Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 132

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Tôi siết chặt chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng trong tay, lướt đi lướt lại nội dung tin nhắn, từng chữ như khắc sâu vào tâm trí. Nhiệm vụ livestream lần này có vẻ khác biệt hẳn so với trước.

"Dùng bùa Đồng Tang để thâm nhập vào cảnh mộng của Hoàng Tuyết ư? Chẳng lẽ tôi phải thật sự chìm vào một giấc mơ sao?" Tôi chưa thể hiểu rõ ý đồ của Âm Gian Tú Tràng, cũng không biết cách dùng bùa Đồng Tang. Nhiệm vụ livestream này vừa chưa bắt đầu đã thấy thất bại lù lù trước mắt.

"Mình còn không đến 10 điểm, không thể miễn trừ lần livestream này. Nếu thất bại trong màn stream đêm nay, chẳng lẽ tôi sẽ phải chịu kết cục thảm khốc như Hạ Trì sao?

Tôi đã cố gắng vùng vẫy bấy lâu, lẽ nào vẫn không thể thay đổi được số phận?"

Tôi không cam lòng, ngồi suy nghĩ lại giọng nói từ cuộc gọi và nội dung tin nhắn lần nữa.

"Chắc chắn tôi đã gặp kẻ gọi điện thoại ở đâu đó, giọng nói ấy quen thuộc đến lạ.

Kẻ bị cả thế giới ghét bỏ, phải đứng giữa lằn ranh tự sát và g.i.ế.c chóc, rốt cuộc là ai đủ điều kiện?

Không thể nào tha thứ... người bị tổn thương sẽ trở thành cơn ác mộng... Những lời này rốt cuộc có hàm ý gì?"

Suy nghĩ trong chốc lát, tôi dần nhớ ra một cái tên: "Chẳng lẽ là kẻ đó? Chẳng phải kẻ đó đã c.h.ế.t rồi sao?"

Còn 4 tiếng đồng hồ nữa là đến giờ livestream, tôi phải tranh thủ thời gian để làm tốt công tác chuẩn bị: "Nhiệm vụ livestream này có liên quan đến giấc mộng. Nhưng chuyện mộng mị thì quá đỗi mơ hồ, xung quanh tôi có ai am hiểu chuyện giải mộng đâu chứ?"

Trong lúc đang ủ rũ, một cái tên bất chợt xẹt qua tâm trí tôi.

"Anh Tử! Đúng rồi, con bé đó thường xuyên gặp ma quỷ trong mơ, liên quan trực tiếp đến giấc mộng đây mà! Chắc chắn nó có thể cho mình vài thông tin hữu ích."

Tôi nhét điện thoại cùng thiết bị livestream vào chiếc túi da, dặn Bạch Khởi trông nhà, rồi một mình vác đồ ra gọi taxi, đi thẳng đến quán bar Blues.

Mất mười mấy phút chạy xe, khi tôi tiến vào quán bar, nơi đây đang là khung cảnh sôi động, náo nhiệt. Những nhân viên công sở vừa tan ca và các bạn trẻ tóc xanh tóc đỏ đang "quẩy" tưng bừng, cuồng nhiệt giải phóng mọi năng lượng bị dồn nén trong mình.

Chen chúc qua đám đông, tôi đến trước quầy.

"Chào anh, anh cần gì?"

"Bà chủ của anh đâu? Tôi tìm chị ấy có việc." Nhờ nhân viên dẫn đường, tôi bước vào một căn phòng khách tận bên trong quán bar. Nơi này yên tĩnh hơn bên ngoài rất nhiều.

"Bà chủ, có người tìm bà." Cả tôi và anh nhân viên đều ngớ người ra khi mở cửa. Onitsuka Ayaka, trong chiếc váy lụa dài mềm mại, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, toát lên vẻ đẹp kiêu sa. Một tay cô kẹp điếu t.h.u.ố.c lá thanh mảnh, tay kia lại đang cầm quyển vở bài tập số học, nhíu mày chấm bài cho Anh Tử.

"Này chị, chị chấm bài cho Anh Tử mà tạo dáng quyến rũ thế này làm gì không biết?" Tôi xách chiếc túi da màu đen bước vào phòng. Do không có nhiều thời gian, nên tôi đi thẳng vào chủ đề chính: "Chị này, tôi có vài vấn đề cần hỏi chị, liên quan đến bé Anh Tử."

Onitsuka Ayaka phất tay, ra hiệu cho người nhân viên đi khỏi. Sau đó, cô ấy đứng dậy một cách lười biếng, đóng cửa phòng khách lại, quẳng cho tôi ánh mắt hút hồn: "Nói đi! Cậu lại có ý đồ gì với con bé nữa đây?"

"Nói gì á? Chị nói thế, khác nào không tin tưởng thằng em này." Tôi mang theo túi xách đen, ngồi xuống ghế sofa. Cảm giác bị ai đó kéo áo, tôi quay lại, bèn trông thấy Anh Tử ngoan ngoãn đưa một ly nước ép sang.

"Trước mặt tôi mà còn liếc mắt đưa tình. Cao Kiện, không phải là tôi không tin tưởng cậu, mà là tôi không tin bất cứ giống đực nào."

Onitsuka Ayaka cởi giày cao gót ra, ngồi cạnh tôi. Đôi môi đỏ thắm của cô ấy phả nhẹ làn khói t.h.u.ố.c lá nữ, ánh mắt tà mị như sợi tơ, ngón tay chuyển động nhè nhẹ đầy mời gọi.

"Ngừng lại!" Cơ thể tôi khựng lại như bị điện giật, vội vã dịch ra xa người phụ nữ quyến rũ nhưng đầy nguy hiểm ấy.

"Miệng thì nói dối, nhưng cơ thể cậu lại thành thật đến đáng ngạc nhiên nha." Đôi lúc, Onitsuka Ayaka như một cô hồ ly tinh thực thụ, mỗi cử chỉ đều toát ra ma lực quyến rũ c.h.ế.t người, khiến ai cũng phải say đắm.

"Hôm nay tôi đến đây có việc gấp, nhờ chị đàng hoàng một chút được không?" Nhiệm vụ livestream lần thứ năm sắp bắt đầu, làm sao tôi có thể lãng phí thời gian quý báu ở đây được.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Anh Tử, đặt con bé trên đùi mình: "Bé gái, chú hỏi cháu một vài chuyện, cháu trả lời thật lòng cho chú nha."

Sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu, tôi bắt đầu hỏi dò: "Chú đang giữ lá bùa kẹp trong vở bài tập của cháu. Cháu biết cách sử dụng nó không?"

Anh Tử lắc đầu, cầm giấy bút trên bàn lên, viết: "Không biết! Chẳng qua là cháu cảm thấy thứ đó rất quan trọng."

"Khi cháu nhận ra cháu có năng lực đặc biệt như thế, cháu có từng thử tiến vào giấc mộng của người khác hay không?"

"Cháu từng thử, nhưng chưa chắc thành công tuyệt đối."

"Theo ý kiến của cháu, rốt cuộc giấc mộng là gì? Cháu có thể khái quát cho chú nghe được không?"

"Rất chân thực, như thể một thế giới khác vậy!"

Câu trả lời của Anh Tử nằm ngoài dự đoán của tôi. Quan điểm của con bé hoàn toàn khác biệt so với những học giả vẫn thường thấy trong xã hội hiện đại.

"Sao tự dưng cậu lại hứng thú với giấc mộng vậy? Cậu còn trẻ, nên tập trung vào thế giới thực tại thì hơn." Onitsuka Ayaka đặt điếu thuốc lên bàn, nhả ra một làn khói: "Trước đây, tôi từng đưa Anh Tử đi khám. Có một vị chuyên gia thôi miên đã nói rằng, giấc mộng chính là biểu hiện của tiềm thức, là con đường đáng tin cậy dẫn lối đến tiềm thức. Giấc mộng là một dạng thỏa mãn ảo tưởng, phản ánh những khát vọng sâu thẳm của bản thân, được tiềm thức kìm nén nhưng rồi bùng phát. Hoặc cũng có thể, chính những nguyện vọng đó xuất hiện dưới một hình thức khác trong tâm trí, thông qua các khung cảnh trong mơ. Những khát vọng hoặc sự kìm nén này thường không được đạo đức xã hội chấp nhận, nên khó lòng bộc lộ ra ngoài. Chỉ khi cậu ngủ, ý thức được thả lỏng, thì những kìm nén và khát vọng này mới bắt đầu được biểu hiện."

"Giấc mộng là biểu hiện của tiềm thức sao?" Giấc mộng là một khái niệm mà con người khó lòng dùng logic để cắt nghĩa. Do đó, tôi cũng không thể nào hiểu thấu vấn đề này.

"Ai mà biết! Tôi còn gặp một sư thầy người Nhật. Thầy ấy bảo rằng, nhận thức thông thường của con người đối với vạn vật trên thế gian là nhờ vào mắt, tai, mũi, lưỡi, cơ thể và ý nghĩ. Tổng cộng có sáu loại. Khi con người có thể cảm nhận rõ sáu cảnh trần gian xung quanh, bao gồm màu sắc, âm thanh, mùi hương, vị, xúc giác, và các pháp tắc, thì mới có thể sản sinh ra hiệu quả nhận thức.

Nhưng khi con người chìm vào giấc ngủ, mắt không thể nhìn thấy đồ vật, tai không thể nghe âm thanh. Năm giác quan đều ngưng hoạt động, vậy chỉ còn mỗi tâm thức hoạt động một mình. Do đó, có thể nói rằng, mộng được sinh ra từ tâm.

Giấc mộng có thể khai mở những điều bí mật ẩn giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong tâm thức của mỗi người. Trong giấc mộng ấy, cậu không thể nào trốn tránh khỏi những điều bí mật đó."

Tôi gật đầu, có điều hiểu, có điều không. Có vẻ như hai mẹ con này có một sự am hiểu sâu sắc về giấc mộng. Tôi còn muốn hỏi thêm nhiều điều nữa, nhưng thời gian không cho phép.

Tôi dùng một tay xách túi da màu đen, tay còn lại bế Anh Tử lên: "Bà chủ, tình thế cấp bách! Đêm nay, cho tôi mượn Anh Tử một chút nhé. Bà chị cứ yên tâm, đến trời sáng tôi sẽ mang cháu nó về nguyên vẹn như lúc đi."

Thấy tôi không hề đùa giỡn, quả thật ôm Anh Tử đi ra khỏi cửa, lúc này Onitsuka Ayaka mới nhanh chóng đứng dậy, đuổi theo tôi, thậm chí quên cả việc mang giày: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng xem! Cao Kiện! Cậu quay lại đây cho tôi!"

Tiếng nhạc chói tai nhấn chìm giọng quát tháo của Onitsuka Ayaka. Thậm chí tôi còn không dám quay đầu lại, ôm Anh Tử vào trong xe taxi: "Bác tài, đi Viện điều dưỡng Tĩnh Anh."

Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng lần này có một kẽ hở, đó là nó quên cấm tôi stream cùng một người khác. Dù sao đi nữa, lần này là livestream tại một nơi khó mà tưởng tượng nổi. Đó là livestream trong mơ đó. Chắc hẳn Âm Gian Tú Tràng cũng không ngờ rằng, tôi quen biết một cô bé có thể giúp tôi tiến vào giấc mộng như thế này.

Khi bị dồn vào đường cùng, bất cứ sự trợ giúp nào cũng đều vô cùng quý giá. Huống chi, Anh Tử lại khá quen thuộc với thế giới mộng cảnh. Có con bé ở đây, tôi an tâm hơn rất nhiều.

Khi đến Viện điều dưỡng Tĩnh Anh là hơn 10 giờ tối rồi. Sau khi trả tiền xe, tôi và Anh Tử bước đi trên con đường lớn không một bóng người, giữa hai hàng hoa anh đào đan xen. Viện điều dưỡng khi đêm về tạo ra một không khí rờn rợn đến lạ thường.

"Khi đến đây lần trước, tôi nhớ có đến hai đội bảo vệ tại nơi Hoàng Tuyết ở. Cách 50 mét có gắn một máy quay an ninh. Nhưng tường nhà không cao, nếu tôi đi bên hông, tránh hồ nước ra xa, có lẽ có thể đột nhập vào bên trong mà không bị ai hay biết."

Mất hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi và Anh Tử đã tránh né được tất cả các máy quay an ninh, tìm được đường vào căn phòng của Hoàng Tuyết.

Nơi này không hề xa hoa như tôi tưởng tượng, trang trí khá mộc mạc. Lúc này, Hoàng Tuyết đang nằm ngủ. Tôi liền nắm tay Anh Tử, bước đến cạnh cô ấy.

Hoàng Tuyết khi ngủ đẹp đến nỗi tôi như muốn ngừng thở. Vẻ đẹp yếu đuối này có thể kích động người khác nảy sinh những ý nghĩ hoang đường.

Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ khuya, tôi liền đứng cạnh giường Hoàng Tuyết, lấy điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, bật chức năng camera, rồi gắn bộ mã hóa trục vào.

"Đang tải hình ảnh..."

"Đang tải bình luận..."

"Thông số ổn định. Bắt đầu livestream: Có - Không?"

"Có."

"Xin chào Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát đã tham gia vào kênh, xin chào Thiết Lĩnh Bưu Gia đã tham gia vào kênh, xin chào..."

Chờ đến khi hình ảnh hiện rõ lên, lượt xem đã tăng vọt lên hàng trăm người. Tôi nhìn vào màn hình điện thoại di động, nở một nụ cười quen thuộc đã lâu không thấy trên gương mặt mình.

"Xin chào mừng mọi người đã tham gia vào kênh Livestream Siêu Kinh Dị. Trước khi livestream đêm nay, tôi cần phải thông báo cho các bạn nghe một điều. Hôm nay, tôi sẽ đi vào giấc mộng để livestream, tìm kiếm một chân tướng đã bị che giấu bao năm qua. Vì thế, trong quá trình livestream, dù các bạn có thấy gì cũng không nên kinh ngạc quá, vì tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi!"

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 132