Người ăn mày để lại câu đố chữ, ám chỉ một chữ "Quỷ" như thế. Chữ đó được giấu dưới một cái bát úp xuống. Nếu so sánh cái bát này là ngôi nhà của Hoàng Lam, vậy điều mà người ăn mày muốn biểu đạt đã quá rõ ràng.
"Trong nhà có quỷ."
Bí mật cách đây 20 năm được giải khai, khiến sống lưng Hoàng Lam ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ chúng tôi luôn sống cùng một thứ tà ác nào đó hay sao?”
Tôi rất muốn an ủi cô ấy một câu, nhưng sự thật đã hiện rõ trước mắt, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa: "Kết hợp với hành động vội vã rời đi của người ăn mày sau đó, ông ta không hề nói thêm câu nào, có lẽ chỉ vì không muốn dính dáng đến rắc rối này. Chỉ do mẹ cô có tấm lòng lương thiện, nên ông ta mới tốt bụng nhắc nhở. Đáng tiếc, mọi người khi đó không ai nhận ra."
Hoàng Lam im lặng một lát, rồi lấy một tấm danh thiếp từ ví da ra: "Tạm thời, tôi sẽ không tin chuyện ma quỷ hoành hành. Cũng có thể tên ăn mày đó là do Hoàng Bá Nguyên thuê đến, để ép mẹ tôi hóa điên."
"Nếu là kẻ được thuê đến, chắc chắn sẽ không đưa ra câu nhắc nhở ám muội đến thế." Tôi định phản bác, nhưng có vẻ người phụ nữ trước mặt này đã khăng khăng mọi chuyện đều do cha mình gây ra. Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng, cô ấy đã xuất ngoại mấy năm nay, tâm trí không thể nào chấp nhận những điều khó tin liên quan đến vấn đề tâm linh.
"Đây là danh thiếp của tôi, cậu giữ cẩn thận. Vừa rồi xem như tôi kiểm tra năng lực của cậu thôi. Hiện tại, tôi chính thức ủy thác cậu điều tra chuyện này." Hoàng Lam đặt danh thiếp trên bàn, rồi lấy ra một tấm thẻ ATM khác: " Tôi không biết Hoàng Bá Nguyên đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê được cậu. Trong thẻ này có 100.000 tệ. Nếu cậu có thể điều tra rõ ràng, tôi sẽ trả cho cậu số tiền gấp đôi Hoàng Bá Nguyên đã chi ra."
Thẻ ATM được đặt lên bàn, 100.000 tệ là một con số không nhỏ. Tuy tôi cảm thấy hấp dẫn, nhưng có một số việc cần phải nói rõ: "Cô Hoàng, tôi và cô vốn dĩ không hề quen biết. Vậy xin hỏi, tại sao cô lại tìm tôi điều tra về chuyện của Đổng sự Hoàng? Cô không sợ tôi tiết lộ chuyện này với ông ấy ư?"
Nghe tôi hỏi vậy, Hoàng Lam nhếch môi nở một nụ cười đầy quyến rũ, khiến bất cứ ai cũng không khỏi nảy sinh những ý nghĩ xa vời: "Mặc dù tôi không thể nào tha thứ cho Hoàng Bá Nguyên, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, ánh mắt nhìn người của ông ấy quả thực rất chuẩn xác. Nếu ông ta đã lựa chọn cậu để điều tra việc riêng tư quan trọng thế này, vậy chứng tỏ ở Giang Thành này, cậu chính là người phù hợp nhất để giải quyết chuyện này."
"Nguyên nhân này cũng khiến tôi bất ngờ đấy." Tôi cầm lấy thẻ ATM, rồi lên tầng hai lấy bản hợp đồng xuống: " Tôi sẽ nhận ủy thác này của cô. Nhưng do tôi quá bận, và sự việc đã xảy ra từ rất lâu, tôi cần ít nhất một tháng mới có thể báo cáo kết quả cho cô."
" Tôi chờ được 20 năm, thì còn phải bận tâm một tháng này nữa sao?" Hoàng Lam ký tên lên bản hợp đồng: "Hoàng Bá Nguyên chưa biết việc tôi trở về nước, hy vọng cậu có thể giữ kín mọi thông tin về tôi."
"Tất nhiên rồi!"
Tiễn Hoàng Lam đi rồi, tôi lặng lẽ châm một điếu thuốc: "Chuyện của nhà họ Hoàng hơi phức tạp. Câu chuyện mà Hoàng Bá Nguyên và Hoàng Lam kể cho tôi nghe là hai phiên bản khác nhau. Nếu muốn có chứng cứ, có lẽ tôi cần tìm thêm một người nữa."
Cầm tấm hình trên bàn lên, nét chữ như nét người, nhìn qua từng nét bút thanh tú ấy, dường như tôi có thể hình dung ra một cô gái với vẻ ngoài đoan trang, tính cách nhu mì, điềm đạm: "Con gái thứ hai của Hoàng Bá Nguyên."
Cất xong đồ vật lên tầng hai, tôi một mình ra ngoài phố. Còn hai ngày nữa là đến nhiệm vụ livestream sắp tới, tôi còn nhiều chuyện cần phải xử lý.
Đến Cục cảnh sát, người đứng gác cửa vẫn là Trần Phong, người vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Thiết Ngưng Hương.
"Đứng lại! Đây là Cục cảnh sát. Cậu muốn vào là vào à?" Giọng điệu của gã này khá gay gắt, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hung hãn. Gã nhớ rất rõ cái đêm đuổi bắt Lộc Hưng ở vùng núi lớn ngày ấy. Gã đố kỵ mối quan hệ của tôi và Thiết Ngưng Hương. Gã căm ghét tất cả những ai thân thiết với đội trưởng Thiết.
Tôi đứng trước cửa Cục cảnh sát, phớt lờ gã, rút điện thoại di động ra, gọi cho Thiết Ngưng Hương: "Chị Ngưng Hương, Cao Kiện đây. Tôi đến gặp chị để lấy một món đồ, liên quan đến đêm Giang Phi được đưa về nhà đó."
Thiết Ngưng Hương hiểu ý, biết rõ tôi đang nhắc đến đoạn video quay cảnh tôi đưa Giang Phi về: " Tôi ra đón cậu liền, đợi chút!"
Cô ấy làm việc nghiêm túc, không bao giờ dông dài rườm rà, sau khi nói xong bèn cúp máy. Tôi vừa định lấy điện thoại ra khỏi tai, bỗng thấy Trần Phong đang nghiêng đầu, nghiêng tai nghe lén.
Tên Trần Phong này đã không nể mặt tôi từ sau lần livestream trước. Do Giang Phi mất tích, tôi còn bị cha anh ta cố tình thẩm vấn một lượt. Thù mới, hận cũ, đôi khi tôi nên đòi lại cả gốc lẫn lãi mới phải.
Tôi vẫn giả vờ giữ điện thoại đang im bặt của Thiết Ngưng Hương, cố tình xoay người, hạ thấp giọng, dùng âm lượng vừa đủ nhỏ để gã có thể nghe lỏm được, nhưng lại úp mở, câu được câu mất: "À này... cả bộ đồ ren tạo dáng đêm qua ấy nữa."
"Đêm qua? Bộ đồ? Viền ren? Còn tạo dáng nữa à? Trời đất quỷ thần ơi! Rốt cuộc là loại quần áo gì vậy?" Đôi mắt Trần Phong như bốc hỏa, đầy ghen tị và tò mò.
Tôi phớt lờ anh ta, cất điện thoại vào túi, rồi thong dong đá nhẹ mấy viên sỏi ven đường, miệng huýt sáo một cách vô tư.
Một lát sau, Thiết Ngưng Hương trong bộ cảnh phục chỉnh tề xuất hiện từ đằng xa. Vừa thấy cô ấy, vừa rồi Trần Phong còn tỏ vẻ hung hăng, giờ lại ngay lập tức nở nụ cười hiền lành, thân thiện: "Ngưng Hương, tôi đang định cho cậu đàn em của cô vào..."
Lướt nhanh qua người Trần Phong, Thiết Ngưng Hương vẫy tay ra hiệu cho tôi: "Vào trong nói chuyện."
Tôi khẽ mỉm cười, tôi và Thiết Ngưng Hương cùng nhau đi vào trong Cục cảnh sát. Lúc đi ngang người Trần Phong, tôi còn cố ý tiến sát lại gần Thiết Ngưng Hương, thì thầm: "Đàn chị, thật ra chị mặc đồng phục cảnh sát trông quyến rũ hơn nhiều."
"Cậu nói gì cơ?" Thiết Ngưng Hương nhận ra tôi đang dán sát vào người cô ấy, bèn khẽ nhíu mày, sừng sổ: "Cậu tự đi không được à? Hay muốn tôi 'dạy dỗ' cậu một trận?"
"Đàn chị à, thế thì không cần đâu. Tôi vừa mới xuất viện mà, những vết d.a.o trên người còn chưa lành hẳn. Lại đứng ngoài nắng lâu như vậy, giờ đầu óc quay cuồng hết cả rồi."
Tôi làm bộ như mình vẫn còn cần trị liệu, cố tình đổ vạ cho Thiết Ngưng Hương. Cô ấy thở dài, quàng tay vào tay tôi: "Lần sau đừng lấy lý do này ra nữa nhé."
Tôi và Thiết Ngưng Hương càng đi càng xa, bỏ lại Trần Phong đang đứng như trời trồng ở cửa, với ánh mắt tóe lửa vì ghen tức. Chúng tôi hoàn toàn phớt lờ gã. Gã ta tức đến đỏ mặt tía tai, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thiết Ngưng Hương.
"Bọn mày cứ đợi đó!"
Bước vào phòng làm việc của đội trinh sát hình sự, tôi đều nhận ra những gương mặt quen thuộc. Đó là Ngô Mãnh, Triệu Bân... Tôi chào hỏi họ một tiếng, rồi bị Thiết Ngưng Hương lôi ngay vào phòng.
"Đàn chị! Có tin gì từ bên bất động sản Giang Cẩm không?" Mục đích chính của tôi đến đây lần này là hai việc: một là xóa bỏ đoạn video trích xuất từ camera, hai là xác nhận Giang Phi không hề tiết lộ sự tồn tại của tôi.
"Yên tâm đi! Khi Giang Phi khai báo tại đồn cảnh sát, cô ấy chỉ nói mình bị mộng du, không tài nào nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm đó. Mặc dù chúng tôi tìm thấy rất nhiều vết m.á.u người trên quần áo cô ấy, nhưng nhóm m.á.u của vật chứng ấy không hề trùng khớp với nhóm m.á.u của cậu." Nói xong, Thiết Ngưng Hương vứt một xấp văn kiện lên bàn: "Buổi tối hôm đó, cậu và cô ấy đã đi đâu? Từ bộ quần áo của Giang Phi, chúng tôi trích xuất được 05 mẫu máu. Hơn nữa, những vệt m.á.u này có vẻ như vừa rời khỏi cơ thể người không quá một ngày. Tất cả đều là m.á.u tươi."
"Đàn chị à, chị lo nhiều chuyện quá rồi đấy." Tôi đứng cạnh bàn, tiện tay lật xem bảng báo cáo mẫu máu.
Thiết Ngưng Hương nhìn tôi đầy vẻ bất lực, bởi tôi cứ cứng miệng như không muốn kể gì. Bất đắc dĩ, cô đành lấy một chiếc USB trong ngăn kéo ra: "Đây là đoạn clip ghi lại cảnh cậu và Giang Phi cùng nhau trở về. Cậu quyết định hủy nó à? Nếu cậu công bố nó ra, chắc chắn nhà họ Giang sẽ trả cho cậu một khoản tiền khổng lồ."
" Tôi đâu có tham vọng cao xa gì, tiền nhiều để làm gì chứ? Tôi hủy nó thì hay hơn." Nhét USB vào túi áo, tôi chưa vội rời đi: "Đàn chị, nhờ chị để mắt giúp tôi một người, được không?"
"Ai thế?"
"Chủ nhiệm Lý, quản lý thu mua thuốc của Bệnh viện Nhân dân." Có lẽ ông ấy cũng bị trúng thuật Hàng đầu, thế nên mới lén lút báo tin cho tên Hàng đầu sư kia, đúng vào cái đêm mà tôi đi điều tra Tưởng Thi Hàm.
Nghe tôi nói, Thiết Ngưng Hương bỗng tỏ vẻ khá kỳ quái: "Tại sao cậu biết ông ta sẽ gặp chuyện?"
"Ông ta bị hại ư?" Vốn dĩ tôi nghĩ rằng Chủ nhiệm Lý là nạn nhân của thuật Hàng đầu, nên ban đầu không để ý nhiều đến ông ấy, tưởng rằng ông ta cũng giống với trường hợp của Giang Phi. Chỉ cần Hàng đầu sư chết, phép thuật bị hóa giải, ông ấy liền trở về cuộc sống bình thường.
Thiết Ngưng Hương với tay lấy một tập văn kiện trên bàn: "Sáng hôm nay, cảnh sát nhận được báo án từ người thân của ông ta, nói rằng ông ta đã mất tích."
"Cái gì?" Tôi giở tập văn kiện ra xem. Khuya hôm trước, Chủ nhiệm Lý chủ động yêu cầu ở lại trực ca đêm tại bệnh viện. Thế nhưng, khoảng 03 giờ hoặc 04 giờ sáng, ông ta đã rời khỏi bệnh viện, chẳng biết đi đâu.
"Đêm qua, chính là đêm tôi làm livestream lần thứ 4. Hàng đầu sư cũng vừa chết, rồi Chủ nhiệm Lý lại mất tích. Liệu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao?"
Tại một tầng hầm bên trong căn nhà nào đó ở khu vực ngoại ô Giang thành, một người đàn ông trạc tuổi 50, 60 đang bị trói chặt bằng dây thép trên giường. Cả người ông ta chi chít những vết roi dữ tợn, da thịt bị xé toạc, lở loét, trông như những đóa hoa Mạn Đà La nhuốm máu.
Bị tạt vào một chậu nước lạnh, ông ta giật mình tỉnh lại. Ông mở mắt ra, ánh nhìn hoảng loạn và chập chờn vì sợ hãi. Nếu có thể, ông ta hy vọng mình sẽ hôn mê vĩnh viễn, vì như thế, ông ta sẽ không phải gặp lại kẻ thanh niên đáng sợ như quỷ dữ này.
Căn phòng ngầm tối tăm dưới lòng đất này tối om, không có lấy một ánh đèn, chỉ được thắp sáng nhờ vài tia nắng len lỏi qua lỗ thông gió nhỏ.
"Câu hỏi của tao, mày đã có câu trả lời chưa?"
Kẻ vừa lên tiếng kia có giọng nói trầm khàn. Một nửa khuôn mặt gã láng mịn, vô cùng điển trai, bên còn lại thì chằng chịt vết sẹo gớm ghiếc.
Chủ nhiệm Lý gật đầu yếu ớt, khẽ hé miệng, m.á.u loang đỏ kẽ răng: "Có rồi..."
"Được. Tao cho mày cơ hội cuối cùng. Vậy rốt cuộc, ai là hung thủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t chủ nhân của mày?"
"Là Cao Kiện. Thư ký của chủ tịch công ty dược Càn Đỉnh nói với tôi, kẻ đó chính là Cao Kiện!"
"Mày chắc chứ?" Lộc Hưng lấy một sợi dây câu cá từ trong túi ra, quấn lên tay mình: "Bọn tao đã g.i.ế.c nhầm một người, giờ không thể sai sót thêm lần nào nữa."
"Chắc chắn là hắn! Vài ngày trước, hắn đến bệnh viện để điều tra chuyện của Tưởng Thi Hàm. Tôi từng nghe mấy bác sĩ khác nói, dường như hắn có nhắc đến hai chữ 'Hàng đầu sư'. Vì thế, chắc chắn hắn là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t chủ nhân!" Ông ta cầu xin bằng tất cả sức lực của mình: "Cậu thả tôi ra đi! Tôi đã nói hết tất cả những gì mình biết cho cậu nghe rồi, lần này tôi không dám nói sai nữa đâu."
"Nếu mày khẳng định như thế, vậy tao tin mày lần này." Lộc Hưng nhếch mép cười, thả sợi dây câu xuống.
"Cậu thật sự chịu thả tôi sao?"
"Dĩ nhiên." Sợi dây câu mảnh khảnh xuyên thẳng qua da thịt: "Tao sẽ đích thân tiễn mày về thế giới bên kia."