Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 128

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Cái không khí dễ khiến người ta kinh hồn bạt vía, hoang mang sợ hãi này đã không còn xa lạ gì với tôi nữa, vì tôi đã quá quen với nó rồi.

Những buổi livestream cho Âm Gian Tú Tràng không chỉ đem lại cho tôi số điểm thưởng để đổi lấy các vật phẩm mà người thường chẳng bao giờ có cơ hội chạm tới, mà còn rèn luyện ý chí, giúp tôi giữ được đầu óc tỉnh táo trong mọi tình huống nguy hiểm.

"Thiết Ngưng Hương được Lục Cẩn mời tới Thế Kỷ Tân Uyển, nhưng vừa rồi tôi gọi cho cô ấy thì người bắt máy lại là Lộc Hưng. Ván cờ đêm nay quả nhiên phức tạp hơn tôi nghĩ. Chẳng lẽ, Lục Cẩn và Lộc Hưng đều có ý đồ hãm hại Thiết Ngưng Hương, và rồi cả hai lại vô tình chạm mặt nhau sao?"

Trong mắt tôi, cả hai gã đều chẳng phải người tốt lành gì. Thậm chí tôi còn mong chúng tự g.i.ế.c hại lẫn nhau, cùng nhau diệt vong cho rảnh nợ.

Hành lang tầng 6 tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có ánh đèn cứu hỏa màu xanh lục yếu ớt từ trên tường hắt xuống. Từng tia sáng leo lét soi rọi cả lối đi âm u, trông hệt như một con đường dẫn xuống Hoàng Tuyền.

Tôi tăng tối đa độ sáng màn hình điện thoại, vừa đi được một đoạn đã thấy một người nằm bất động trong vũng m.á.u đỏ tươi.

Tôi vội chạy tới, nhận ra kẻ đang nằm đó chính là Lục Cẩn trong bộ âu phục quen thuộc: "Vẫn còn thở, chỉ là bất tỉnh nhân sự thôi. Lục Cẩn bị trọng thương đến mức này, xem ra Lộc Hưng đã thắng cuộc."

Chân lý 'tà không thắng chính' đã hoàn toàn bị đảo ngược, rõ ràng đây là cảnh 'đạo cao một thước, ma cao một trượng'. Tôi tuyệt đối không thể xem thường tên Lộc Hưng này.

Tôi tiện tay nới lỏng cà vạt cho Lục Cẩn, tránh để gã bị m.á.u bầm tụ lại ở cổ mà ngạt thở. Sau đó, tôi lật áo khoác gã lên, vơ vét sạch những vật phẩm quý giá trong các túi đồ, coi như đó là phí cứu mạng.

Tôi và gã đều tu luyện đạo pháp Diệu Chân, nên những món đồ gã có thể sử dụng, tôi cũng có thể phát huy được phần nào uy lực của chúng.

Không có thời gian xem xét kỹ lưỡng chiến lợi phẩm vừa thu được, tôi tiếp tục tiến sâu vào bên trong hành lang.

Đi thêm chừng mười mấy mét, tiếng chó sủa đột ngột vang vọng bên tai: "Bạch Khởi?"

Tôi theo bản năng hô lớn giữa hành lang, nhưng chẳng thấy nó đáp lại. Bạch Khởi đã lên đây trước tôi, vậy mà giờ lại biến mất tăm hơi.

Có vẻ như hành lang tầng này dài hơn hẳn bình thường. Tôi giảm tốc độ bước chân, dồn hết sự chú ý vào bốn phía, vì biết Lộc Hưng có thể bất ngờ đánh lén từ bất cứ căn phòng nào.

Tên sát nhân điên cuồng Lộc Hưng đó hoàn toàn khác biệt với Lục Cẩn. Hắn biết rõ những điểm yếu chí mạng của con người. Nếu đối đầu với hắn, mạng người có thể mất đi chỉ trong tích tắc.

Đi tiếp vài bước nữa, tôi trông thấy vài vệt m.á.u vương vãi trên sàn nhà. Cúi người kiểm tra, tôi nhận ra có những túm lông chó màu vàng nhạt dính lẫn vào trong vệt máu.

"Bạch Khởi bị thương ư?" Con chó này có thể một mình đấu với cả bầy sói, luôn là chiến thần trong lòng tôi. Ai ngờ nó lại bị thương ngay tại một nơi như thế này?

Tiếp tục đi thêm vài mét, tiếng chó sủa đã trở nên rõ ràng hơn. Vừa rẽ qua một khúc cua, cuối cùng tôi cũng đã trông thấy Bạch Khởi.

Nó đang nhe nanh múa vuốt, lông dựng ngược, trông như đang đối đầu với một kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ ở một góc khuất nào đó trên hành lang.

"Ai ở đó?" Tôi cẩn thận quan sát, một tay luồn vào túi áo, nắm chặt lá bùa sấm sét, tầm mắt lướt qua Bạch Khởi, nhìn thẳng về phía đối diện. "Thiết Ngưng Hương?"

Thiết Ngưng Hương đang tựa lưng vào vách tường, nét mặt mơ màng như một nàng công chúa đang chìm sâu trong giấc mộng. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền, biểu lộ sự đau đớn tột cùng.

Thấy Thiết Ngưng Hương không có bất kỳ vết thương nào trên người, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa định chạy đến bên cô ấy, Bạch Khởi đột ngột sủa vang hai tiếng lớn, rồi cắn chặt lấy ống quần tôi.

"Người trước mặt chắc chắn là Thiết Ngưng Hương, không thể nào sai được. Nhưng tại sao Bạch Khởi lại cố ngăn tôi lại? Chẳng lẽ Thiết Ngưng Hương đã bị Lộc Hưng điều khiển tâm trí rồi sao?" Tôi buộc phải nghĩ đến thuật Hàng Đầu. Nhưng để xác định cô ấy có bị trúng bùa phép hay không, tôi cần phải vạch mí mắt cô ấy ra, quan sát kỹ tròng mắt của cô.

"Bạch Khởi, con canh chừng xung quanh nhé." Tôi nhìn Bạch Khởi, lòng quặn thắt. Chân sau của nó in hằn một vết d.a.o dài khoảng 7-8 cm, sâu hoắm, m.á.u đỏ tươi thấm ướt cả chân.

Hôm nay, Thiết Ngưng Hương đẹp xuất sắc đến lạ, một vẻ đẹp ma mị khiến người ta không dám lại gần, dù cô ấy chỉ cách tôi chưa đầy 3 mét.

Tôi xoa nhẹ đầu Bạch Khởi, bảo nó nhả răng ra. Sau đó, tôi siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bước dần về phía Thiết Ngưng Hương.

Một bước... Hai bước...

Tôi tiến thẳng đến bên cạnh cô ấy. Thiết Ngưng Hương chẳng có bất kỳ động tĩnh nào đặc biệt. "Đàn chị? Cô có nghe tôi nói gì không?"

Tôi khẽ hỏi, nhưng chỉ có tiếng mình vang vọng lại trong hành lang tĩnh mịch. Thiết Ngưng Hương không hề có phản ứng rõ ràng, mí mắt cô ấy chỉ khẽ rung vài lần, như thể muốn cố gắng mở ra nhưng bất lực.

"Cô ấy trúng Hàng Đầu rồi sao?" Tôi chần chừ một thoáng, rồi đưa tay khẽ chạm vào mắt Thiết Ngưng Hương. Tôi định vạch mí mắt cô ấy ra, xem thử tròng mắt có xuất hiện những vệt lạ như khi trúng chú thuật hay không.

Ngón tay tôi khẽ lướt trên làn da trơn bóng của Thiết Ngưng Hương. Sợ làm cô ấy bị thương, tôi hành động rất nhẹ nhàng. Ngay khi hai ngón tay chạm vào viền mí mắt cô, vừa định tách ra, cánh cửa phòng bên cạnh bỗng chốc bật mở!

Một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai lao ra, tay cầm một thứ gì đó, đ.â.m thẳng về phía tôi!

Tôi thừa biết Lộc Hưng là kiểu người không bao giờ từ bỏ một khi đã nhắm đến mục tiêu. Chắc chắn hắn đã mai phục sẵn ở đâu đó, nên toàn thân tôi căng lên, sẵn sàng phản đòn bất cứ lúc nào.

Tôi dậm mạnh một chân xuống đất, vung hai tay lên, tóm lấy cánh tay Lộc Hưng: "Lần này, cuối cùng tao cũng tóm được mày rồi!"

Gã đàn ông đội nón lưỡi trai nhếch mép cười khẩy, ngẩng đầu lên. Đó là một gương mặt kinh tởm đến mức chỉ cần nhìn một lần là đủ ám ảnh cả đời: "Mày nghĩ mày tóm được tao à? Cao Kiện, tao mới đúng là người nói câu này. Mày xem thứ tao đang cầm trong tay là gì?"

Một dự cảm cực kỳ tồi tệ chợt dấy lên trong tôi. Như thể có một luồng khí lạnh buốt xuyên thẳng vào đại não. Tôi quay đầu nhìn lại, Thiết Ngưng Hương rút phắt một con d.a.o nhọn. Cô ta cầm chặt con d.a.o bằng hai tay, giơ cao quá đầu!

"Tao đã g.i.ế.c bao nhiêu người mà vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật! Mày nghĩ tao ngu ngốc như bọn kia sao?" Hai cánh tay Lộc Hưng giống như hai con rắn, quấn chặt lấy tay tôi, hạn chế mọi cử động: "Trên thế giới này, chỉ có tao mới có thể g.i.ế.c người, ai có thể tóm được tao chứ? Mệnh Quỷ! Ra tay!"

Đôi mắt Thiết Ngưng Hương trợn trừng. Bên trong đôi con ngươi vẩn đục, đen kịt, như thể có bóng hình quỷ dữ đang gào thét, lưỡi d.a.o sắc bén lao xuống vun vút. Cô ta đ.â.m một nhát bằng tất cả sức lực mình có!

"Bạch Khởi!"

Mũi d.a.o ập đến quá nhanh, khi Bạch Khởi kịp lao tới, trước mắt tôi đã chỉ còn thấy duy nhất lưỡi d.a.o sắc lạnh. Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi dồn hết sức lực, giật phắt một tay ra. Định quay người chộp lấy cánh tay Thiết Ngưng Hương, nhưng tất cả đã quá muộn.

Ngay khi tôi xoay lại, mũi d.a.o đã ghim thẳng vào n.g.ự.c tôi!

"Keng...!"

Một tiếng "choang" vỡ vụn vang lên, tôi cảm giác như lồng n.g.ự.c mình vừa hứng trọn một cú đ.ấ.m trời giáng. Chân tôi khuỵu xuống, quỳ một gối trên nền đất.

"Chết dưới tay người mình yêu nhất, cảm giác của mày thế nào hả?" Lộc Hưng thừa biết nhát đ.â.m của Thiết Ngưng Hương đã chệch khỏi trái tim tôi, nhưng với lực mạnh đến vậy, hắn tin chắc tôi khó thoát khỏi cái chết.

Ngực tôi rất đau, nhưng khi đưa tay sờ vào, tôi không hề cảm nhận được dòng m.á.u nóng chảy ra. Đó là chiếc túi chứa bảo bối tôi vừa lấy lúc nãy, cùng một bình sứ đã vỡ tan tành do bị ngoại lực tác động mạnh. Một viên thuốc màu hồng nhạt đã nát vụn nằm lẫn lộn giữa các mảnh vỡ.

"Thì ra con d.a.o kia trùng hợp đ.â.m ngay lọ thuốc nằm trong túi chứa bảo vật." Sinh tử chỉ cách nhau trong gang tấc, tôi có cảm giác mình vừa đi một vòng quanh cửa Quỷ Môn quan: "May mà có lọ thuốc chặn lại, lồng n.g.ự.c tôi chỉ bị thương nhẹ. Thật may mắn, may mắn quá!"

Lộc Hưng vẫn chưa hay biết tôi vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc như thế nào. Nghĩ rằng tôi sắp tắt thở, hắn liền nới lỏng cánh tay. Hắn ta ra lệnh cho Mệnh Quỷ, bảo nó c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi: "Tiểu Phượng quý mày lắm đấy! Nếu để con bé nhìn thấy cái đầu của mày, chắc nó sẽ vui đến ngất xỉu mất thôi."

"Thật sao? Ai mà ngờ một thằng anh như mày lại biết quan tâm em gái đến vậy chứ?" Tôi ôm ngực, đang ngồi xổm dưới đất thì tung một cú đá quét ngang. Bị đánh úp quá bất ngờ, Lộc Hưng không kịp phản ứng, lập tức bị tôi gạt chân ngã nhào. Tôi không chút do dự, đè chặt hắn ta xuống đất: "Bạch Khởi, cắn đứt cổ họng thằng này!"

Không phải tôi tàn nhẫn, nhưng với một kẻ mất nhân tính như thế này, kết liễu hắn ngay lập tức có lẽ vẫn là sự nhân từ cuối cùng.

Bạch Khởi há to miệng, nhe bộ răng nanh sắc nhọn chồm tới cắn vào cổ Lộc Hưng. Trong lúc đó, Thiết Ngưng Hương, đang bị Mệnh Quỷ điều khiển, vung con d.a.o nhọn lên, đ.â.m thẳng vào sau gáy tôi. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, đẩy tất cả vào thế cục cùng c.h.ế.t chung.

"Cao Kiện, xem ra tao đã coi thường mày!" Lộc Hưng bị tôi ghì chặt xuống đất, cơ thể không thể cựa quậy, nhưng trên mặt hắn không hề có chút sợ hãi nào: " Nhưng nếu chỉ có vậy, mày nghĩ mày đủ sức g.i.ế.c được tao sao?"

Nửa gương mặt giăng đầy những vết sẹo xấu xí ghê rợn đang bị che khuất kia bỗng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Ngay sau đó, những vết sẹo bắt đầu lan rộng, như thể muốn nhanh chóng nuốt chửng nốt nửa gương mặt vẫn còn anh tuấn, trắng nõn kia: "Địa Tạng ra lệnh, phổ độ U Minh! Hiện khai âm dương, chuẩn cho hoàn hồn! Xuất thế! Mệnh Quỷ câu hồn!"

Thiết Ngưng Hương bỗng ôm đầu gào thét một tiếng thất thanh, rồi đôi mắt cô ta dần trở về màu sắc bình thường.

Cùng lúc đó, con mắt đen mà Lộc Hưng vẫn luôn mang theo bên mình bỗng ngừng xoay tròn. Nó nằm lặng yên trong lòng bàn tay hắn, chảy ra một giọt nước mắt đỏ ngòm.

Tiếp đó, một tiếng khóc than ai oán vang vọng, lan khắp cả dãy hành lang. Như thể có một thứ gì đó đang trườn ra từ con mắt ấy.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 128