“Tao sẽ tóm những kẻ từng hại mày mà vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, đưa chúng đối diện với công lý. Còn bức ảnh này, thôi thì tao trả lại mày.”
Quách Quân Kiệt duỗi tay, muốn nắm lấy tấm hình. Nhưng đáng tiếc thay, chưa kịp chạm vào, bàn tay nó đã bắt đầu tiêu tán.
Một nét bất đắc dĩ hiện lên trên gương mặt thanh tú. Nó nhìn tôi rồi nói: “Cách đây năm năm, từng có một người giống y hệt mày. Kẻ đó cầm một chiếc điện thoại kỳ quái trên tay, mưu toan ngăn cản kế hoạch của Phật Đà. Chẳng qua, kẻ đó đã thất bại, thất bại một cách thê thảm!”
“Kẻ đó giống tao à?”
“ Đúng vậy! Cũng vì tao thấy mày giống kẻ đó, nên tao mới nhìn mày bằng một thái độ khác hẳn.”
“Mày biết họ tên của kẻ đó không?”
“Người đó cũng từng là học sinh tại trường trung học Tân Hỗ, có lẽ phòng lưu trữ học bạ vẫn còn giữ thông tin. Một mình mày sẽ không thể nào đấu lại Song Diện Phật đâu. Mày phải tìm ra người đó, may ra mới còn chút hy vọng.”
Vừa dứt lời, Quách Quân Kiệt trân trối nhìn tấm ảnh gia đình. Ánh mắt nó chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp, nó hớp lấy từng ngụm khí, cuối cùng chẳng nói thêm gì nữa, mặc kệ thân thể tan biến như những mảnh giấy vụn bay tứ tán, hoàn toàn biến mất khỏi không gian.
Cơn mưa đen kịt ngừng rơi, trời đất quay cuồng, dãy phòng thí nghiệm trước mặt trông như một tấm gương rạn nứt.
Khi tôi và Hoàng Tuyết mở mắt ra lần nữa, trước mặt là một thành phố hoang tàn, trống rỗng đến lạ.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay còn chưa cháy hết, vậy mà cảnh vật đã xoay vần đổi khác đến ngỡ ngàng.
“Xong rồi à?” Hoàng Tuyết vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bởi mọi thứ thay đổi quá nhanh chóng, chỉ trong tích tắc.
“ Đúng vậy, mọi chuyện đều đã kết thúc.” Thần sát Nguyên Thần đã bị tiêu diệt hoàn toàn, cơn ác mộng cũng tan biến. Đây mới chính là hình ảnh thật của giấc mơ Hoàng Tuyết.
Tôi bước đến cạnh xác của Tử Sửu. Những lá bùa trên người gã đã hư hại hoàn toàn, không thể sử dụng được nữa, chỉ còn một chiếc lệnh bài hình bát giác vẫn còn nguyên vẹn.
Chính nhờ vật này, Tử Mão mới có thể xuyên thủng giấc mơ, thoát ra ngoài. Tôi cầm nó lên, “Nặng thật, chắc không phải chỉ là sắt thường đâu nhỉ?”
Tôi vừa định cất nó vào túi, bỗng một tia sáng mờ nhạt lóe lên trong lòng bàn tay, rồi tấm ảnh gia đình của Thần sát Nguyên Thần biến mất một cách đột ngột. Tiếp theo, một trong các góc cạnh của chiếc lệnh bài này hiện ra hai chữ cổ - Nguyên Thần.
“Sao lại thế này? Tại sao lệnh bài bát giác có thể hấp thu vật phẩm có dính dáng đến Thần sát?” Tôi quan sát lần nữa, có lẽ tám cái góc này đối ứng với Bát tự Thần sát: “Chẳng lẽ Song Diện Phật muốn thu thập Thần sát để thắp sáng chiếc lệnh bài này?”
Tôi cứ có cảm giác chiếc lệnh bài này không hề tầm thường. Nhưng do manh mối ít ỏi, tôi đành phải cất tạm, chờ quay về sẽ hỏi anh Lưu mù sau.
Sau một hồi tìm kiếm mãi, tôi chẳng thu hoạch được gì cả, bèn thảo luận kế hoạch tiếp theo với Hoàng Tuyết.
Lần nhập mộng này, Âm Gian Tú Tràng công bố hai nhiệm vụ tùy chọn. Một là, bảo vệ Hoàng Tuyết sống sót, cái còn lại là tìm ra vị trí cất giấu bức tranh cũ cách đây hai mươi năm.
“Hiện tại, chúng ta đã thoát khỏi ác mộng, nhưng nơi này là tầng Giấc mơ Trung Dung của em. Nếu muốn quay lại tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo, chỉ có cách tự tỉnh giấc thôi. Nhưng để làm được điều đó, chúng ta cần tìm ra tiếp điểm ký ức của em.”
“Em biết rồi, anh đi theo em. Em còn nhớ mang máng đường về nhà cũ.” Hoàng Tuyết bèn ra chiều người lớn, hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, đây có thật là giấc mơ của em không? Ngộ nhỡ có thứ yêu ma quỷ quái nào nhảy xổ ra thì sao?”
Cô nàng cứ nơm nớp lo sợ, không dám đứng gần tôi, nhưng lại không dám cách tôi quá xa, cứ thế bám dính lấy tôi như một cái bóng.
“Yên tâm, có lẽ diệt sạch hết rồi.”
“Có lẽ thôi hả?” Hoàng Tuyết che kín đôi mắt mình, “Anh kiểm tra lần nữa đi, chắc mấy ngày kế tiếp em không dám ngủ một mình rồi.”
“Em tìm người ngủ chung đi. Chẳng phải Viện điều dưỡng Tĩnh Anh có rất nhiều y tá trực đêm à?”
“Anh đừng có nhắc đến hai chữ y tá nữa!” Hoàng Tuyết giống như một con mèo bị chọc tức xù lông, “Nghĩ đến cảnh ấy, chắc em gặp ác mộng mấy đêm liền luôn quá, anh hiểu không? Đầu của bà y tá kia xoay ngược ra sau lưng, cổ thì duỗi dài ra tới vậy!”
Cô nàng huơ tay múa chân, cố gắng diễn tả khung cảnh kinh hoàng đó một cách sống động nhất. Tôi chỉ cười nhẹ. Nét hồn nhiên, tràn đầy sức sống này khác hẳn với vẻ u uất thường thấy của cô ấy ở thế giới thực.
Giấc mơ có thể phản ánh cảm giác của một người về thế giới xung quanh. Một người lạc quan, tích cực sẽ đắm chìm trong những giấc mơ rực rỡ sắc màu, lấp lánh hy vọng. Ngược lại, kẻ luôn sầu muộn, buồn phiền sẽ chìm trong những giấc mơ tương tự Hoàng Tuyết: chỉ toàn một màu trống vắng, quạnh quẽ, không chút sức sống.
Xuyên qua cả thành phố, tôi và Hoàng Tuyết đến một khu ổ chuột ẩn mình trong lòng phố cổ của thành phố.
“Bọn em từng ở đây thật à?” Ngôi nhà trước mặt mang phong cách kiến trúc của hai mươi năm về trước. Nó xập xệ, rách nát, vách tường vàng sẫm. Trong sân có mấy vòi nước công cộng hoen gỉ, và mấy chiếc xe đạp cũ kỹ dựng xiêu vẹo tại đó.
Hoàng Tuyết thậm chí còn bất ngờ hơn cả tôi khi nhìn thấy nơi này: “ Đúng là chẳng hề thay đổi, y hệt hai mươi năm về trước.”
Cô ấy giống hệt một đứa con nít, chạy đến cạnh xe đạp, nhấn chuông, rồi đứng yên tại một trong những chiếc xe ấy.
“Sao vậy em?” Tôi tò mò hỏi. Chiếc xe bên cạnh Hoàng Tuyết cũng không có gì đặc biệt, tróc hết cả sơn, ghế tựa rách toạc một lỗ khá lớn.
“Đây là xe của Hoàng Bá Nguyên.” Hoàng Tuyết nhìn vật nhớ người, những dòng ký ức phủ bụi lại ùa về: “Gánh nặng gia đình đều dồn lên vai ông ấy. Dù trời nắng hay mưa, ông ấy vẫn đạp chiếc xe này, rong ruổi khắp nơi.”
Tôi vỗ nhẹ lên bờ vai mềm mại của cô; lần này, cô không hề tránh né. “Đi thôi, lên tầng trên xem thử.”
Hoàng Tuyết dẫn đường, một mạch chạy lên đến lầu ba. Khi nhìn đến cánh cửa quen thuộc, cô ấy lại không dám mở ra.
“Đừng sợ, về đến nhà rồi.” Cửa phòng đang hé mở, không khóa. Tôi nhìn thoáng qua Hoàng Tuyết, rồi mở cửa nhè nhẹ.
Mùi thuốc Bắc gay mũi, chua lè xộc thẳng vào khứu giác. Đó là thứ hương vị duy nhất, đặc trưng của căn phòng chật hẹp này, như đóng băng thời gian.
“Có người à?”
Tôi và Hoàng Tuyết dừng chân ngay cửa, quan sát bên trong, tức thì trông thấy một người phụ nữ đoan trang, điềm đạm bước ra.
Vừa gặp người phụ nữ này, suýt chút nữa Hoàng Tuyết đã thét lên rồi chạy bổ tới, may là tôi kịp thời che miệng cô ấy lại.
Người phụ nữ toát lên vẻ đẹp điển hình của phụ nữ Nam phương: học thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng và thướt tha trong từng cử chỉ. Tôi cũng từng trông thấy nét đẹp này qua Hoàng Lam và Hoàng Tuyết.
“Cô ấy muốn làm gì?”
Cô ấy đang cầm một bức tranh trong tay, đầu tiên là dùng lửa đốt, lại lấy kéo cắt. Nhưng dù cô ta cố gắng phá nát bức tranh như thế nào, cứ sau một khoảng thời gian, nó lại tự phục hồi hoàn hảo như khi còn treo trên tường.
“Cô làm thế có đáng không?” Từ góc phòng, một giọng đàn ông bất chợt vang lên. Một bóng người có gương mặt ẩn hiện, ăn vận nửa sư nửa đạo, trước n.g.ự.c lấp lánh sợi dây chuyền Song Diện Phật.
“Cút khỏi nhà tôi ngay!”
Người phụ nữ mắng lớn vào mặt kẻ đó. Kẻ kia không hề phản bác, chỉ tận tình khuyên nhủ: “Cô là người sở hữu số mệnh hiếm có, vạn người mới gặp một. Thiên Ất trên cao, mệnh là Quý Nhân, vốn dĩ có thể phong hầu bái tướng! Tại sao cô lại cố chấp không tỉnh ngộ, cam lòng hủy hoại cuộc đời mình vì số mệnh Long Thố Thành Nhân?”
“Ông không cần nói nữa! Tôi không tin số mệnh! Tôi cũng không đời nào làm chuyện g.i.ế.c chồng táng tận thiên lương như vậy!” Cô ấy cầm kéo trong tay, tính khí nóng nảy như lửa: “Ông cút khỏi nhà tôi đi! Nơi này không chào đón ông!”
“Đừng vội từ chối! Cô đã trúng phải Đọa Mệnh chi độc của tôi, sống không qua bảy ngày. Hơn nữa, nếu cô không đồng ý, không những cô chết, mà đứa bé gái cô vừa mới sinh ra cũng sống không lâu nữa đâu.” Người đàn ông lần tràng hạt trong tay, chỉ về phía bé gái đáng yêu đang nằm trong phòng: “Bản mạng Dao Quang, vị trí yếu nhất của Thất tinh, sống không qua mười lăm tuổi.”
Dường như kẻ đó đã tính toán trước, chắc chắn cô gái này sẽ đồng ý: “Hãy suy xét rõ ràng đi! Chỉ cần cô g.i.ế.c Hoàng Bá Nguyên, chấm m.á.u của ông ấy để viết tên mình lên bức tranh này, tự nguyện hiến dâng số mệnh Thiên Ất Quý Nhân, tôi sẽ cho cô vinh hoa phú quý cả một đời. Hơn nữa, tôi có thể ra tay nghịch thiên sửa mệnh cho con gái của cô.”
“Cút đi! Lăn!” Sức khỏe của người phụ nữ rất yếu, vừa mắng vài tiếng đã ho sặc sụa. Người đàn ông định mở lời, nhưng tiếng bước chân từ ngoài cửa chợt vang lên.
“Ai thế?” Tôi quay đầu nhìn lại, đó chính là Hoàng Bá Nguyên thời còn trẻ. Ông ấy ướt đẫm mồ hôi, vác một bao thuốc trung y bước vào.
Dường như ông ấy không thấy tôi và Hoàng Tuyết, bước xuyên qua hai người.
“Bá Nguyên, sao anh về rồi?” Người phụ nữ ngạc nhiên, rót cho ông ta một ly trà: “Bán được toa thuốc không anh?”
Gương mặt Hoàng Bá Nguyên sạm đi vì nắng gió. Ông ta lắc đầu một cách chua xót: “Thằng cha đó đúng là kẻ lừa đảo, căn bản không thèm bán giúp toa thuốc của anh.”
Căn phòng nhỏ càng thêm ngột ngạt, không khí nặng nề đến khó thở.
“Bá Nguyên, đừng lo bệnh của em nữa, cứu con mình trước đi.” Người phụ nữ ấn nhẹ vai Hoàng Bá Nguyên: “Con bé vừa ra đời, còn chưa được nhìn vẻ đẹp của cuộc sống...”
“Uyển Quân...” Hoàng Bá Nguyên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đặt gói thuốc lên bàn, giọng nói trầm xuống: “Thật ra, anh về đây gặp em cũng là để nói chuyện này.”
Ông ấy mở gói thuốc ra, bên trong là lá thuốc đã được xắt nhuyễn: “Thuốc này chủ yếu để khai thông m.á.u huyết, nếu nhìn vào thành phần dược liệu, sẽ không ai điều tra ra được gì đâu.”
“Ý anh là sao?”
“Trong toa này, có một loại dược liệu tên Hoàng Tuyết. Hoàng Tuyết giống như Phượng Cửu vậy, nhưng dược tính khác nhau hoàn toàn. Anh lén thay đổi thành phần Hoàng Tuyết rồi, cho con gái uống cái này xong, con bé sẽ ra đi một cách yên bình. Chúng ta cũng sẽ không bị cảnh sát...”
CHÁT!!!
Một âm thanh chát chúa vang lên khiến tôi giật thót cả mình.
Hoàng Bá Nguyên ôm gò má sưng đỏ, kinh ngạc trợn mắt nhìn người vợ vừa dịu dàng của mình: “Uyển Quân, em...”
“Hoàng Bá Nguyên, nếu ông vẫn là một người đàn ông, thì đừng nói mấy câu như thế này nữa! Con bé là con gái ruột của ông! Ông đừng để tôi khinh thường ông!”