Trong phòng livestream của tôi, đã từng có rất nhiều cái tên ngộ nghĩnh, nào là Teletubbies c.h.ế.t bởi mưu sát, Thiết Lĩnh Bưu Gia, Đẹp Trai Mới Được Nhiều Người Yêu... Vừa nhìn vào là đã biết đây là những nickname trên mạng xã hội.
Thế nhưng mà, tất cả những ID trong phòng chat ở thời điểm hiện tại đều chuyển thành Lý Minh, Vương Vĩ,... Đây đều là những họ tên thật, trong khi tôi cũng không chắc đây là người sống có họ tên đàng hoàng, hay là những oan hồn vẫn còn nhớ rõ họ tên của mình khi còn sống nữa.
Nói tóm lại, sau khi không thể tìm ra ID của Vạn Nhất đạo trưởng, tôi cũng chẳng buồn bận tâm đến những cái tên còn lại cùng với các bình luận vô thưởng vô phạt kia. Lý do đơn giản là có thể đây chỉ là những cái tên hư cấu từ ký ức của tôi, hoặc tệ hơn, là lũ cô hồn dã quỷ trong bùa Đồng Tang cố ý trêu đùa.
Rít cạn điếu thuốc, tôi bắt đầu sắp xếp lại dòng suy nghĩ: "Giả thuyết nếu nơi này đúng là cảnh mộng của Hoàng Tuyết, điều đầu tiên mình cần làm là tìm gặp Anh Tử. Con bé thông thạo thế giới trong mộng hơn tôi. Trong một thế giới xa lạ như thế này, tôi cần một người dẫn đường. Bên cạnh đó, tôi cần phải tập trung sự chú ý vào Hoàng Tuyết. Đây là cảnh mộng của cô ấy, nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô ấy."
Tôi một tay cầm chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng, tay kia xách chiếc túi da màu đen, chậm rãi đi đi lại lại, cẩn trọng quan sát căn phòng.
Căn nhà bao quanh căn phòng này có diện tích khá rộng, bao gồm một nhà bếp, một nhà tắm, một phòng khách và ba phòng ngủ. Có vẻ ngôi nhà này đã được xây dựng từ nhiều năm trước, ống hút dầu trong bếp đóng đầy cặn bẩn, đồ gia dụng bong tróc sơn, vách tường hoen ố.
"Mình đi vào cảnh mộng của Hoàng Tuyết cơ mà, tại sao lại xuất hiện trong ngôi nhà này?" Nhờ tiếp nhận vụ án của Hoàng Lam, căn cứ vào tư liệu cô ấy cung cấp, tôi biết rõ Hoàng Bá Nguyên và Hoàng Tuyết chưa bao giờ ở qua một căn nhà tương tự như thế này.
Vào thời điểm Hoàng Bá Nguyên chưa làm nên sự nghiệp, bọn họ không thể nào ở trong một căn nhà như thế. Đến khi Hoàng Bá Nguyên thăng tiến, trở thành lãnh đạo công ty dược Càn Đỉnh, thì căn nhà này lại không xứng với thân phận của ông ấy. Vì lẽ đó, tôi đoán rằng chủ nhân của ngôi nhà này không có dính dáng nhiều đến gia đình họ Hoàng.
"Có ác quỷ và đồ vật âm tà ẩn nấp trong bùa Đồng Tang. Liệu căn phòng này có phải là ảo ảnh do những vật tà ác ấy tạo ra, theo cái kiểu 'quỷ đả tường' mà người ta vẫn nói không?" Tôi đứng trong phòng lầm bầm, bỗng lỗ tai nhúc nhích nhẹ, rồi nghe thấy tiếng gõ cửa "cốc cốc" truyền đến từ phòng khách.
"Anh Tử à?" Tôi dè dặt bước đến, cầm theo lá bùa Trấn Áp. Cửa phòng không hề khóa lại, mà chỉ dùng một sợi dây xích xỏ xuyên qua cánh cửa.
Chờ khi tôi đến nơi, tiếng gõ cửa bỗng im bặt.
"Ai thế nhỉ?" Muốn mở cửa, thật ra khá đơn giản. Người đó chỉ cần gạt chốt cửa xuống một cái là xong. Dường như kẻ bí ẩn đằng sau vụ này cũng không hề muốn nhốt tôi lại.
Do tính tình cẩn thận, tôi bèn ngồi xổm xuống, nằm sát mặt đất, nhìn xuyên qua khe cửa: "Anh Tử mang một đôi giày trắng xinh xắn, muốn xác định người gõ cửa có phải con bé hay không, chỉ cần nhìn một cái là biết."
Do ánh sáng trong hành lang khá mờ, tôi không thể nào thấy rõ. Thế nên, tôi đưa điện thoại lên để chiếu sáng hơn.
Ngay trong phút giây ánh nhìn vừa rõ ràng, sắc mặt tôi bỗng trắng bệch như tờ giấy, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập thình thịch, đau buốt đến tận óc.
Tôi yên lặng rút điện thoại di động ra khỏi khe cửa, rồi nhanh chóng đứng dậy, lùi lại vài bước.
Kẻ đứng ngoài cửa không phải là Anh Tử. Đó là một gương mặt người c.h.ế.t thảm đầy m.á.u me. Cô ấy ngã xuống ngang khe cửa, ban nãy tôi vừa nhìn qua cái khe ấy, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô ta.
Đó là một con mắt không tròng, tia m.á.u đỏ lòm vằn vện đang chuyển động điên dại. Cho đến khi tôi nằm xuống nhìn ra, ánh mắt cô ấy bèn xuyên thấu qua khe cửa, nhìn tôi chằm chằm.
... Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Chẳng lẽ đây chính là tình huống vừa mở cửa ra là c.h.ế.t chắc trong mấy trò chơi kinh điển ư?" Tôi vẫn còn sợ hãi, liếc mắt nhìn căn nhà chưa được khóa chặt cửa trước mặt, theo bản năng lùi xa khỏi nó: " Tôi không thể ra ngoài qua cửa chính được. Nhỡ đâu lại có con quỷ thứ hai xuất hiện thì toi mạng."
Tôi quay lại phòng khách, bắt đầu tìm kiếm manh mối. Đối với bọn tội phạm có tính cách kỳ dị, bất kỳ một hành vi nào của bọn chúng đều có mục đích rõ ràng cả. Nó đã vô duyên vô cớ giam cầm tôi ở đây, chắc chắn không chỉ đơn thuần là muốn hù dọa.
Tôi lục soát phòng khách một vòng, nhưng chẳng phát hiện ra thứ gì đặc biệt. Sau đó, tôi kéo ngăn tủ và xê dịch ghế sô-pha ra, cũng chỉ tìm thấy vài bức phác thảo xấu xí do trẻ con vẽ.
"Trong hình có quái thú, có công chúa, rõ ràng là không phải một người duy nhất vẽ nên. Có lẽ trong phòng này có vài đứa trẻ lệch tuổi nhau ở cùng."
Tôi bèn ngồi xổm xuống, quan sát góc tường tối tăm, bỗng nhận ra một vài nét chữ viết tay bằng bút chì: "Mình phải gả cho anh trai, mình muốn ở cùng một chỗ với anh trai vĩnh viễn!"
"Em gái muốn gả cho anh trai à?" Tôi chỉ nghĩ rằng đây là trẻ con nói vẩn vơ, không quan tâm cho lắm. Tôi bèn xê dịch đồ dùng sinh hoạt về lại chỗ cũ, rồi đi sang phòng khác kiểm tra.
Vào nhà bếp, có bốn bộ bát đũa được bày trên bàn. Bên trái ba bộ, bên phải một bộ.
Điều thú vị chính là, toàn bộ những đĩa thức ăn đã mốc meo đều nằm ở phía bàn bên trái. Trong khi đó, bàn bên phải chỉ có cơm, không hề có đồ ăn.
"Chắc hẳn gia đình này có bốn người, và ba người trong số đó cùng nhau bắt nạt một người còn lại. Cùng sống chung một mái nhà, tại sao bọn họ lại làm như thế nhỉ? Chẳng lẽ không cùng m.á.u mủ hay sao?"
Đây không phải là tôi đoán mò, mà là phân tích từ những chi tiết nhỏ nhất, rồi dần dần mở rộng suy luận.
Ra khỏi nhà bếp, tôi bước vào căn phòng ngủ đầu tiên. Phòng khá to, ngoại trừ một cái giường đôi ra, còn có một bàn làm việc và một giá sách.
"Thất Tông Tội ư?" Tôi tiện tay vớ lấy một quyển sách trên bàn. Dường như chủ nhân của căn phòng ngủ này là một người chuyên nghiên cứu văn học phương Tây. Trên giá sách, có rất nhiều bản dịch và tác phẩm gốc về thời kỳ văn hóa Phục Hưng.
Trong một bản bút ký và một quyển luận văn mang tính chuyên nghiệp cao, tôi bất chợt bắt gặp một cái tên: Quách Chí Minh.
"Có một con dấu đóng ở trang cuối của nhiều quyển luận văn, chẳng lẽ người này là giảng viên đại học?" Trình độ học vấn của người này rất cao, nhưng gu đọc sách của ông ta có vẻ hơi... lạ. Ví dụ như, ngoài quyển "Thất Tông Tội" trong tay tôi, tôi còn tìm thấy vài tác phẩm khác trên giá sách như "Viên Mỡ Bò", "Hình Pháp và Nghệ Thuật", "Sơ Lược Tín Ngưỡng Phồn Thực"...
(Chú thích: "Viên Mỡ Bò" là một truyện ngắn nổi tiếng của Guy de Maupassant, được viết vào năm 1879.)
"Chẳng lẽ đây là một người ngoài mặt nhã nhặn, nhưng bên trong lại ẩn chứa lòng dạ hiểm độc sao?" Mặc dù tôi không hiểu nguyên tác, nhưng Quách Chí Minh có để lại một số bản bút ký xem khá dễ hiểu.
Ngoại trừ những quyển sách, tôi không hề chạm vào bất cứ đồ vật nào khác trong phòng. Tôi bèn liếc mắt nhìn tấm ga trải giường. Tấm ga trải giường ám mùi tanh tưởi, hoàn toàn đối lập với chồng sách tinh tươm trong phòng. Trên đó, vài vết ố lốm đốm mờ nhạt hiện lên, càng khiến cảnh tượng thêm phần quái dị.
Đặt quyển sách lại bàn, tôi trông thấy một khung ảnh.
Trước mắt tôi, có đúng bốn người trong bức hình. Chính giữa là một người đàn ông trung niên đeo kính. Bên trái ông ấy là một đôi nam nữ trẻ tuổi đang tươi cười, bên phải là một cậu bé gầy gò với khuôn mặt đã bị tẩy xóa mờ mịt.
"Gia đình này thật kỳ lạ." Người đứng giữa có lẽ là ông bố, cũng chính là chủ nhân của căn phòng ngủ đầu tiên này. Đúng như tôi dự đoán, ông này trông có vẻ rất hào hoa phong nhã.
Cặp trai gái bên tay trái có vẻ đang yêu đương. Trong bức ảnh, dường như chàng trai trẻ tuổi ấy đang lợi dụng tình thế, lén lút đặt tay ra sau m.ô.n.g cô gái.
Cô gái ấy lại không phản kháng gì cả, dù mắt giả vờ trách móc, nhưng chủ động dựa sát cơ thể vào chàng trai.
Điểm không hài hòa duy nhất trong bức ảnh chính là phía bên phải, nơi cậu bé gầy gò, lẻ loi kia bị gạt ra ngoài lề. Cánh tay gầy guộc, vô lực buông thõng. Lòng bàn tay và đầu gối hằn lên những vết m.á.u bầm tím, dấu tích của những trận đòn roi.
"Tham chiếu về cách bày trí món ăn trong nhà bếp, đứa bé trai gầy còm này chắc chắn là người bị ngược đãi trong gia đình." Khi vấn đề này được làm rõ, những vấn đề mới lại nảy sinh.
"Tại sao bọn họ lại ngược đãi cậu bé này? Tại sao không nhìn thấy người mẹ trong bức ảnh gia đình này?" Tôi ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn tấm rèm cửa sổ đã buông kín.
"Cửa sổ? Nếu đối phương muốn hạn chế mình ra ngoài, vậy chắc chắn không bỏ qua khu vực cửa sổ! Nếu mình mở cửa sổ ra, phỏng chừng cũng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng nào đó?" Tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, rồi vươn một tay kéo tấm rèm cửa sổ lên.
Hình ảnh trước mặt cũng không phải lối thoát hiểm, hay một hồn ma đáng sợ, mà chỉ là hai cánh cửa sổ kim loại đóng kín.
Hai cánh cửa sổ này được chốt lại bằng một ổ khóa mã số, hoàn toàn kín mít đến nỗi gió không lọt qua được, cũng chẳng thể thấy phong cảnh bên ngoài.
"Thú vị thật. Phải có mật mã mới thoát ra ngoài được sao?" Tôi lay thử ổ khóa, nhận ra đây là loại ổ khóa được thiết kế với kiểu nhập 4 con số hoặc 4 chữ cái theo đúng trình tự mới có thể mở khóa.
"Tuy mật mã 4 số nghe có vẻ không quá khó, nhưng với sự kết hợp của 10 chữ số (0-9) và 26 chữ cái trong bảng chữ cái tiếng Anh, tổng cộng sẽ có 36^4 = 1.679.616 trường hợp khác nhau."
Chắc chắn không thể thử từng tổ hợp được. Tôi cần phải tìm thêm manh mối trong căn phòng này.
Tôi nhìn chằm chằm vào ổ khóa mật mã. Ngay lúc tôi đang dồn hết sự chú ý vào khung cửa sổ, bỗng dưng cảm giác có vật gì đó khẽ chạm vào sau gáy mình.
"Ai vậy?" Đứng giữa căn phòng quỷ dị như thế này, ngay cả một làn gió nhẹ thoảng qua cũng đủ khiến người ta rợn người, huống chi là một cái chạm bất thình lình như vậy.
"Có ai trong phòng không?" Tôi xoay đầu nhìn lại, nhưng không thấy gì cả.
"Vừa nãy không phải ảo giác, quả thật có thứ gì đó chạm vào gáy mình mà." Tôi giả vờ xoay người lại. Không lâu sau, lại có thứ gì đó chạm vào sau gáy tôi một lần nữa.
Tôi quay đầu lại ngay lập tức nhưng cũng không thể thấy bất cứ cái gì.
"Quái lạ!" Không bỏ cuộc, tôi vội rút chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, chĩa camera về phía sau lưng mình, rồi quay mặt về phía cửa sổ, ngồi thẳng tắp.
Khoảng chừng sau mười mấy giây, gáy tôi lại bị chạm vào một lần nữa. Tôi không vội vàng quay đầu lại, mà nhìn vào màn hình đang livestream trên điện thoại.
Tôi có thể thấy rõ ràng trên màn hình điện thoại, có một t.h.i t.h.ể đàn ông thắt cổ đang treo lơ lửng ngay sau lưng. Hai chân người đó buông thõng, và thứ chạm vào sau gáy tôi lặp đi lặp lại chính là mũi chân của kẻ đã khuất.