Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 126

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Thiết Ngưng Hương gục xuống hành lang. Ý thức của cô cứ tỉnh tỉnh mê mê, đầu óc quay cuồng, tai nghe thấy giọng nói của một người đàn ông nào đó, nhưng chẳng rõ ràng.

"Mình bị gì thế này?"

Mặc dù số mệnh của cô mang cung Tướng Tinh, nhưng cô vẫn không thể nào tránh khỏi độc thủ của Mệnh Quỷ. Đúng như lời của cặp anh em song sinh kỳ dị hôm trước, con Mệnh Quỷ này đã đạt tới cảnh giới cao, cực kỳ khó đối phó.

"Món nợ lần trước còn chưa trả, lần này, tao sẽ không cho mày cơ hội phản công nữa." Hai tay Lục Cẩn cầm bùa, dù mặc đồ Tây trên người, nhưng gã vẫn mang theo đầy đủ bảo bối của mình. Từ khi bùa chú Họa Địa Vi Lao bị phá giải, gã luôn luôn cảnh giác tôi, nghi ngờ tôi cũng là người trong giới. Vì thế, gã cẩn thận đề phòng, lần này quyết tâm dốc hết các bảo bối trấn gia của mình ra.

Lộc Hưng nghe Lục Cẩn nói thế, cũng không phản bác, mà chỉ thầm nghĩ: "Hắn có ý gì nhỉ? Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ vụ mình đã vây g.i.ế.c hắn trong rừng thông?"

Mục tiêu chủ yếu của Lộc Hưng hôm nay chính là Thiết Ngưng Hương. Mệnh cách của cô cũng thuộc dạng Thần Sát trong Bát Tự, và bản thân cô chính là mục tiêu thứ sáu mà Lộc Hưng cần phải g.i.ế.c chết. Bên cạnh đó, nếu hắn g.i.ế.c Thiết Ngưng Hương, sẽ có thể dụ dỗ tôi xuất hiện. Một công đôi việc, vừa có thể hoàn thành yêu cầu của Song Diện Phật, vừa thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn.

Hắn đảo mắt một vòng, do dự trong thoáng chốc, rồi quyết định: "Nếu ý trời đã thế, thì tiện thể lần này, g.i.ế.c quách cả hai đứa trong một chuyến vậy."

Lộc Hưng nhếch mép cười hiểm độc, rút con d.a.o nhọn từ sau lưng ra.

Lục Cẩn thấy vậy, bèn lùi lại một bước: "Đây là lần thứ hai mày dám bộc lộ sát khí với tao. Chẳng ngờ tại cái thành phố Giang Thành nhỏ bé này, lại có kẻ lòng lang dạ sói như mày! Mày có biết thân phận của tao là ai không?"

Lộc Hưng kéo mũ lưỡi trai xuống, che giấu vẻ ngạc nhiên của mình: "Theo tư liệu mình sưu tầm được, thằng nhóc này chỉ là kẻ nghiệp dư thôi. Bán đồ chơi người lớn, kiêm thêm nghề thám tử tư, chẳng lẽ hắn còn thân phận nào khác hay sao?"

Thấy Lộc Hưng hạ dao, bước chân chậm lại. Lục Cẩn thấy thế, bèn cười khẩy: "Mày cứ cầm chắc con d.a.o đó, rồi lắng nghe cho kỹ. Bản đạo sư đây là đệ tử chân truyền của Diệu Chân Quan. Đương kim quan chủ chính là sư phụ ta."

"Thế thì oai lắm sao?" Lộc Hưng l.i.ế.m môi, thầm nghĩ một cách ngạo nghễ: "Nếu mày có thân phận thế này, tao càng phải g.i.ế.c mày."

Muốn g.i.ế.c Thiết Ngưng Hương, hắn phải hạ gục Lục Cẩn trước. Lần này, Lộc Hưng không do dự nữa, chĩa thẳng d.a.o về phía Lục Cẩn.

Đối với Lộc Hưng, chẳng có gì khiến hắn hứng thú bằng việc g.i.ế.c người.

"Mày nghĩ tao sẽ khinh suất như lần trước à?"

Lục Cẩn nâng tay trái lên, hai ngón tay kẹp một lá bùa: "Lục Đinh Lục Giáp, hóa vi lực sĩ, hộ ngã thân tâm, vạn tà bất xâm!

Phép bùa tiểu thừa – Bùa Lục Đinh Lục Giáp!"

Khi ở trường trung học Tân Hỗ, Lục Cẩn chỉ dùng bùa chú thông thường. Thế nhưng hôm nay, hắn liền rút ra lá bùa chú tiểu thừa, chứng tỏ hắn vô cùng coi trọng tên Lộc Hưng này.

Xét về năng lực, hắn chưa đủ khả năng để tự vẽ bùa chú tiểu thừa. Rõ ràng rằng, lá bùa Lục Đinh Lục Giáp này chắc chắn là tác phẩm của một vị Thiên Sư. Nguyên liệu chế tác bùa đều là thiên tài địa bảo, hiệu quả mạnh hơn hẳn các lá bùa thông thường.

Bùa Lục Đinh Lục Giáp vừa phóng ra, tức thì vài tên lực sĩ đội khăn vàng, được hình thành từ thần lực toát ra từ những nét vẽ trên giấy bùa, bao quanh Lục Cẩn. Họ tạo thành vòng tròn bảo vệ gã ở trung tâm. Lục Cẩn bèn đặt lá bùa ngay trước ngực, không hề nóng nảy, tựa như con mèo vờn chuột, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý, nhìn về phía Lộc Hưng.

“Tao muốn người mà mày yêu nhất có thể nhìn thấy bộ dáng chó quèn tàn tạ của mày!”

Nghe Lục Cẩn nói xong, ngay cả tên tội phạm có tâm lý vặn vẹo như Lộc Hưng cũng phải nhíu mày lại: “Người mình yêu nhất ư? Chẳng lẽ là Tiểu Phượng?”

Trông thấy Lộc Hưng đội mũ lưỡi trai kia vẫn đứng yên bất động, Lục Cẩn bỗng nhận ra dáng người gã này có vẻ khác biệt so với ấn tượng trong trí nhớ của mình. Mặc dù thế, nhưng tình thế đã như mũi tên đặt sẵn trên dây cung, không thể không bắn. Gã niệm chú lầm thầm trong miệng, điều khiển bọn lực sĩ khăn vàng ép sát đến Lộc Hưng.

“Tuổi trẻ hăng máu, chỉ một lá bùa Lục Đinh Lục Giáp mà cũng dám lấy ra khoe mẽ ư? Hôm nay, có lẽ tao nên thay mặt trưởng bối của mày, dạy cho mày một bài học. Về phần học phí, mày dùng mạng mà trả nhé!”

Lộc Hưng vung dao, tự đ.â.m vào tay mình, m.á.u tươi nhuộm ướt lưỡi dao: “Song sinh song diện, dã quỷ du thần, hãy dùng m.á.u ta, phá pháp Càn Khôn!”

Những giọt m.á.u đỏ chảy ra từ lòng bàn tay của Lộc Hưng không hề rơi xuống đất, mà giống như bị một lực lượng vô hình nào đó lôi kéo, chuyển động dọc theo thân lưỡi dao. Cuối cùng, nó vẽ lên một chữ “Phật” trên thân d.a.o hẹp, dài!

Tuy nhiên, chữ “Phật” này không hàm chứa thiện niệm, mà bị những luồng sát khí cuộn trào xuyên qua.

“Phá!”

Hướng mũi d.a.o về phía trước, Lộc Hưng niệm chú, đ.â.m con d.a.o vào n.g.ự.c tên lực sĩ khăn vàng kia.

Trong thoáng chốc, vùng n.g.ự.c của tên lực sĩ cấu thành từ pháp chú của lá bùa bắt đầu vỡ vụn. Lá bùa trong tay Lục Cẩn cũng lập tức rách toạc một lỗ lớn, choáng váng. Chẳng ngờ thân bùa lại bị Lộc Hưng phá hỏng từ đằng xa.

“Tại sao lá bùa cấp thấp do chính tay sư huynh vẽ lại không thể chịu nổi một đòn vậy?”

Sắc mặt Lục Cẩn tái nhợt. Tưởng chừng nắm chắc thắng lợi trăm phần trăm, ai ngờ lại bị đối phương đánh cho một đòn cảnh cáo, gã kinh hãi nhìn chằm chằm vào ký tự m.á.u đỏ chót đọng lại trên mũi d.a.o của Lộc Hưng, thất thanh thét lên: “Mày không phải là Cao Kiện! Mày là quỷ thuật tà tu!”

Lộc Hưng thoáng giật mình trước tiếng thét kinh hoàng của Lục Cẩn, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ điềm nhiên: “Giờ mày mới nhận ra à? Có phải quá muộn rồi không? Hơn nữa, sao tao có thể là Cao Kiện được?”

Gã bèn cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, lộ ra một gương mặt quỷ dị: một bên trắng nõn tuấn tú, một bên lại chằng chịt vết sẹo gớm ghiếc: “Thằng Cao Kiện đó, tao cũng đang tìm nó đây.”

Hiện tại, tâm tình của Lục Cẩn rất phức tạp, khó mà giải thích trong dăm ba câu. So với những người tu đạo khác, gã lại càng hiểu rõ sự đáng sợ của bọn tà tu hơn. Bọn điên ấy dựa vào một sự chấp niệm nào đó, có thể nhẫn tâm biến mình thành thứ nửa người nửa quỷ kinh tởm.

Bọn chúng là một đám người không đạt được mục đích thề không bỏ qua, có thể vì đạt được điều mình muốn mà vứt bỏ cả nhân tính cơ bản.

Nếu rơi vào tay bọn này, quả thật Lục Cẩn không thể tưởng tượng ra mình sẽ phải đối mặt với thảm cảnh như thế nào. Đáng tiếc là gã còn ngu ngốc, lên mặt tự báo ra gia môn của mình, đây chẳng phải gã đang tự đào mồ chôn mình hay sao?

“Xem ra, cả tao và mày đều hiểu lầm lẫn nhau. Ấy thế mà, nếu tao đã bị mày trông thấy gương mặt thật, thì khó để cho mày sống được. Mày đi cùng với con ả này thôi, xuống địa ngục hết đi.”

Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của Lộc Hưng bỗng trở nên dữ tợn. Gã vọt nhanh về trước, đ.â.m mũi d.a.o vào cổ Lục Cẩn!

“Yêu nghiệt tà đạo, mày nghĩ tao sẽ sợ mày sao?” Lục Cẩn nâng tay phải lên, treo một lá bùa khác ở ngay ngực: “Phụng thỉnh Thái Thanh tổ sư gia khu quỷ, hoàng phù hóa kim đao, trảm quỷ trừ yêu, cấp cấp như luật lệnh!”

Pháp quyết Phù Đao này cũng chính là một bí mật bất truyền của Diệu Chân đạo. Mặc dù nó chỉ là một lá bùa chú cấp thấp, nhưng lực sát thương có vẻ mạnh hơn một vài loại bùa chú ở cấp cao hơn nó.

Cả hai đánh nhau bất phân thắng bại. Lộc Hưng tu luyện cả Phật đạo và Quỷ đạo, sở hữu vô vàn pháp thuật bàng môn tà đạo quỷ dị. Trong khi đó, Lục Cẩn có xuất thân từ danh môn chính phái, giữa kiếp nạn sinh tử thế này, bèn dốc hết toàn bộ bản lĩnh mình có. Chỉ trong vòng mười lăm phút, gã đã đánh ra ba, bốn loại bùa chú khác biệt.

Theo lý thuyết, cả hai đánh nhau như thế, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, nhân viên phục vụ chắc hẳn đã kéo đến đây từ sớm rồi. Nhưng chẳng rõ là Lộc Hưng đã sử dụng một bí pháp nào đó từ ban nãy, cả lầu sáu không có ai lên. Vì thế, chẳng ai trông thấy màn tử chiến hung hiểm đến c.h.ế.t đi sống lại này!

07:15 tối, tôi và Bạch Khởi đến Thế Kỷ Tân Uyển. Hiện tại, tôi đã chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng có vẻ mọi chuyện lại chẳng hề thuận lợi chút nào. Ngay cả cửa còn chưa vào, tôi đã vướng phải phiền phức.

“Đứng lại, nơi đây không chào đón mày!” Bảo vệ canh cửa ngăn tôi lại. Vừa quay đầu nhìn, tôi nhận ra kẻ cản tôi chính là hai tên mà tôi từng gặp tại quán bar Blues, hình như còn bị tôi và Nhị Cẩu đập cho một trận.

“Tránh ra, tao có hẹn trước tại đây.” Cố gắng nói thật chậm, tôi không muốn dông dài cùng đám tép riu này.

Như Diêm Vương bị đám tiểu quỷ quấy nhiễu, hai tên bảo vệ c.h.ế.t tiệt này nhất quyết không cho tôi vào, thậm chí còn hống hách dùng bộ đàm gọi thêm đồng bọn tới.

Thế Kỷ Tân Uyển là một trong những công ty con của nhà họ Giang. Vì thế, bọn họ tin chắc tôi không dám làm càn, càng được đà lấn tới. Tôi liền lôi điện thoại di động ra, cho họ xem tin nhắn đã hẹn trước, nhưng họ lại ngăn tôi lại, lấy lý do không cho phép mang thú cưng vào.

Nếu là một lúc khác, tôi sẽ nhường nhịn, rồi dặn Bạch Khởi chờ bên ngoài. Nhưng hiện tại thì khác, mí mắt phải của tôi giật liên hồi, linh cảm có điềm chẳng lành ập đến, thế nên tôi cần Bạch Khởi ở bên.

Cả hai cứ tranh chấp mãi, khiến tôi lo lắng, sốt ruột không thôi. Vừa định chuẩn bị động thủ, bỗng có một đôi nam nữ từ xa đi tới. Trông họ có vẻ là vợ chồng, nhưng chẳng có bất cứ cử chỉ thân mật nào cả. Khoảng cách giữa hai người đủ rộng để cho một người chen vào giữa.

Hai người này vừa tiễn khách xong ở tỉnh lân cận về, vô tình gặp tôi ở đây.

“Cao Kiện à?”

Cô gái khẽ gọi, khiến người đàn ông bên cạnh sa sầm nét mặt: “Sao thế? Vẫn chưa quên tình cũ à?”

Cô gái cúi đầu, im lặng không nói gì, còn người đàn ông hừ một tiếng đầy khinh khỉnh. Gã đẩy đám người đang chặn đường tôi: “Khách đã đến, đó là khách quý! Thế Kỷ Tân Uyển hoan nghênh tất cả bạn bè, tại sao các người lại đuổi khách?”

Vừa nghe thấy chất giọng đáng ghét ấy, tôi nhận ra chuyện hôm nay chắc chắn không thể kết thúc trong êm đẹp.

Xoay người, tôi chạm mặt với gã đàn ông mang nụ cười nửa miệng đầy thâm hiểm: “Ồ, Giang Thần! Mày khỏi bệnh rồi à?”

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 126