Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, một lớp da gà nổi khắp cổ. Tôi tự ép mình phải giữ bình tĩnh, không xoay người lại, mà nhẹ nhàng nhích điện thoại, thu trọn toàn cảnh " người" đang treo cổ phía sau.
Ông ấy mặc đồ ngủ, da nhăn nheo, trạc độ bốn mươi, năm mươi tuổi.
Tôi dịch chuyển màn hình, dừng lại đúng gương mặt của người đàn ông. Sắc mặt ông ta xanh tím bầm vì nghẹt thở, khuôn mặt sưng phù một cách quái dị.
Chết vì thắt cổ? Tự sát ư? Cái c.h.ế.t kiểu này cũng không phải là hiếm gặp. Với người có ý định tự kết liễu, họ chẳng tốn công sức gì nhiều mà vẫn có được một cái c.h.ế.t khá nhanh chóng, ít phiền hà.
Quan sát kỹ gương mặt của người đàn ông đã khuất, ngoài vẻ đau đớn tột cùng, tôi còn nhận thấy cơ mặt ông ấy co giật liên hồi, thể hiện rõ một nỗi kinh hoàng tột độ.
"Lạ lùng thật! Theo lý thuyết, người tự tử khi c.h.ế.t thường không mang vẻ mặt sợ hãi đến thế. Người này chắc chắn đã bị ai đó ép thắt cổ, hoặc có thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng ngay trước khi chết. Thậm chí, điều đó còn khủng khiếp hơn cả nỗi đau khi từ giã cõi đời."
Tôi dán mắt vào màn hình. Cái xác người đàn ông treo lơ lửng phía sau đang đung đưa một cách có chủ đích. Cảnh tượng này quả thực vô cùng quái dị.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sau gáy mình thỉnh thoảng lại như bị ai đó khẽ chạm vào. Ngay khi tôi đang phân vân không biết có nên quay đầu lại không, thì con mắt của t.h.i t.h.ể bỗng như muốn lồi hẳn ra ngoài. Cứ như thể cái xác đó đang muốn trừng mắt nhìn tôi vậy.
Nó nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt đầy oán hận và đau đớn, liếc xéo qua tôi, rồi cố định ánh mắt vào tầng thứ ba của giá sách, đếm ngược từ trên xuống.
Tôi giật b.ắ.n mình bởi phản ứng kỳ lạ của cái xác này, suýt chút nữa thì làm rơi điện thoại.
Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, xoay người nhìn lại. Nhưng lạ thay, tôi vẫn chẳng thấy gì cả, mọi thứ đều bình thường.
"Chiếc điện thoại của tôi, được gọi là Âm Gian Tú Tràng, có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn, u ám mà người thường không thể. Cái xác đàn ông c.h.ế.t treo phía sau lưng tôi, có lẽ là một oan hồn c.h.ế.t tức tưởi."
Trong căn phòng này có một oan hồn c.h.ế.t treo cổ, có lẽ nó chính là người bố phong lưu, hào hoa đó rồi.
"Người bố c.h.ế.t ngay trong phòng của mình, liệu những căn phòng khác cũng ẩn chứa quỷ hồn tương tự không?" Tôi châm một điếu thuốc, nhưng tay vẫn còn run nhẹ. Thành thật mà nói, phản ứng của cái xác ban nãy dọa tôi hú vía.
"Ban nãy tròng mắt ông ấy đảo qua đảo lại, dường như đang nhắc nhở tôi chú ý đến một nơi nào đó." Tôi nhớ lại vị trí mà ánh mắt của oan hồn vừa liếc đến ban nãy, rồi bước đến cạnh giá sách, đếm ngược tầng thứ ba từ trên xuống. Có một chiếc đồng hồ đặt tại đó, trên đó có hai kim đồng hồ, thời gian biểu thị là 01:10.
"Đồng hồ ư?" Tôi lắc đầu, rồi đổ hết sách vở tại tầng thứ ba của giá sách ra sàn nhà.
"Ông ấy muốn nhắc nhở tôi điều gì?" Tôi tiện tay mở một quyển sách ra, trên giấy đều là những nét chữ "Xin lỗi" viết bằng bút lông, chi chít khắp trang, trông đến rợn người.
Sau khi xem qua vài quyển khác, tôi bèn có phát hiện mới.
Trong một phần mang tên "Cảm xúc của những tín đồ đau khổ", tôi tìm thấy vài dòng tự sự của người bố treo cổ này về cuộc sống của ông ta.
"Sống một cuộc đời không có hy vọng chính là bi kịch đau đớn nhất trong cuộc đời một con người."
"Với tình yêu, tôi mang theo một định nghĩa khác, sâu sắc hơn nhiều. Tình yêu đích thực không cần phải bị trói buộc bởi những giá trị đạo đức hay nhân tính thông thường."
Thoạt nhìn, tưởng chừng đây là một bài luận văn đậm chất học thuật, nhưng xem xong, khiến tôi suýt chút nữa bật thành tiếng chửi thề.
Sau đó, người bố này dùng hình thức bút ký để kể lại câu chuyện khó nói thành lời, thông qua những quan sát của mình, về mối quan hệ giữa vị giáo sư phụ trách bộ môn văn học phương Tây và bảy cô nữ sinh của ông ta. Mối quan hệ giữa gã và bảy cô nữ sinh nồng nhiệt đến đáng sợ. Trong khi đó, vợ gã cũng chẳng hề nhàn rỗi, thường xuyên mời các nam sinh của gã đến nhà làm khách.
Những chuyện này quả thực khó mà kể rõ ràng được. Chỉ đến khi người vợ sinh đứa con thứ ba, hai người mới chấm dứt cuộc hôn nhân hoang đường này.
Nhét tập tự sự này vào túi, tôi tìm kiếm thêm nhưng không thu được bất cứ manh mối nào hữu ích khác, đành bước ra khỏi căn phòng, tiến vào căn phòng ngủ kế bên.
Phòng này nhỏ hơn căn phòng trước đó phân nửa. Ngoài một cái bàn học ngập sách giáo khoa và một chiếc đồng hồ báo thức, nơi này chỉ có duy nhất một chiếc giường tầng hai ngăn, phía dưới là đế giường, phía trên là đệm.
Tôi cũng trông thấy một quả bóng, và hai đôi giày đá bóng cũ nát đặt dựa vào vách tường: "Chắc hẳn đây là phòng ngủ của hai người con trai. Bọn họ có tuổi tác cách nhau chừng năm, sáu tuổi gì đó, lại ở chung một chỗ, khó tránh việc nảy sinh xung đột. Lẽ nào những vết thương trên người cậu bé gầy gò trong tấm ảnh là do anh trai nó gây ra?"
Tôi lật xem sách giáo khoa và vở bài tập trên bàn, tất cả đều sạch bong, dường như mới mua. Tiện tay kéo ngăn kéo ra, bên trong là vài món đồ chơi nhỏ mà bọn học sinh thời nay thường thích.
"Ngoại trừ sách vở, đồ đạc vứt bừa bãi và bám đầy bụi bẩn, chẳng có gì đặc biệt trong căn phòng này nhỉ?" Tôi không muốn bỏ sót bất cứ manh mối nào. Vừa kiểm tra xong bàn học, tôi liền nhìn về phía giường ngủ.
Chiếc giường tầng này có phần dưới rộng, bên trên hẹp hơn một chút, có giăng màn. Đứng từ ngoài nhìn vào, khó mà nhìn rõ được bên trong có gì.
Tầng dưới của chiếc giường hẳn là của người anh trai, đầu giường là một chồng sách tài liệu tham khảo ôn thi đại học.
"Một kẻ chưa từng động đến sách giáo khoa lại đi mua tài liệu tham khảo ư?" Tôi cảm thấy có chuyện bất thường, bèn cầm một quyển sách tham khảo lên. Vừa mở ra, bên trong quyển tài liệu ấy lại kẹp một cuốn sách nhỏ khác.
"Cuốn này là gì nhỉ?" Tranh bìa của quyển sách nhỏ này vô cùng "mát mẻ", khiến tôi nóng bừng cả mặt: "Tạp chí người lớn ư? Đúng là cha nào con nấy!"
Tôi bèn nhét luôn quyển sách nhỏ này vào túi áo, vì đây là chứng cứ có giá trị cần được giữ lại làm bằng chứng.
Chăn đệm ở giường dưới vứt bừa bộn, chất thành đống hỗn độn, trong khi giường tầng trên lại được xếp gọn gàng đến kinh ngạc, không một nếp nhăn. Cả bộ chăn gối thẳng tắp, vuông vức như một khối đậu phụ vừa nặn.
"Rõ ràng hai anh em này có tính cách đối lập hoàn toàn. Đứa em thì lại hướng nội, tỉ mỉ và có phần tự ti." Tôi bò lên giường trên, lật gối và ga trải giường lên, cuối cùng tìm ra một cuốn nhật ký màu nâu đã sờn cũ.
"Cảm giác cứ như đang chơi một tựa game kinh dị giải đố vậy." Tôi kéo lớp màn phủ lên, rồi ngồi tại mép giường, bắt đầu đọc về cuộc sống và suy nghĩ của cậu bé sống trong cái gia đình dị dạng này.
"Từ nhỏ đến lớn, mình chỉ nhớ là gặp mẹ đúng hai lần. Lần đầu là lúc bố say rượu, suýt đánh c.h.ế.t mình. Anh hai gọi điện cho mẹ, bảo mẹ dẫn cái thằng con hoang này đi khuất mắt. Một lần khác, là mình lén lút bỏ trốn khỏi nhà, mặc bộ đồ mỏng dính giữa trời đông đi tìm mẹ suốt mấy tiếng đồng hồ liền. Qua đến tỉnh thành kế bên, buổi tối hôm đó lạnh thấu xương, mình đến nhà trọ của mẹ và một người đàn ông khác để ngủ một đêm. Mẹ không cho mình vào, chỉ hé cửa rồi lạnh lùng thốt lên 'Cút đi!' mà thôi."
"Mình chẳng hiểu sống thế này có ý nghĩa gì nữa. Có lẽ sự tồn tại của mình chỉ để người phụ nữ đó chuộc lại lỗi lầm. Mẹ phản bội bố, còn mình thì như một loài ký sinh, sống nhờ vào bố."
"Anh hai cao lớn, đẹp trai, giỏi đá bóng, có nhiều cô gái yêu thích, kể cả chị ba."
"Anh hai rất hay lén lút lẻn ra khỏi phòng mình khi bố ngủ say, rồi chuồn vào phòng chị ba."
"Mình không rõ hai anh chị đang lén bố làm gì, nhưng có cảm giác đó chẳng phải chuyện hay ho gì."
"Có một lần, sau khi anh hai ra khỏi phòng giữa đêm, mình bèn lén đi theo. Mình nằm rạp trước cửa phòng chị ba để nghe lén, cuối cùng cũng biết được bí mật kinh hoàng của hai người đó."
"Mình không bao giờ quên được đêm đó. Cái đêm ấy đã hoàn toàn đảo lộn thế giới quan của mình. Mình ở trước cửa phòng của chị ba khoảng nửa tiếng, mãi đến tận hai giờ sáng, cửa phòng đột ngột mở ra."
"Từ đó về sau, thái độ của anh hai và chị ba với mình càng lúc càng gay gắt. Hễ không vừa ý chuyện gì là họ lại ra tay đánh đập, hành hạ. Họ buộc mình ăn đồ ăn thiu, uống nước dơ bẩn, biến mình thành một túi rác bẩn thỉu, hôi hám, vừa nhìn đã thấy ghê tởm."
"Mình ở cùng bọn họ dưới một mái nhà, nhưng lại sống trong hai thế giới khác nhau. Vì sống sót, mình buộc phải chịu đựng."
"Mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn sau khi mình tốt nghiệp trung học cơ sở. Năm đó, bố dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi về nhà. Đó là học sinh của ông ấy, cũng là một cô giáo dạy văn thuộc một trường trung học tư thục khác."
"Từ khi người phụ nữ đó đến đây, không gian sống của mình lại càng bị thu hẹp. Mình không dám để bọn họ nhìn thấy mình. Dường như trong lòng mỗi một người đều nhen nhóm một ngọn lửa thù hận, và điều đáng sợ hơn là tất cả bọn họ đều coi mình như nguồn cơn của mọi bất hạnh trong cuộc đời họ."
"Mình rất sợ, sợ bọn họ g.i.ế.c mình. Bọn họ thường nói lén sau lưng mình, nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh giá! Mình không muốn chết."
"Sau đó, bố không cho mình đi trường cấp ba ở tỉnh lị sát bên học tiếp, mà dùng quan hệ để tống mình vào một trường trung học tư thục."
"Ngôi trường này nằm giữa Giang Thành và Tân Hỗ, học phí cực kỳ đắt đỏ. Đã có lúc, mình từng cảm động về bố, cứ ngỡ mình đã hiểu lầm ông bấy lâu nay. Thế nhưng sự thật trần trụi đã giáng một đòn đau điếng vào mình. Thì ra bọn họ không muốn nhìn thấy mình, mới đẩy mình đến ngôi trường nội trú xa xôi để nhập học. Rồi bọn họ cố tình xếp mình vào học ngay cái lớp mà người phụ nữ kia giảng dạy, để bà ta và đám học sinh cùng lớp bắt nạt mình thỏa sức."
Lượng thông tin trong quyển nhật ký khá nhiều, tôi chỉ đọc một phần nhỏ trong đó mà thôi.
"Mình nhặt được bùa Đồng Tang từ trường trung học Tân Hỗ. Xem ra, cảnh mộng này đến từ một bạn học sinh nào đó từ cái trường ấy rồi." Tuy chưa thể khẳng định chắc chắn là ai, nhưng trong đầu tôi đã mường tượng ra một vài đối tượng cụ thể.
Theo thói quen, tôi định với tay lấy điếu thuốc. Nhưng ngón tay chợt chạm vào thứ gì đó kỳ lạ, mềm mại như da thịt người sống.
"Chẳng lẽ con quỷ treo cổ đã ám đến đây rồi sao?" Tôi giấu quyển nhật ký trong ngực, thuận tay lấy lá bùa Trấn Áp ra.
"Ác quỷ phương nào dám quấy nhiễu! Có bổn đạo gia ta đây!" Trước tiên, tôi thét to một tiếng để lấy bình tĩnh. Sau đó, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Bức màn đang giăng bên trên đang tự mình cuộn vào trong một cách phi lý nếu đối chiếu với các quy luật vật lý. Dường như có một thứ gì đó vô hình ở bên trên, đang dần dà áp sát vào tôi.
Khoảng cách ban đầu là 20 centimet, rồi đến 15 centimet, 10 centimet, quá gần rồi, gần đến nỗi tôi cảm giác nguy hiểm kề sát bên cổ.
Đó là một gương mặt đàn ông, màu xám xịt như tro tàn, tựa như đã buông thả dục vọng đến mức suy kiệt. Những mạch m.á.u xanh tím đáng lẽ nằm sâu dưới da giờ lại nổi rõ mồn một, trông vô cùng đáng sợ.
"Đây không phải con quỷ bố treo cổ... tên này... hẳn là người anh hai." Việc phải đối mặt với một gương mặt khủng khiếp đến vậy không phải chuyện người thường có thể chịu đựng nổi. May mắn là tinh thần tôi đã được rèn giũa qua những nhiệm vụ tại Âm Gian Tú Tràng, sở hữu khả năng "miễn dịch" cao với các cảnh tượng kinh dị này: "Bố cậu treo cổ mà chết, còn nhìn cậu thì có vẻ giống như bị trúng độc mà bỏ mạng nhỉ?"
Tấm màn cuộn xuống, dừng lại cách tôi vỏn vẹn mười phân. Có lẽ gương mặt quỷ dị đó bị một quy tắc vô hình nào đó kìm hãm, không thể trực tiếp ra tay với tôi.
Đôi mắt trắng dã vô hồn của nó liếc về chiếc đồng hồ báo thức trên bàn học, rồi từ từ tan biến vào hư không.
"Sao con quỷ đó lại chú ý đến chiếc đồng hồ báo thức kia nhỉ?" Tôi bật dậy khỏi giường, vội vồ lấy chiếc đồng hồ để xem xét. Thời gian trên mặt đồng hồ là 01:30.
"Ở căn phòng ngủ trước, đồng hồ chỉ 01:10. Liệu khoảng thời gian này có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
Chỉ vừa mới nhập mộng, tôi đã phải đối mặt với hai linh hồn quỷ dị. Lau vội vã những giọt mồ hôi lạnh trên trán, tôi thận trọng bước vào căn phòng ngủ cuối cùng.
"Phòng ngủ của cô con gái này liệu có ẩn chứa bí mật gì?"