Nói xong lời mở đầu, tôi chuyển hướng màn hình điện thoại sang một góc khác. Nếu để những vị khán giả hay suy diễn linh tinh này trông thấy Anh Tử, chẳng biết mấy vị này sẽ thêu dệt nên biết bao chuyện thị phi, xấu hổ đây.
Vẫn là cái "mùi" quen thuộc ấy, những lời hù dọa nghe đến rợn người ấy. Rốt cuộc thì anh cũng chịu lên sóng livestream tiếp rồi...
Dù nghe có vẻ "chém gió" thật, nhưng cái cách anh nói chuyện lại vô cùng tự nhiên, tươi mát, thoát tục thế này, trên đời này chắc chỉ riêng anh mới làm được thôi...
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tặng 999 Minh Tệ cho kênh "Livestream Siêu Kinh Dị":
- Streamer ơi, streamer! Hôm nay anh dẫn bọn em đi đâu thế? Lên xe tang, hay nhảy múa trên mộ phần, hay nướng t.h.i t.h.ể giữa đám ma, hoặc là hát rock and roll trong buổi đưa đám...? Em nóng lòng muốn xem quá rồi đây!
Nhóm khán giả vô cùng cao hứng. Có lẽ từ trò chơi g.i.ế.c người tại bệnh viện tâm thần Hận Sơn đã khiến mọi người có ấn tượng sâu sắc.
Tôi vội vàng tương tác với bạn xem kênh, không hề nhận ra Anh Tử đang tiến đến gần tôi một cách hiếu kỳ. Gương mặt bé nhỏ, xinh xắn của con bé áp sát màn hình: "Chú đang xem gì dạ?"
Dù mới mười hai tuổi đầu nhưng Anh Tử đã toát lên nét đẹp tinh khôi, hệt như một Onitsuka Ayaka thuở thiếu thời vậy. Sự quyến rũ trời ban, hoàn toàn không cần chút son phấn nào. Đúng vậy, con bé chỉ đơn thuần hiếu kỳ, đôi mắt to tròn mở to, lập tức thu hút mọi ánh nhìn, dễ dàng "bắt trọn" linh hồn của các vị " thân sĩ" đang theo dõi livestream.
- Oh my god! Tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Con gái của anh hả, anh streamer?
- Anh streamer cái nỗi gì! Bố vợ ở trên, con rể xin nhận một lạy này!
- Ba năm đổ m.á.u rèn kiếm! Không hứa hẹn suông, cũng chẳng phụ bạc bao giờ! Nếu có phải chết, kiếp sau quyết nguyện một lòng yêu nàng!
Người hầu của Nhược Âm tỷ tỷ tặng 99 Minh Tệ cho kênh "Livestream Siêu Kinh Dị":
- Streamer ơi, cho em xin một ly "nước muội muội ủ mười năm"!
- Thả con bé ra! Tiêu diệt lão ba độc ác!
- Tộc Thú Nhân vĩnh viễn không làm nô bộc!
- Bạn ơi, hình như lạc mất phim trường rồi thì phải!
Anh Tử nắm tay tôi, mắt dán vào màn hình đọc từng dòng bình luận. Chẳng biết con bé có hiểu hết không, nhưng gương mặt bé nhỏ đã đỏ bừng lên.
"Mấy vị đại ca ơi, mới dọn hàng xuống xe thôi mà, coi chừng lật cả xe đấy nhé." Tôi kéo Anh Tử ra sau lưng, mặc kệ đám khán giả đang hừng hực khí thế chuẩn bị "tạo phản", "khởi nghĩa vũ trang" này, liền móc tấm bùa da người ra khỏi túi.
"Các vị khán giả? Có ai biết lá bùa này không? Trên lá bùa, những dải tinh vân mờ ảo không ngừng lưu chuyển. Được làm từ da người, tấm bùa này ẩn chứa vô vàn công dụng huyền diệu." Trong khi tôi đang giải thích về lá bùa, lập tức có người nhận ra nó trong kênh livestream.
- Bùa Đồng Tang!
Người vừa lên tiếng không ai khác chính là Vạn Nhất đạo trưởng, một gương mặt quen thuộc.
Vị khán giả này nổi tiếng là người thẳng thắn, nói năng mạnh mẽ. Trong vụ livestream ở trung học Tân Hỗ, nếu không nhờ ông ấy vạch ra những sai lầm của tôi, e rằng tôi đã sớm chôn thây dưới tay Thần Sát Nguyên Thần mất rồi.
"Đạo trưởng, lâu ngày không gặp, thật lòng rất nhớ ngài đó." Có Thiên sư Vạn Nhất đạo trưởng ra tay, có lẽ độ khó nhiệm vụ đêm nay sẽ giảm đi đáng kể.
Hơn mười mấy giây sau, Vạn Nhất đạo trưởng mới nhắn câu bình luận thứ hai:
- Gần đây, ta đang nghiên cứu Nam Hoa Bảo Kinh, vừa xuất quan đã tình cờ gặp livestream của cậu. E rằng đây cũng là một loại duyên phận giữa ta và cậu.
Trước hết, tôi nói vài lời khách sáo, sau đó liền đi thẳng vào chủ đề chính: "Đạo trưởng, nếu ngài đã biết tên gọi của lá bùa bằng da người này, vậy ngài có biết cách sử dụng nó hay không?"
- Xem ra cậu hỏi đúng người rồi! Bùa Đồng Tang chính là thành tựu tối cao nhất của bí thuật Tạo Mộng. E rằng trên khắp Hoa Hạ mênh m.ô.n.g này, ngoài Tiểu Trang Quan ra, chỉ có Vạn Nhất ta là am hiểu đạo pháp này mà thôi.
"Ngài am hiểu bí thuật Tạo Mộng ư?" Tôi mừng thầm trong bụng. Đúng là trời không tuyệt đường người mà. Nếu tôi có thể sử dụng Bùa Đồng Tang, vậy tôi có thể chính thức bắt đầu làm nhiệm vụ livestream cho Âm Gian Tú Tràng rồi.
- Vạn pháp quy nhất, tất thảy đạo pháp trên thế gian này ta đều hiểu biết đôi chút. Nếu không, ta cũng chẳng dám tự nhận cái đạo hiệu Vạn Nhất này đâu!
Đọc bình luận của Vạn Nhất đạo trưởng, tôi biết rõ đây là một câu "chém gió thành thần", nhưng chẳng hiểu sao, lời nói ấy lại nghe vô cùng thuyết phục.
- Lá bùa Đồng Tang trong tay cậu khác với những lá bùa thông thường rõ rệt! Nó có âm khí nồng đậm, lại được làm từ da của người c.h.ế.t oan, bên trong chắc chắn ẩn chứa vô số quỷ vật. Nếu cậu dùng lá bùa này để nhập mộng, ta e rằng cậu sẽ dẫn luôn bọn quỷ vật kia vào trong giấc mộng đấy.
Trong mộng không tồn tại âm - dương. Cậu sẽ mất đi sự che chở của trời đất, giống như một dòng nước trong ngần, rất dễ bị quỷ hồn ám hại hơn khi còn ở Dương gian.
Vạn Nhất đạo trưởng nói rõ thiệt hơn trong chuyện này cho tôi nghe, bảo rằng làm thế là rất nguy hiểm, mong tôi suy nghĩ lại.
"Đạo trưởng, thật không dám giấu ngài, con bị ép buộc đến đường cùng rồi. Giờ con không còn đường lui nữa, chỉ có thể phóng tay làm liều, kính xin đạo trưởng chỉ dạy con phương pháp sử dụng lá bùa này." Tôi chắp tay, xá nhẹ một bái về màn hình livestream. Vạn Nhất đạo trưởng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà tôi có thể níu lấy, nhất định phải quý trọng cơ hội này.
- Cậu cần hiểu rõ một chuyện! Nếu dùng lá bùa quỷ này để nhập mộng, cậu phải gánh lấy năm mươi phần trăm rủi ro bị quỷ hồn g.i.ế.c c.h.ế.t trong giấc mơ. Từ đó, ý niệm của cậu sẽ bị phá hủy, mọi chức năng trong cơ thể cũng ngừng hoạt động. Cậu sẽ hóa thành người thực vật đấy.
Vạn Nhất đạo trưởng muốn tôi suy nghĩ kỹ càng, nhưng tôi không có bất cứ sự lựa chọn nào khác nữa: "Không sao cả, dù chỉ còn năm mươi phần trăm cơ hội, con cũng chấp nhận liều mạng một phen!"
"Cậu quả thực suy nghĩ quá đỗi đơn thuần!" Vạn Nhất đạo trưởng nói, giọng điệu có chút nghiêm túc. "Một khi nhập mộng, cậu có đến năm mươi phần trăm khả năng bị quỷ hồn g.i.ế.c chết. Bốn mươi phần trăm còn lại là vĩnh viễn không thể tỉnh giấc, lạc lối mãi mãi trong vòng xoáy ác mộng vô tận, biến thành món đồ chơi trong tay lũ quỷ hồn. Nếu rơi vào cảnh đó, sự đau đớn còn gấp vạn lần so với cái chết!"
"Thưa đạo trưởng, người có thể nói hết mọi chuyện một lượt cho con được không?" Tôi siết chặt lá bùa trong tay, lòng không khỏi hoang mang. Theo lời đạo trưởng Vạn Nhất, tôi phải đối mặt với chín mươi phần trăm rủi ro, xác suất sống sót trở về chỉ vỏn vẹn mười phần trăm.
Nếu không đi, tôi sẽ phải đối diện với Âm Gian Tú Tràng – một thế lực thần bí mà tôi hoàn toàn không có khả năng chống lại. Nếu đi, dù nguy hiểm rình rập, tôi vẫn còn mười phần trăm cơ hội sống sót. Đúng vậy, tôi đã có câu trả lời cho chính mình.
"Kính xin đạo trưởng chỉ dạy con pháp môn sử dụng bùa Đồng Tang."
"Chàng trai trẻ quả thật có dũng khí hơn người, đúng là có phong thái của ta những năm tháng ngày xưa ấy."
Chẳng rõ Vạn Nhất đạo trưởng đang tự khen mình hay khen tôi nữa.
Yên lặng một lát, Vạn Nhất đạo trưởng bèn nhắn bình luận, chỉ dẫn tỉ mỉ về cách sử dụng lá bùa:
"Bên trong lá bùa này chứa đựng những vì tinh tú trên chu thiên. Mỗi một con người sẽ ứng với một ngôi sao chiếu mệnh. Nếu cậu muốn tiến vào giấc mộng của ai đó, trước tiên, cậu cần phải xác định ngôi sao chiếu mệnh của người ấy. Về điểm này, chỉ có những bậc thầy tinh thông bí thuật Tạo Mộng mới có thể làm được. Cậu hãy quay, chụp lại tướng mạo của người đang ngủ cho ta xem. Sau đó, ta sẽ giúp cậu khai Thiên môn, nhập Đồng Tang."
Tôi bèn làm theo lời ông ấy, rón rén bước đến bên cạnh Hoàng Tuyết, cẩn thận quay lại gương mặt đang say ngủ của cô.
Dường như Vạn Nhất đạo trưởng đã quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, rồi bình luận:
"Cô gái này chính là hậu duệ của kẻ mang mệnh Thiên Ất Quý Nhân, nhưng số phận của bản thân cô ấy lại gặp nhiều tai ương. Cha mẹ cô ấy đã phạm vào thiên quy mang tên Long Thố Thành Nhân, khiến ngôi sao chiếu mệnh của cô ấy lúc sáng lúc tối, lờ mờ u ám, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Nếu sử dụng lá bùa này để tiến vào giấc mộng của cô ấy, rất có thể sẽ đẩy nhanh thời điểm cô ấy mất mạng. Ta hỏi cậu một lần nữa. Cậu có muốn sử dụng bùa Đồng Tang hay không? Hiện tại, vẫn còn kịp lúc để dừng lại."
"Đạo trưởng, con đã không còn đường lui rồi. Xin ngài hãy chỉ dạy con phải làm thế nào!"
"Trước hết, cậu hãy dán lá bùa này lên linh đài của cô ấy, rồi tập trung toàn bộ tinh thần, nhỏ một giọt m.á.u vào vị trí Hoàng đạo, nơi Thất tinh thiểm diệu trên mặt bùa."
Nhờ Vạn Nhất đạo trưởng chỉ điểm, rốt cuộc tôi đã tìm được vị trí đó. Ngay khi giọt m.á.u nhỏ xuống, làn tinh vân trên tấm bùa da người bắt đầu chuyển động một cách huyền ảo.
"Đạo trưởng, tiếp theo con phải làm gì?"
"Ngưng thần tụ ý, dùng ý niệm của cậu để nắm bắt lấy ngôi sao chiếu mệnh của cô gái này."
Tôi dồn toàn bộ tinh thần mình vào bầu trời sao đang xoay tròn trong tâm trí. Đầu óc tôi dần trở nên mơ hồ, dường như ý thức của mình đang bị hút sâu vào trong lá bùa.
"Phương hướng tại vị Đán, linh hồn ẩn nấp một cách khéo léo! Tìm thấy rồi! Ngôi sao thứ bảy trong chòm Bắc Đẩu, bản mệnh Dao Quang!"
Toàn bộ tinh thần và ý niệm của tôi đều dồn vào bảy vì sao thuộc chòm Bắc Đẩu. Lúc này, Vạn Nhất đạo trưởng gửi một dòng bình luận cuối cùng, đó chính là pháp quyết nhập mộng của lá bùa Đồng Tang.
Mộng đêm, một giấc kinh hoàng
Đồng Tang vừa nhập, ba ngàn năm trôi!
Tôi bỗng mở choàng hai mắt, nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Tay trái tôi cầm chiếc điện thoại di động, tay phải cầm chiếc túi da màu đen nặng trịch.
"Nhập mộng thành công rồi ư?" Tôi nâng tay lên, cảm nhận rõ trọng lượng thực sự của chiếc túi xách da màu đen: "Trọng lượng không hề thay đổi. Nếu đây là cảnh trong mơ, tại sao cảm giác lại chân thực đến mức này? Chẳng lẽ là ảo giác, hoặc là một phù phép che mắt nào đó? Hay mình vẫn đang ở trong thế giới thật?"
Những đồ vật mà tôi mang theo vẫn còn đầy đủ, nào là thiết bị livestream, lá bùa Trấn Áp chiến được từ tay Lục Cẩn, và cả lá Lôi phù rách rưới kia, tất cả đều không có gì khác biệt.
"Những thứ mình mang theo đều y nguyên như cũ, chỉ riêng Hoàng Tuyết và Anh Tử đã biến mất tăm rồi! Chẳng lẽ chỉ có mỗi một mình mình trong căn nhà xa lạ này ư?" Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, châm một điếu thuốc. Làn khói thuốc lượn lờ cùng với cảm giác thư thái do t.h.u.ố.c lá mang lại khiến tôi có một cảm nhận rõ ràng: "Nơi đây quá đỗi chân thực!"
Tôi cầm chiếc điện thoại của Âm Gian Tú Tràng lên, đọc những bình luận trong đó. Trên màn hình là hàng loạt những câu bình luận c.h.é.m gió, nói nhảm của khán giả xem livestream. Chuyện này càng khiến tôi thêm phần nghi ngờ: "Chẳng lẽ chiếc điện thoại này cũng nhập mộng cùng mình ư?"
Xem xét lại từng dòng bình luận một, cuối cùng, tôi lại nhận ra một đặc điểm vô cùng kỳ lạ. Tôi không hề quen biết bất kỳ một ID nào trong tất cả những dòng bình luận này. Hơn nữa, những cái tên nhắn mấy dòng trò chuyện ấy trông có vẻ vô cùng quỷ dị.