Hình ảnh trước mắt vô cùng khiêu khích và gợi tình. Hoàng Tuyết đã sớm che kín mắt, còn tôi cố gắng kiềm chế cảm giác "khó chịu" đang dâng trào trong cơ thể để dán mắt vào cảnh tượng đó, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối hữu ích nào: "Ái chà! Chẳng lẽ đó chính là chiêu 'Điệp Yến Phiên Phi Thức' đã thất truyền từ lâu?"
Chiếc điện thoại "Âm Gian Tú Tràng" ghi lại trọn vẹn mọi cảnh tượng trước mắt, trực tiếp truyền tải vào phòng livestream. Lúc này, lượng khán giả tăng vọt chưa từng có, vượt mốc 8000 người.
- Waoooo! Phúc lợi đêm khuya đây rồi!
Người dùng ' Tôi không gợi cảm' tặng 99 Minh tệ cho kênh Livestream "Siêu Kinh Dị":
- Anh streamer có tâm ghê!!!
- Các anh em chuẩn bị 'tiến công' nào!
- Nào là 'Thế tung cánh đón gió', 'Mỹ nữ ngắm trăng', 'Phiên giang đảo hải', 'Ông Địa nhổ củ cải', 'Tiên cô tọa đài sen'! Hai người đó đã 'đổi' năm tư thế chỉ trong vỏn vẹn mười phút ngắn ngủi!
- Bạn bên trên nói câu nào "chấn động nhân tâm" câu đó! Xin hỏi trong 'Tứ Đại Dâm Hiệp' bao gồm Đông Dâm, Tây Đãng, Nam Hư, Bắc Hỏng – ngài là vị nào đây?
- Tại hạ là Đông Hoàn Nhất Chi Hoa, giang hồ xưng danh Lý Vạn Kê!
- Thì ra là huynh đài! Quả là danh bất hư truyền!
Màn hình livestream đã sớm bị che kín bởi những dòng bình luận bùng nổ. Các khán giả nhiệt tình không ngừng hô vang khẩu hiệu ủng hộ streamer và liên tục 'thưởng' tiền ảo.
Đây vốn dĩ là một cảnh tượng "vui mắt" đối với nhiều người, nhưng tôi lại chẳng thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì, Hoàng Tuyết bên cạnh đã gần chạm đến giới hạn chịu đựng. Tôi sợ cô ấy có hành động bộc phát quá khích.
"Đồ vô liêm sỉ!" Dù Hoàng Tuyết che mắt lại, nhưng những âm thanh rên rỉ của người phụ nữ đó vẫn len lỏi vào tai cô. Mặt Hoàng Tuyết đỏ bừng, cô nghiến chặt răng. Ở trong căn phòng này lâu hơn một giây cũng là một sự tra tấn cực độ đối với sức chịu đựng của cô ấy.
Hơn mười phút nữa trôi qua, lão già kia mới mặc quần áo vào, lưu luyến đứng dậy khỏi người "cô giáo Văn": "Cô Văn, hay là lần tới chúng ta..."
"Trước hết, anh giải quyết xong chuyện của Quách Quân Kiệt đã. Cứ thấy thằng nhóc đó là em lại thấy chướng mắt."
"Dù gì thì em và nó cũng là người cùng một nhà mà. Cứ để mặc nó như vậy, anh sợ sẽ có chuyện lớn xảy ra."
"Sao? Anh sợ à?" Người phụ nữ đó bẹo má, véo nhẹ làn da nhão của lão già, ngón tay lướt nhẹ, khiến lão già đó tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
"Anh là hiệu trưởng, dĩ nhiên có quyền quyết định mọi chuyện ở đây. Chỉ là ép nó tự sát thôi ư? Không thành vấn đề chút nào! Anh bảo đảm việc này sẽ kín kẽ đến mức 'nước chảy không lọt'!"
Lão già béo núc lại muốn nhào tới người phụ nữ, nhưng cô Văn đưa chân lên, chặn ngay trước n.g.ự.c lão: "Lâu rồi đấy, coi chừng có người phát hiện. Đợi mọi chuyện đâu vào đấy, chúng ta còn nhiều cơ hội mà."
" Nhưng giờ anh muốn..."
Người phụ nữ cao ráo, mảnh mai và gợi cảm đó mất đi sự kiên nhẫn, bèn chỉ tay vào sợi dây chuyền mặt Phật mà cô ấy đang đeo. Sắc mặt lão già sa sầm, lão ta liền nịnh nọt cười một tiếng, rồi lủi nhanh ra đến cửa.
Sau khi ra khỏi phòng, dường như lão ta rũ bỏ hoàn toàn dáng vẻ vừa rồi, thay vào đó là một khuôn mặt già nua đầy nghiêm nghị, thấy đám học sinh lảng vảng gần đó, liền quát lớn: "Biến về lớp học nhanh!"
Dường như người phụ nữ trong căn phòng đó đã quá quen thuộc với mọi chuyện. Cô ta thong thả cài cúc áo, chỉnh lại trang phục, rồi gọn gàng cất xấp văn kiện và miếng vải đen bịt mắt vào ngăn kéo, sau đó nhẹ nhàng bước ra.
Màn kịch kinh hoàng ấy cuối cùng cũng hạ màn. Tôi khẽ rời khỏi chỗ nấp, kéo nhẹ cánh cửa, cẩn trọng nhìn ra hành lang. Cả không gian tĩnh lặng đến lạ lùng, không một bóng người.
"Lòng dạ đàn bà quả là khó lường. Thảo nào ban giám hiệu nhà trường chẳng chịu đứng ra can thiệp vào hành vi bắt nạt tàn nhẫn này. Hóa ra, bọn họ muốn ép Quách Quân Kiệt tìm đến cái chết."
Tôi liền kéo hộc bàn, lấy ra xấp văn kiện mà người phụ nữ kia vừa cất giấu.
Gạt miếng vải đen sang một bên, bên trong là một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ dài hạn. Tên người mua bảo hiểm chính là Quách Quân Kiệt. Trong khi đó, người thụ hưởng quyền lợi bảo hiểm lại là hai cái tên: Quách Chí Minh và Trương Văn.
"Bọn họ ép c.h.ế.t Quách Quân Kiệt để trục lợi bảo hiểm ư? Theo như tôi được biết, hành vi tự sát đâu có nằm trong phạm vi chi trả của các điều khoản bồi thường."
"Nếu là bảo hiểm nhân thọ dài hạn thì hành vi tự sát vẫn được xem xét bồi thường đấy, anh. Chỉ là, khoản tiền ấy sẽ được chi trả sau hai năm." Hoàng Tuyết không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, khẽ nói.
"Sao em lại biết rõ vậy? Thân là nhị tiểu thư Hoàng gia mà em cũng am hiểu về bảo hiểm đến vậy sao?"
Hoàng Tuyết nhìn tấm hợp đồng bảo hiểm quen thuộc ấy, nét mặt thoáng buồn rười rượi: "Em bị bệnh từ đó đến nay, cuộc sống chỉ còn là những chuỗi ngày dày vò không dứt. Em vốn định mua loại bảo hiểm như thế này, rồi kết thúc tất cả! Nhưng, em đã bị Hoàng Bá Nguyên phát hiện, và đó cũng là lần đầu tiên mà ông ấy mắng em."
"Tự sát là hành vi thiếu trách nhiệm và vô nghĩa nhất trần đời. Em chỉ chịu đau đớn trong vài giây, nhưng người ở lại sẽ phải gánh chịu nỗi đau khổ và sự tự trách giày vò đến hết cuộc đời." Tôi đặt hợp đồng bảo hiểm lại vị trí cũ, rồi cẩn thận đánh giá mọi ngóc ngách trong phòng.
Đây là nơi thầy hiệu trưởng và cô Văn thường lén lút gặp gỡ. Xung quanh đều là những căn phòng thí nghiệm chỉ để bày biện, hiếm khi được sử dụng, nên nơi này luôn giữ một vẻ bí ẩn, vắng vẻ, hiếm khi có người qua lại.
Tôi gõ gõ, sờ soạng khắp nơi, cuối cùng cũng có một phát hiện quan trọng.
Tại một vách tường cạnh bàn, có một tấm bản đồ Trung Quốc được dán. Khi gỡ tấm bản đồ xuống, tôi trông thấy một hốc trống bị đục thủng, rộng khoảng 10 centimet, nằm sâu trong bức tường. Bên trong hốc tường ấy là một bức tượng Song Diện Phật.
Đầu Phật có hai mặt, trước bức tượng cắm hai ngọn nến màu trắng.
"Song Diện Phật ư?" Liên tưởng đến sợi dây chuyền Song Diện Phật trên cổ cô Văn, tôi đoán cô ấy cũng giống như Lộc Hưng, đều là những tín đồ cuồng tín của Song Diện Phật.
"Bát tự Thần sát, trung học Tân Hỗ, Song Diện Phật..." Tôi dần dần xâu chuỗi các manh mối lại với nhau.
Vì một mục đích bí mật, Song Diện Phật muốn tập hợp đầy đủ Bát tự Thần sát. Trong đó, Thần sát Nguyên Thần chính là Quách Quân Kiệt. Kẻ mang số mệnh Nguyên Thần thường phải đối mặt với nguy nan, nhục nhã, nghèo nàn, thấp hèn, vô liêm sỉ, thậm chí tư thông dâm loạn, không tuân thủ bất kỳ chuẩn mực đạo đức nào, và chịu nhiều tai ương trong đời.
Mặc dù sách vở ghi lại như thế, nhưng đó là khái quát cho cả một đời người. Năm ấy, Quách Quân Kiệt chỉ mới mười bảy tuổi. Số mệnh Nguyên Thần vẫn chưa đến lúc đạt đỉnh điểm, nếu xét theo lẽ thường, hiện tại chỉ là những dấu hiệu đầu tiên vừa mới bộc lộ.
Nhưng để hoàn thành kế hoạch của mình, Song Diện Phật cần đẩy nhanh tiến trình đó. Kẻ này muốn đẩy nhanh các kiếp nạn trong số mệnh của Quách Quân Kiệt, ép cậu ta phải chết, để cậu ta bị oán niệm quấn thân, từ đó thành tựu Thần sát Nguyên Thần.
Sợi dây chuyền Song Diện Phật trên cổ cô Văn chính là minh chứng rõ rệt. Đầu tiên, cô ta đã phá nát gia đình Quách Quân Kiệt, khiến cậu bé không còn nơi nương tựa. Tiếp theo, cô ta dựa vào mối quan hệ với thầy hiệu trưởng để đưa cậu bé nhập học tại trung học Tân Hỗ, biến cậu bé thành học sinh kém cỏi nhất trường, khiến mọi người tùy ý khinh thường, bắt nạt.
Vì hoàn thành kế hoạch của Song Diện Phật, chẳng ai màng đến cảm xúc của Quách Quân Kiệt, biến thằng bé trở thành một vật hy sinh đáng thương, bị lợi dụng triệt để.
"Có thể nói rằng, thảm kịch của Quách Quân Kiệt chính là do Song Diện Phật một tay gây ra. Chẳng lẽ đây là lý do mà Thần sát Nguyên Thần muốn thông báo với tôi qua việc tái hiện lại cơn ác mộng này? Cậu ta không phải là một tên đao phủ dính đầy m.á.u tươi trên tay, mà là một kẻ bị hại ư?"
Sau một hồi suy ngẫm, tôi không thể phát hiện thêm bất cứ điều gì mới, đành cùng Hoàng Tuyết rời khỏi căn phòng bí ẩn này.
"Có lẽ lũ kia đã bị hai anh em sinh đôi đánh lạc hướng rồi, chúng ta nhân cơ hội này mà trốn đi thôi!" Hoàng Tuyết khá lạc quan, và đây cũng là biểu cảm rạng rỡ mà tôi lần đầu trông thấy từ cô nàng.
"Nhớ để ý xung quanh." Hiện tại, tôi không còn cách nào tốt hơn lúc này, vì dù đã biết rõ mục đích của Thần sát Nguyên Thần, thì cơn ác mộng vẫn chưa chịu tan biến.
Thế là, chúng tôi cứ thế đi thẳng xuống dưới, mọi chuyện thuận lợi một cách quỷ dị đến không ngờ. Tôi và Hoàng Tuyết không hề chạm trán bất cứ một quỷ hồn học sinh nào. Chỉ là, ngay khi đi ngang qua tầng lầu nơi Quách Quân Kiệt từng bị bắt nạt, tôi bất chợt bắt gặp một bóng dáng cô độc đang ngồi bên khung cửa sổ.
Hai chân cô bé buông thõng ra ngoài, hai tay nắm chặt khung cửa sổ.
"Đi nhanh lên! Anh đang ngẩn ngơ làm gì vậy?" Hoàng Tuyết không dám tự mình đi trước, thấy tôi dừng chân hơi lâu nên tỏ vẻ khó hiểu.
"Đó là... Anh Tử à?" Tôi liều lĩnh bước vào hành lang, rọi đèn điện thoại. Cô bé đang ngồi trên khung cửa sổ đó, quả nhiên chính là Anh Tử.
"Anh Tử!!!"
Cô bé thấy tôi, bèn nở một nụ cười hồn nhiên, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cửa sổ, rồi lập tức chạy về phía tôi.
Chẳng biết có phải thần kinh tôi đang căng thẳng quá độ hay không, mà ngay khi Anh Tử mỉm cười một cách trìu mến như thế, tôi liền cảm thấy có gì đó bất thường.
“Anh chắc chắn cô bé đó là người sao? Chẳng phải vừa rồi anh nói, trong giấc mơ này, em chỉ có thể tin tưởng mỗi mình anh thôi ư?” Hoàng Tuyết nhìn Anh Tử đầy cảnh giác, một vẻ sợ hãi thầm kín ẩn sâu trong đáy mắt cô ta.
“Đó là Anh Tử, một cô bé có năng lực đặc biệt để đi vào các giấc mơ.” Tôi vươn tay định xoa đầu Anh Tử, nhưng con bé lại kín đáo né tránh. Tôi lập tức nhận ra hành động khác thường này và âm thầm ghi nhớ.
Dù là trong giấc mơ, Anh Tử vẫn luôn vô cùng quấn quýt tôi. Với một hành động đơn giản như xoa đầu, con bé chưa bao giờ phản kháng hay tìm cách trốn tránh.
Nhưng từ khi bước vào giấc mơ của Hoàng Tuyết, dù là ở tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo hay hiện tại, biểu hiện của con bé đều rất kỳ lạ. Thêm vào đó là nụ cười vừa rồi.
Theo những gì tôi nhớ, Anh Tử trong mơ luôn giữ nguyên một biểu cảm. Từ trước đến giờ, nó chưa từng cười.
Liệu con bé có thật sự là Anh Tử không?
Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, cất tiếng hỏi: “Anh Tử, con có gặp nguy hiểm gì không?”
“Dạ không.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Hoàng Tuyết, thuận miệng nhắc nhở: “Thôi được, vậy chúng ta đừng đi riêng lẻ nữa nhé! Trong giấc mơ này có rất nhiều quỷ, số lượng nhiều lắm! Con phải thật cẩn thận đó nha!”
Anh Tử mỉm cười ngọt ngào, khẽ gật đầu: “Dạ!”
Giọng nói dịu dàng của con bé rót vào tai tôi. Dù chỉ là một chữ, nhưng cũng đủ để chứng minh một sự thật!
Con bé không phải là Anh Tử!