Đôi nam nữ đang đi đến chính là Giang Thần và Diệp Băng. Hai người đi cách nhau khoảng hai, ba mét. Rõ ràng là vợ chồng đã đăng ký kết hôn, nhưng như có một bức tường vô hình ngăn đôi.
Bị tôi nói trúng tim đen, gương mặt Giang Thần khẽ giật mình. Nhưng dù gì thì hắn cũng đang đứng trước mặt cấp dưới, khó lòng cãi vã ra mặt như một kẻ vô học: "Chuyện tao còn bệnh hay đã khỏe, không cần mày quan tâm."
Gã vẫy tay về phía một người bảo vệ gần đó: "Chuyện gì thế này? Tại sao lại cản khách ở ngoài cửa? Chúng ta phải đối xử công bằng với tất cả thực khách, đừng thấy người ta trông có vẻ nghèo khó lại không cho vào. Nếu chuyện này mà lan ra, sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của tập đoàn nhà họ Giang đấy."
Gã làm ra vẻ tốt bụng giả tạo, nhưng trong lời lẽ ẩn chứa đầy sự châm chọc, rõ ràng nhằm mục đích chế nhạo tôi.
Gã bảo vệ lén lút cười thầm trong bụng. Hiện tại đã có thiếu gia chống lưng, bọn chúng được nước làm càn: "Cậu Giang, không phải chúng em cố ý làm khó anh ta, mà tên Cao Kiện này còn đòi mang chó vào khách sạn chúng ta. Nơi này là khách sạn 5 sao nổi tiếng tại Giang Thành, đâu thể nào để một con ch.ó lai tự do chạy lung tung? Chúng em sợ gây hoảng sợ cho các vị khách khác."
Sau khi nghe xong, Giang Thần vờ vĩnh trầm tư: "Cậu nói cũng đúng. Cao Kiện, mày nghe rõ chưa? Mày đi vào thì được, nhưng chó thì không. Thế nên, làm ơn cuốn gói đi cho khuất mắt."
Dĩ nhiên là tôi hiểu rõ ý đồ của Giang Thần, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng đôi co với gã. Tôi nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ, giờ là 07:20 rồi.
"Cao Kiện, mày nghe hiểu tiếng người không?" Một gã bảo vệ nọ nôn nóng muốn thể hiện trước mặt Giang Thần, chĩa dùi cui vào mặt tôi: "Ra ngoài nhanh lên! Mày không biết thân biết phận mày là ai không? Mày không có tư cách bước chân vào đây."
Đám đông hiếu kỳ tụ tập ngày càng đông. Giang Thần cũng không có ý định bỏ qua. Vì Diệp Băng đang đứng cạnh gã, gã càng muốn lấy lại chút thể diện đã mất mặt ở tiệc cưới năm xưa. Gã muốn chứng tỏ trước mặt Diệp Băng rằng, anh ta xuất sắc đến thế nào.
Tên bảo vệ huơ huơ dùi cui trước mặt tôi, hàm ý nếu tôi dám chống đối, hắn sẽ cho tôi một bài học nhớ đời.
"Mày khôn hồn thì liệu thân! Bọn tao có hơn chục người. Nếu mày biết điều, thì cút xéo ngay! Mày đã đắc tội với Cậu Giang, còn mặt mũi đâu mà đến Thế Kỷ Tân Uyển này?"
Gã bảo vệ này ăn nói càng lúc càng quá quắt, nắm dùi cui chỉ trỏ liên hồi. Thậm chí thái độ hung hăng của tên này khiến Bạch Khởi đang nằm ngoan dưới đất cũng phải bật dậy, gầm gừ cảnh cáo. Nó nhe hàm răng trắng nhọn ra, ánh mắt lóe lên sát khí.
Tôi vỗ nhẹ đầu Bạch Khởi, bỏ ngoài tai những lời lảm nhảm của gã bảo vệ thích thể hiện kia, mà bước gần đến quầy lễ tân, vẫy tay gọi một nhân viên: "Nãy giờ chị có thấy một cô cảnh sát vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người, vô cùng nổi bật đi vào đây không?"
Nhân viên lễ tân đứng tại quầy chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng hơn chục tên bảo vệ đứng bao vây một người khách ở giữa như thế này cả. Cô ta lúng túng đáp: " Tôi không gặp cảnh sát nữ nào hết, chỉ là ban nãy có một cô gái cực kỳ xinh đẹp vừa đi lên lầu."
"Cô ấy đi lên tầng mấy?" Tôi nôn nóng hỏi.
"Tầng sáu..."
Nhân viên chưa kịp nói hết, Giang Thần bèn hắng giọng: "Cô không muốn nhận tiền thưởng dịch vụ tháng này à? Là một nhân viên lễ tân, sao lại tiết lộ thông tin khách hàng như vậy?"
Giang Thần cứ liên tục cản trở như vậy, ngay cả người kiên nhẫn như tôi cũng khó lòng chịu đựng nổi: "Giang Thần, tối nay chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra trong Thế Kỷ Tân Uyển này. Nếu mày vì thù riêng trước đó mà ngang ngược cản trở tao như thế này, thì đừng trách tao không khách sáo."
"Ồ hay nhỉ! Một ông chủ kinh doanh cái cửa hàng chưa đầy mười mấy mét vuông mà đòi không nể mặt ta? Sợ c.h.ế.t đi được! Sợ muốn rụng tim!"
Đám đông vây xem xung quanh được dịp cười ầm ĩ: "Dám uy h.i.ế.p nhà họ Giang tại Giang Thành à? Trong đầu thằng đó toàn là óc tôm sao?"
"Căn nhà mười mấy mét vuông mà đã khoác lác ra vẻ, e là còn chẳng bằng cái toilet nhà cậu Giang?"
Đám bảo vệ quát nạt ồn ào, chen lẫn vài tiếng cãi vã, hoặc những lời chế nhạo đầy khinh miệt trong đám đông. Tôi bị bọn chúng vây kín, cảm nhận rõ từng tia ác ý trong ánh mắt và lời nói, nhưng chẳng thèm đôi co. Tôi chỉ ghì chặt Bạch Khởi trong vòng tay.
Chú chó này nhạy cảm hơn bất cứ kẻ nào trong đám đông ồn ào này. Nếu không phải tôi cố giữ chặt nó, chắc chắn nó đã xông đến xé xác tên bảo vệ đó, dùng răng nanh bén nhọn cắn đứt cổ họng hắn.
Đây là thành phố, nơi có luật lệ, không phải chốn rừng rú hoang vu. Những quy tắc đáng sợ hơn cả luật rừng cá lớn nuốt cá bé đang ngự trị. Giết chóc không bao giờ là giải pháp tối ưu.
Tôi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thiết Ngưng Hương, hy vọng cô ấy xác nhận đang an toàn. Ấy vậy mà, chuông reo một hồi lâu nhưng chẳng ai nhấc máy: "Hay là đã xảy ra chuyện rồi? Đây là nơi sang trọng bậc nhất Giang Thành. Dù Lục Cẩn có liều lĩnh đến mấy, hắn cũng không dám làm hại Thiết Ngưng Hương ngay tại nơi này đâu."
"Mày gọi điện thoại à? Định gọi cái bọn côn đồ lần trước sao?" Tên bảo vệ vung dùi cui lên, vì có Giang Thần chống lưng, nên càng lúc càng càn rỡ.
Tôi vừa định cúp máy, thì bất ngờ, đầu dây bên kia lại có người nhấc máy.
Đầu dây bên kia là một không gian tĩnh mịch đến rợn người, chẳng ai nói chuyện, thậm chí không nghe thấy âm thanh hô hấp của con người.
"Đàn chị? Thiết Ngưng Hương đó à?"
Qua mười mấy giây sau, một giọng nói vang lên: "Cao Kiện, giữa chúng ta có một món nợ cần thanh toán rạch ròi!"
Nghe giọng nói xa lạ này, tôi dần nheo mắt lại: "Mày không phải Lục Cẩn, mày là ai?"
"Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là tao có một sở thích đặc biệt. Đó chính là cướp lấy món bảo vật trân quý nhất của người khác. Sau đó, tao sẽ hủy diệt nó trước mặt kẻ đó. Hủy diệt đến mức không còn mảnh vụn, một cách triệt để nhất!"
Nghe đến đây, một giọt mồ hôi lạnh khẽ lăn dài trên gò má tôi: "Lộc Hưng!"
Một giọng cười điên loạn phát ra từ loa điện thoại, sau đó, cuộc gọi bị ngắt kết nối.
"Thằng nhóc này, mày bị điên à? Gương mặt biến đổi liên tục, mày định hù dọa bọn tao à?" Tên bảo vệ vung vẩy dùi cui, mồm loa mép giải gào thét. Đó là thói quen cáo mượn oai hùm cố hữu của bọn chúng. Dựa vào quyền thế của gia tộc họ Giang, ai ai đến đây hợp tác với nhà họ Giang đều phải kính cẩn một phép. Thường thấy nhất là, khách ra vào đều gửi tặng nhóm bảo vệ một cây thuốc lá.
"Lần trước, mày dám kêu băng nhóm đánh bọn tao, thật không biết trời cao đất rộng là gì. Nếu mày không đi, đừng trách anh em bọn tao nắn gân mày một lần nhé."
"Định nắn gân tao à?" Nhìn tên bảo vệ dẫn đầu diễn trò lố lăng, tôi siết chặt nắm đấm. Những tia m.á.u đỏ tươi lốm đốm xuất hiện nơi khóe mắt, như báo hiệu một cơn cuồng nộ đang dâng trào. " Tôi nhắc lại lần cuối: Tránh ra!"
"Mày nổi cáu cái gì? Hôm nay, bố mày sẽ..." Hắn ta đành nuốt nửa câu nói còn lại vào trong bụng, bởi tôi không đợi hắn nói xong, đã dồn hết sức lực, giáng một đ.ấ.m như trời giáng, làm nát bươm sống mũi hắn ta!
"Bạch Khởi! Con chạy lên tầng 6 đi!"
Chẳng ai có thể ngờ rằng tôi lại ra tay trước, thậm chí còn dùng một đ.ấ.m hạ gục đối thủ ngay lập tức.
"Thế là mày cố ý đến Thế Kỷ Tân Uyển gây sự, thậm chí còn ra tay đánh người của bọn này." Giang Thần chẳng hề bận tâm đến sống c.h.ế.t của nhân viên mình, ngược lại, trong lòng hắn ta đang sung sướng khôn tả: "Cao Kiện ơi, Cao Kiện à! Rốt cuộc thì mày cũng sắp nằm gọn trong tay tao rồi! Bọn mày cùng nhau xông lên, đánh c.h.ế.t tươi nó cho tao!"
Hắn cười to, trong khi Diệp Băng đứng bên cạnh, nét mặt lộ rõ sự không đành lòng: "Anh đừng làm vậy, coi chừng xảy ra án mạng đấy!"
"Thì sao? Cô lo cho hắn à?" Giang Thần nhìn Diệp Băng một cách lạnh lùng: "Cô ăn cơm nhà tôi, uống nước nhà tôi, mặc quần áo mà tôi mua cho. Nếu hình bóng trong lòng cô không phải tôi, Diệp Băng, chắc chắn cô biết kết cục của mình thế nào rồi chứ?"
Qua từng câu nói của Giang Thần, sắc mặt Diệp Băng tái dần. Cô nàng nắm chặt hai tay, không dám đối diện với ánh mắt hắn. Giang Thần nói: "Cô đừng tưởng tôi không biết cô lén lút đi tìm nó. Nếu cô còn phạm sai lầm tương tự, đừng trách tôi không nể nang tình nghĩa vợ chồng. Tôi sẽ biến những cơn ác mộng tăm tối nhất của cô thành hiện thực đấy."
Cuộc đối thoại căng thẳng ấy chỉ có hai vợ chồng họ nghe thấy. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, tôi kêu Bạch Khởi chạy lên lầu 6 trước, để tìm kiếm Thiết Ngưng Hương, còn mình ở lại đánh đ.ấ.m loạn xạ với đám người này.
Đám bảo vệ đông như kiến cỏ, bao vây chặt cứng đến mức một giọt nước cũng khó lọt qua, dần dà dồn tôi vào tận góc tường.
"Mẹ mày! Dám đánh bố mày à?" Tên ban nãy bị tôi đ.ấ.m vào mũi, giờ bưng mặt m.á.u me chạy đến, hùng hổ xông vào. Nhưng hắn chưa kịp chạy đến nơi, bỗng nhiên, đèn điện trong đại sảnh chớp nhẹ một cái, rồi theo sau là một tiếng động cực lớn. Toàn bộ đèn đóm trong tòa nhà này đều tắt ngúm, nhấn chìm mọi thứ vào màn đêm đặc quánh!
Bóng tối đen đặc bao trùm một cách đột ngột như thế khiến mọi người đều phải hoảng loạn: "Bị cúp điện à? Mau bật máy phát điện dự phòng đi!"
"Cửa phòng phát điện bị cạy ra! Có kẻ đã đột nhập vào trong tòa nhà này!"
"Đừng để thằng khốn nạn kia thừa cơ hội chạy trốn!"
"Mẹ nó! Thằng nào đánh trúng bố mày!"
Sự hỗn loạn vẫn tiếp tục diễn ra trong bóng tối, còn tôi tranh thủ lúc này, vọt về hướng lầu 6.
Tôi dùng điện thoại di động làm đèn pin chiếu sáng. Vừa đi qua vài tầng, bỗng một cảm giác kỳ lạ ập đến. Xung quanh yên tĩnh đến rợn người, như thể tôi đang rơi vào một dòng nước xiết, còn bóng tối thì cứ như những đợt sóng ngầm, vồ vập nuốt chửng mọi thứ, tạo nên một không gian đặc quánh, khó thở.
"Cảm giác này, chỉ khi tham gia những buổi livestream quái dị kia, tôi mới từng trải qua. E rằng, có thứ tà ác nào đó đang đến gần đây."
Tôi phóng một mạch lên tầng 6, đạp mạnh cánh cửa ngăn ở lối thoát hiểm, rồi thận trọng quan sát hành lang tối om phía ngoài.
"Các tầng khác cũng u ám không kém, nhưng ít ra còn nghe được tiếng người trò chuyện, thấy bóng người thấp thoáng qua lại. Nhưng sao tầng này lại vắng lặng đến rợn người, cứ như chẳng có lấy một sinh linh sống nào hiện diện vậy?"