Chữ viết trên tờ xét nghiệm này giống hệt với những bản luận văn, chứng tỏ chữ này là của ông bố.
Nhưng điều làm tôi kinh ngạc hơn là phần nội dung tiếp theo, ngoại trừ chữ viết của ông bố, tôi còn thấy những lời oán độc của các thành viên khác trong gia đình.
"Giữ nó lại làm gì? Con hoang của thằng khác, mà mặt dày bám víu trong nhà chúng ta ăn cơm chùa à? Mau tống cổ nó đi đi!"
"Cho nó theo người đàn bà đê tiện kia, để nó cút càng xa càng tốt."
"Nếu làm thế, liệu có lợi cho nó quá không?"
"Vậy tụi con muốn sao?"
Qua những câu chữ ngắn gọn này, tôi có thể tưởng tượng ra được: vào một đêm khuya vắng, ông bố triệu tập tất cả thành viên trong gia đình lại, trừ thằng bé ấy, để cùng nhau vạch ra một kế hoạch thâm độc sau lưng thằng bé.
Cuối cùng, bọn họ đã đúc kết lại bảy lý do, bảy lý do buộc phải thủ tiêu thằng bé này.
Trong đó, bao gồm cả lý do về bí mật đáng sợ của gia đình. Họ không muốn thằng bé tiết lộ với bất kỳ ai bên ngoài. Ông bố cần giữ vững hình tượng giáo sư đại học đáng kính của mình, còn thằng bé này lại mang trên mình một khoản tiền bảo hiểm khổng lồ.
"Tổng cộng bảy lý do, nhưng đây là bảy lý do thúc đẩy gia đình này muốn ra tay sát hại thằng bé, chứ không phải lý do mà thằng bé muốn g.i.ế.c c.h.ế.t gia đình này..."
Tôi đổi hướng suy nghĩ: "Có lẽ từ ban đầu, thằng bé cũng không muốn g.i.ế.c gia đình này. Chỉ là, nhìn hành vi điên cuồng của những kẻ thân thích điên loạn kia, lại vì tự vệ nên nó đành phải ra tay trước. Bị dồn vào đường cùng, nó buộc phải g.i.ế.c người để tự vệ. Và nếu suy nghĩ như thế, nó mới có thể tự trấn an lương tâm mà hành động."
Tôi cầm tờ phiếu xét nghiệm lên, nhẩm tính một con số: "Chọn số 7 vậy."
Thời gian trôi đi vun vút, kim phút nhích từng chút một đầy vội vã. Đám quỷ dữ đã bò sát tới cánh cửa. Từng khuôn mặt c.h.ế.t chóc thảm thương hiện rõ mồn một trong tầm mắt tôi, dữ tợn, sưng phù, đến mức xấu xí ghê rợn. Cầm tờ báo cáo xét nghiệm, những dòng chữ tàn nhẫn trên đó đã xóa tan mọi lòng trắc ẩn ban đầu của tôi dành cho đám người khốn nạn này.
" Đúng là đáng chết!"
Cái xác của người cha treo lủng lẳng trên đỉnh đầu tôi, những cú đung đưa ngày càng mạnh, quỹ đạo cũng lớn dần hơn. Hàm miệng của gã nứt toác đến tận mang tai, đôi con ngươi lồi hẳn ra, chực rơi khỏi hốc mắt. Gã điên cuồng giãy giụa, khao khát thoát khỏi sợi dây trói buộc trên cổ, thèm khát túm lấy một linh hồn thế mạng, để nó gánh chịu mọi dằn vặt khổ đau thay cho gã suốt đêm ngày.
"Chỉ còn nửa phút nữa!"
Câu hỏi thứ ba là: "Tao đã g.i.ế.c bao nhiêu người?" Dù câu hỏi có vẻ không quá khó khăn, nhưng tôi linh cảm đây là một cái bẫy c.h.ế.t người.
Bốn quỷ hồn đang chen chúc xô đẩy, bò tới đây. Đó là người cha, người anh hai, người chị ba, và một người phụ nữ c.h.ế.t thảm nằm ngoài cửa.
Tôi đã xác định được thân phận của ba người, nhưng người phụ nữ nằm c.h.ế.t thảm ngoài cửa là ai thì tôi vẫn còn mù mờ. Đối chiếu với bức ảnh tìm thấy trong quần áo của đứa bé, và dáng dấp của người mẹ trong đó, tôi có thể khẳng định người phụ nữ c.h.ế.t ngoài cửa không phải là mẹ ruột của nó. Đó là một người khác.
Nếu suy đoán dựa trên căn cứ từ quyển nhật ký, sau khi cậu nhóc tốt nghiệp trung học cơ sở, người cha đã đưa một người phụ nữ khác về nhà. Cô ta là giáo viên Ngữ Văn của một trường trung học phổ thông. Từ khi cô gái này xuất hiện, cuộc đời của cậu bé càng rơi vào chuỗi ngày thảm thương, tối tăm hơn nữa.
"Như vậy, người phụ nữ này cũng không phải người nhà của thằng bé, nên từ lúc bắt đầu, cô ta c.h.ế.t ở ngoài cửa. Giải thích theo cách này có vẻ hợp lý nhỉ?"
Tổng cộng có bốn quỷ hồn, vậy con số nạn nhân mà đứa bé này đã sát hại đã rõ, chính là "4."
Hoàn thành câu đố số ba, tôi đã thu được một chữ cái và ba con số. Tuy nhiên, thời gian chẳng còn nhiều, chỉ chưa đầy một phút nữa là đồng hồ điểm 02:00 sáng.
"Đã có một chữ và ba con số. Liệu câu hỏi thứ tư có phải là một cạm bẫy để đánh lạc hướng tầm nhìn của mình?" Tôi cầm lấy ổ khóa mật mã trên cửa, nhập vào "h, 6, 7, 4."
Tôi giật mạnh ổ khóa. Nó vẫn cứng ngắc, không hề có dấu hiệu lung lay như thể đã được mở khóa.
" Sai sao? Sai ở đâu chứ? Chẳng lẽ câu hỏi thứ tư ẩn chứa một hàm ý khác?"
Đám quỷ dữ đã tràn vào trong phòng. Những nụ cười thảm khốc ấy giờ đây chỉ còn cách tôi gang tấc. Kim đồng hồ vẫn vô tình nhích tới, thời gian cứ thế thu hẹp dần, dồn tôi vào bước đường cùng.
Câu hỏi thứ tư là "Tao là ai?" Thực ra, câu hỏi này đã lởn vởn trong tâm trí tôi ngay từ những bước chân đầu tiên khi đặt chân vào căn phòng này. Cảnh mộng này chắc chắn không phải bắt nguồn từ ký ức của Hoàng Tuyết, mà được tạo ra bởi một quỷ vật khác. Nhưng rốt cuộc, đó là quỷ vật nào? Kẻ nào lại có năng lực khủng khiếp đến vậy, có thể mạnh mẽ kéo tôi từ cảnh mộng của Hoàng Tuyết sang cảnh mộng của chính nó?
Muốn làm được điều đó, kẻ ấy nhất định phải vô cùng quen thuộc với bùa Đồng Tang. Mặc dù Vạn Nhất đạo trưởng đủ năng lực, nhưng ông ấy không hề có bất kỳ lý do nào để hãm hại tôi.
Ngoại trừ Vạn Nhất đạo trưởng, kẻ duy nhất có khả năng làm được chuyện này chỉ có một. Đó chính là Thần sát Nguyên Thần, kẻ đã từng nắm giữ lá bùa này trong lòng bàn tay!
Vật dẫn để làm nên lá bùa này chính là lớp da n.g.ự.c lột ra từ cơ thể của nó. Sau trận quyết đấu sinh tử giữa tôi và nó tại trường trung học Tân Hỗ, nó đã biến mất không một dấu vết. Rất có thể, nó đã ẩn mình vào bên trong lá bùa Đồng Tang này.
"Đạo trưởng Nhàn Thanh từng dặn dò, nếu Thần sát Nguyên Thần và bùa Đồng Tang kết hợp, nó sẽ trở nên bất tử bất diệt. Mình đã đánh tan thể xác của nó, vậy ngoài bùa Đồng Tang ra, con hung linh ấy còn có thể ẩn náu nơi nào nữa?"
Hồi tưởng lại trận chiến khốc liệt trên sân thượng trường học đêm ấy, vào chính giờ phút cuối cùng, Thần sát Nguyên Thần chẳng hề tỏ vẻ hoang mang, lo sợ, mà còn buông một câu đầy ẩn ý với tôi.
"Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi."
Cái âm điệu, cái giọng nói đó, giống y hệt âm thanh thông báo mà tôi nhận được ngay khi nhiệm vụ bắt đầu.
"Bấy lâu nay tôi vẫn tự hỏi, tại sao giọng nói ấy lại quen thuộc đến thế, hóa ra là mày, Thần sát Nguyên Thần!"
Vậy là đáp án cho câu hỏi thứ tư đã rõ ràng. Đây không phải cảnh mộng của Hoàng Tuyết, mà chính là cảnh mộng của Thần sát Nguyên Thần - Quách Quân Kiệt.
Nó đã dùng bùa Đồng Tang để tạo nên một cơn ác mộng tuần hoàn vô tận, giam hãm những linh hồn mang ác ý với nó vào trong đó.
"Những kẻ mà ngươi đã tổn thương, sẽ có một ngày trở thành cơn ác mộng ám ảnh ngươi!"
Kim đồng hồ lại nhích thêm một chút, thời gian chỉ còn chưa đầy ba mươi giây nữa.
"Cái tên này có ý nghĩa gì đây? Hàm ý thật sự của câu hỏi thứ tư là gì?" Tôi thử nhập từng chữ cái trong cái tên Quách Quân Kiệt, nhưng tất cả đều sai. Đám ác quỷ đã bò đến sát mép bàn, chúng vươn những cánh tay gầy guộc lên, dường như chỉ còn một khoảnh khắc nữa là chạm vào mắt cá chân tôi.
"Cút hết đi!" Tôi dán chặt lưng vào khung cửa sổ lạnh lẽo, hai tay nắm chặt ổ khóa, đại não quay cuồng suy nghĩ liên tục.
"Mình đã sai ở đâu? Sai sót chỗ nào? Mình đã có đáp án cho cả bốn câu hỏi, tại sao vẫn không thể nhập đúng mật mã?"
Chỉ còn vỏn vẹn hai mươi giây cuối cùng. Sợi dây treo cổ con quỷ cha đã lung lay, gần như sắp đứt lìa. Khuôn mặt dữ tợn của lão ta lắc lư giữa không trung, tạo cảm giác như thể nó đang tiến gần về phía tôi từng giây từng phút!
"Bọn chúng phạm tội gì?"
"Tại sao tao g.i.ế.c người?"
"Tao g.i.ế.c mấy người?"
"Tao là ai?"
"Câu hỏi thứ nhất và thứ hai đều đã có đáp án cố định, không thể sai lệch được." Trong mười mấy giây cuối cùng còn lại, tôi bỗng dưng tỉnh táo đến lạnh người, luồng tư duy vận hành nhanh nhạy và lạnh lùng như một cỗ máy tính.
"Chắc chắn, mình đã sai ở câu thứ ba!" Tôi đảo mắt qua những gương mặt quỷ dữ đang hiện diện trước mặt! "Nạn nhân bị sát hại chính là người anh hai, người chị ba, người cha và bà mẹ kế... Vậy, còn mẹ ruột của tên Thần sát Nguyên Thần này thì sao?"
Phải chăng trong lòng nó còn sót lại chút thiện niệm, muốn chừa cho tôi một con đường thoát? Nhưng với tính cách của Nguyên Thần, giả thuyết này thật khó chấp nhận. Vả lại, trong nhật ký đã ghi rất rõ: Nó đã mất hơn ba, bốn tiếng đồng hồ vượt qua tỉnh thành bên cạnh để tìm mẹ, vậy mà lại bị chính mẹ ruột từ chối phũ phàng, đuổi đi ngay từ ngoài cửa. Một đứa trẻ ấp ủ bao nhiêu hy vọng, vượt qua bao nhiêu cực khổ, giá rét để tìm kiếm mẹ mình, chờ đợi mỏi mòn, để rồi chỉ nhận lại một câu "Cút đi!" lạnh lùng đến thế... thì nỗi căm hận ấy sẽ sâu đậm đến nhường nào?
Người phụ nữ đó thật không xứng đáng làm mẹ. Thế nên, Thần sát Nguyên Thần tuyệt đối sẽ không có bất cứ lý do gì để tha c.h.ế.t cho bà ta.
Tôi bỗng nhớ lại tiếng nước chảy róc rách trong bồn tắm ở nhà vệ sinh. Nơi ấy đang ẩn chứa điều gì, tôi lại chưa từng kiểm tra: "Chẳng lẽ linh hồn của người mẹ ruột cũng bị giam hãm trong chính ngôi nhà này?"
"Rất có thể! Như vậy, cả gia đình bọn họ mới thực sự 'đoàn tụ' một cách trọn vẹn!"
Nhiều khả năng còn có thêm một linh hồn nữa đang bị giam giữ trong nhà vệ sinh. Chỉ là vì thời gian quá cấp bách nên tôi đã không kịp kiểm tra. Và từ đó, nơi ấy đã trở thành điểm mù trong toàn bộ suy luận của tôi.
"Chính xác rồi, không phải Thần sát Nguyên Thần g.i.ế.c bốn người, mà là năm người. Tất cả ' người thân trong gia đình' từng xuất hiện trong ký ức tuổi thơ của nó đều bị nó tàn nhẫn sát hại, rồi giam giữ linh hồn bọn họ vào cơn ác mộng luân hồi vĩnh cửu này!"
Thời gian trôi đi từng giây một, kim giây đã sắp hoàn thành một vòng quay!
Một gương mặt cười quỷ dị, đáng sợ đang thò lên từ dưới gầm bàn. Kế đó, một dòng m.á.u đỏ thẫm bỗng nhiên tràn ra từ nhà vệ sinh ở đằng xa, từ từ lan đến vị trí của tôi!
"Chỉ còn năm giây!"
Hai cánh tay tôi run cầm cập khi cầm ổ khóa. Tôi vội vàng xoay, nhập lại dãy số "h, 6, 5, 7" một lần nữa!
Lách tách!
Một tiếng động nhỏ vang lên, ổ khóa đã bật mở!
Tôi mừng rỡ khôn tả, đẩy mạnh cánh cửa sổ, đặt chân lên gờ tường.
"Khoan đã!" Nửa người tôi đã nhoài ra khỏi khung cửa sổ, nhưng tôi buộc phải dừng lại đột ngột. Bên ngoài kia là một thế giới bóng đêm mịt mùng, tựa như vực sâu không đáy.
Chẳng có gì ngoài ấy cả, thậm chí không có dù chỉ một tia sáng hy vọng le lói!
Kim giây đã chạm đến mốc cuối cùng! Sợi dây treo cổ của tên quỷ bố đứt lìa. Khuôn mặt méo mó vì ngạt thở của nó lao thẳng xuống, chực táp vào tôi từ trên cao.
Tình thế quá khẩn cấp! Tôi chỉ có đúng một giây để lựa chọn!
"Nhảy, hay không nhảy đây?"
Đúng thời điểm kim giây chỉ vào con số 12 trên mặt đồng hồ, tôi nhoài người về phía bóng tối, dứt khoát nhảy ra khỏi khung cửa sổ ấy.