khổ trong lòng.”
Tôi nhạy bén nhận ra một chi tiết đặc biệt trong lời nói vừa rồi của Hoàng Lam: “Cô vừa nói rằng, trước khi mẹ cô qua đời, bà ấy từng ngồi nói chuyện trước một bức cuộn tranh trống không?”
“ Đúng vậy! Khi đó mẹ tôi đã đứng trên bờ vực sụp đổ. Hoàng Bá Nguyên đi làm bên ngoài, tối mịt mới về nhà. Mẹ tôi lại phải chăm sóc tôi và em gái. Vì thế, bà ấy phải chịu đựng kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.”
Hiển nhiên, Hoàng Lam đã hiểu sai câu hỏi của tôi.
“Cô có thể miêu tả bức cuộn tranh trống không kia kỹ càng hơn một chút không?”
Trong hồi ức của Hoàng Bá Nguyên và Hoàng Lam, cả hai đều nhắc đến một bức cuộn tranh. Điều này khiến tôi vô cùng tò mò.
Mặc dù Hoàng Lam không hiểu rõ vì sao tôi lại hỏi về cuộn tranh, nhưng vẫn ngẫm nghĩ cẩn thận: “Cuộn tranh đó do Hoàng Bá Nguyên mang về nhà. Đó là một cuộn tranh, nhưng khi mở thẳng ra, lại chẳng có tranh vẽ gì bên trong.”
“Cô chắc chứ? Có bỏ sót chi tiết nào không?”
“Thật sự tôi không nhìn ra bất cứ điểm kỳ lạ nào. Chỉ có mẹ tôi treo nó trong phòng, thường ngồi thì thầm với nó mà thôi.”
Nghe Hoàng Lam nói xong, tôi suy nghĩ trong yên lặng: “Cuộn tranh này là do Song Diện Phật đưa cho Hoàng Bá Nguyên, rõ ràng là ẩn chứa mưu đồ kín đáo. Trong khi đó, mẹ của Hoàng Lam thường xuyên ngồi nói chuyện với cuộn tranh, rõ ràng là bà ấy đã phát hiện ra chuyện gì đó.”
Tôi bỏ điếu thuốc xuống, quan sát Hoàng Lam: “Vào quãng thời gian ấy, nhà cô có chuyện lạ gì xảy ra hay không? Đừng vội, từ từ nhớ lại.”
Từ đó đến nay, đã trôi qua rất lâu rồi. Hoàng Lam suy nghĩ một hồi, rất lâu, cuối cùng nói: “Thật ra, có một chuyện lạ từng xảy ra. Vào lúc Hoàng Bá Nguyên đem cuộn tranh kia về nhà, có một người ăn mày đến nhà tôi xin cơm. Mẹ tôi có tấm lòng lương thiện, cho người đó một bát mì sợi vừa nấu xong. Kết quả là, người ăn mày kia ăn sạch bách, không thèm nói câu cám ơn nào, mà úp bát mì xuống bàn, chạy một mạch ra khỏi căn nhà trọ của chúng tôi, không hề quay đầu lại.
Tới khi mẹ tôi giở cái bát lên, liền phát hiện bên dưới có một tờ giấy vàng ố, trên tờ giấy là một bài vè.”
Tôi chợt thấy có gì đó không đúng: “Cô còn nhớ bài vè đó không?”
Cô ấy liền đọc lại bài vè kia, nội dung rất kỳ quái: “Thêm Mộc - sẽ thành cây, thêm Người - ra tượng gỗ, thêm Ma - ắt thành ma, thêm Vương - hóa mới lạ.”
“Người ăn mày kia bỗng dưng tìm đến nhà xin ăn, rồi để lại một bài vè à?” Tôi viết bốn câu đó ra giấy, cảm giác nó không phải là thơ ca, mà giống một câu đố chữ hơn.
Đọc đi đọc lại mấy lần, sắc mặt tôi tái hẳn: “Hoàng Lam, rất có thể kẻ hại c.h.ế.t mẹ cô không phải là Hoàng Bá Nguyên đâu.”
Tôi đưa bốn câu đố chữ ấy ra trước mặt Hoàng Lam: “Nếu đây là một câu đố chữ, vậy cô đoán xem, bốn câu này đại diện cho chữ gì?”
“Đố chữ à? Vậy đáp án là chữ gì?”
“Chữ đó, thêm bộ Mộc (gỗ) sẽ biến thành chữ Hòe (hòe), chính là cây; thêm bộ Nhân ( người) sẽ ra chữ Khôi (khôi), nghĩa là tượng gỗ; bỏ thêm bộ Ma (gai dầu) vào sẽ thành Ma (ma quỷ); ráp bộ Vương (vua) vào sẽ ra chữ Côi (hoa hồng), nghĩa là mới lạ.” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, cả hai đồng thanh nói: “Chữ này là chữ Quỷ (quỷ)!”