Giọng nói đầy khí phách của cô vẫn còn văng vẳng trong căn phòng nhỏ.
“Anh biết rồi.” Hoàng Bá Nguyên không nói thêm lời nào, lặng lẽ xoay người bước đi.
Uyển Quân ngồi xuống chiếc bàn trống giữa phòng, ánh mắt nặng trĩu nhìn gói thuốc trên bàn, im lặng một lúc lâu.
“Thấy chưa, tên đàn ông kia còn có ý định g.i.ế.c cả con ruột của mình. Cô do dự làm gì?” Kẻ đeo dây chuyền mặt Phật bước ra từ bức tranh: “Nếu không quyết định, bọn họ sẽ c.h.ế.t vì cô. Cô nên dứt khoát đi.”
Uyển Quân im lặng hồi lâu, rồi nói: “ Tôi sẽ viết!”
“Rốt cuộc, cô đã nghĩ thông rồi ư?”
“ Nhưng mà, tôi không dùng m.á.u của Hoàng Bá Nguyên, mà dùng m.á.u của chính mình. Chẳng phải ông muốn lấy Thiên Ất Quý Nhân sao? Muốn lấy thì cứ lấy!”
Kẻ nửa sư nửa đạo ấy không thể ngờ Uyển Quân lại thẳng thắn đến vậy, “Dĩ nhiên là dùng m.á.u của cô cũng được. Thế nhưng, bức tử Thiên Ất là vi phạm thiên quy, cần tốn hai mươi năm mới có thể tiêu trừ tai họa.”
“Ông sợ sao?” Uyển Quân không thèm nghe, cô đi vào nhà bếp, lấy chén, bỏ thuốc trung y vào, rồi châm thêm nước sôi.
“Cô cần phải nghĩ kỹ.”
Mặc kệ lời khuyên, cô gái dùng con d.a.o gọt hoa quả cắt một đường trên cổ tay, để m.á.u nhỏ từng giọt xuống bức tranh cuộn tròn: “Ông muốn tôi viết gì?”
Người đàn ông kia thấy vậy, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình, nói rằng: “Nếu cô đã quyết tâm, tôi đành chấp nhận vậy. Tôi tìm ra bức tranh cổ này bên trong ngôi mộ của một người mang số mệnh Thiên Ất Quý Nhân. Do đó, chỉ có người mang số mệnh tương tự mới có thể viết chữ lên nó. Cô không cần miễn cưỡng, cứ dựa vào tâm ý của mình mà viết. Có như thế, mới có thể đánh thức hơi thở của Thiên Ất Quý Nhân.”
“Được, vậy tôi sẽ làm theo lời ông nói.” Uyển Quân buồn rầu, cô nhìn con bé nhỏ đang gào khóc vì đói, rồi quét mắt qua căn nhà trọ ọp ẹp, trong lòng trào dâng một nỗi không nỡ, một chút lưu luyến khó tả, nhưng sau cùng, sự quyết tuyệt đã chiến thắng. Cô ấy đành chấm ngón tay đầm đìa m.á.u vào bức tranh trắng tinh, bắt đầu viết từng dòng chữ nặng nề:
“Rừng xuân tàn tạ thưa hồng,
Rối lung bung.
Không cản ban mai mưa lạnh,
Gió chiều dông.
Đỏ ngầu lệ,
Say tuý luý,
Lại tuôn ròng.
Từ đây kiếp người trường hận,
Nước xuôi đông.”
(Ghi chú: Đây là bài Tương Kiến Hoan của nhà thơ Lý Dục: Rừng hoa tàn tạ, sắc xuân hồng, Lộn xộn. Không cản ban mai mưa lạnh,)
(Vãn lai phong. Yên chi lệ, Tương lưu tuý, Kỷ thời trùng. Tự thị nhân sinh trường hận, Thuỷ trường đông.)
Viết xong, cô ấy thuận tay uống cạn chén thuốc, rồi nhìn thẳng vào vị bán sư bán đạo kia: “Thứ ông muốn, tôi đã trao, vậy xin ông đừng làm hại gia đình tôi.”
Uống sạch chén thuốc độc, chiếc bát rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Lúc này, ngay cả vị bán sư bán đạo kia cũng không khỏi động tâm. Ông ta cúi đầu, nói: “Hai mươi năm sau, tôi sẽ đến lấy bức tranh này. Trong vòng hai mươi năm đó, người nhà của cô sẽ được bình an tuyệt đối.”
Cô gái này quả thực là người đầu tiên trong suốt hai mươi năm qua có thể ép buộc Song Diện Phật phải đưa ra một lời hứa.
Bóng dáng người kia dần tan biến giữa căn phòng. Cô gái nhẹ nhàng cuộn tròn bức tranh lại, rồi chập chững bước đến bên cạnh con mình. Cô chạm khẽ vào gương mặt mềm mại của đứa bé, giấu bức tranh cuộn tròn dưới gầm giường: “Bố con muốn đổi Hoàng Tuyết thành Phượng Cửu, mẹ mong con đừng oán hận ông ấy. Là lỗi của mẹ, mọi tai họa đều vì mẹ mà ra.”
Một dòng m.á.u đen từ khóe miệng chảy ra, cô mỉm cười dịu dàng: “Con cố gắng sống sót nhé, mẹ sẽ luôn ở bên bảo vệ con.”
Cô miễn cưỡng đứng dậy, nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía lối ra vào.
Vẫn là gương mặt hiền hòa ấy, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi và Hoàng Tuyết!
“Bác có nhìn thấy bọn cháu sao?” Tôi giật mình, lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ thôi chứ!
Bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Tuyết vùng vẫy thoát khỏi tay tôi, nhanh chóng chạy vào phòng. Người phụ nữ kia mỉm cười, lắc đầu. Cảnh tượng căn phòng nhỏ bỗng vỡ vụn, hóa thành những cánh bướm bay tán loạn.
“Cố gắng sống sót nhé, mẹ sẽ luôn ở bên bảo vệ con.”
…
Mọi thứ tan biến, cho đến khi tôi mở mắt, nhận ra mình đang ở trong căn phòng của Hoàng Tuyết.
Ánh mặt trời ngoài sân chiếu vào ấm áp, từng chiếc camera hồng ngoại như mắt diều hâu, giám sát mọi góc vườn.
“Mình đã trở về hiện thực ngay từ tầng Giấc mơ Trung dung rồi ư?”
Tôi thử véo má mình, khá đau, nhưng vẫn không thể xác định mình đang ở đâu. Có lẽ đây là di chứng của việc ở trong giấc mơ quá lâu.
Vạn Nhất đạo trưởng nhắn tin:
- Chúc mừng cậu bạn nhỏ đã thoát khỏi giấc mơ. Không ngờ cậu lại rơi vào cái tỷ lệ một phần trăm hiếm hoi kia, quả thật cả đời ta cũng ít gặp.
“Đạo trưởng quá lời rồi.” Thấy tên người dùng Vạn Nhất đạo trưởng trong phòng livestream, tôi lập tức xác định được mình đã trở lại thế giới hiện thực. Âm Gian Tú Tràng không thể thôi miên Vạn Nhất đạo trưởng, bởi vì ông ấy không hề nhập mộng cùng tôi.
- Không biết cậu bạn đã gặp phải kỳ ngộ gì trong giấc mơ. Trông mặt cậu hồng hào như thế, chắc hẳn đã gặp được không ít điều tốt lành nhỉ?
Nghe vậy, tôi đột nhiên nhớ lại một chuyện. Hình xăm Huyết hồ trong cơn ác mộng đã hấp thụ rất nhiều âm khí, nhờ vậy cường hóa luôn năm giác quan của tôi. Chỉ là, tôi không hề biết lai lịch của Huyết hồ.
“Vạn Nhất đạo trưởng, ngài tinh thông kim cổ, con có một thắc mắc, mong ngài chỉ giáo!”
- Cứ nói, đừng ngại.
Vốn dĩ tôi định cởi áo cho ông ấy xem hình xăm Huyết hồ trên ngực, nhưng cũng ngại việc khoe cơ thể trước hàng nghìn cặp mắt đang dõi theo livestream, bèn im lặng một lúc rồi nói:
“Đạo trưởng, ngài có từng nghe đến truyền thuyết về Hồ tiên đệ nhất ngàn năm qua không? Hình dáng của nó là một con Huyết hồ chín đuôi!”
- Huyết Nhiễm!!!
Khi Vạn Nhất đạo trưởng gửi bình luận, hiếm khi ông ấy nhấn dấu chấm than, mà nay lại gửi liền một lúc ba dấu như thế, cho thấy ông ấy cũng vô cùng kinh ngạc:
- Cậu hỏi về nó làm gì vậy? Đó chính là một điều cấm kỵ trong thế giới hiện tại, biết quá nhiều sẽ gây hại cho cậu đấy.
“Đạo trưởng, con chỉ tò mò thôi. Ngài có thể tiết lộ một chút được không ạ!”
- Không phải ta không muốn nói, mà là ta không thể nói. Về phần nguyên nhân, chờ đến khi tầm nhìn của cậu rộng lớn hơn, cậu sẽ hiểu rõ.
Dù tôi không hiểu cho lắm, nhưng cũng không cố chấp hỏi thêm làm gì. Tôi vươn vai, định đánh thức Anh Tử, bỗng phát hiện vạt áo mình đang bị ai đó nắm chặt.
“Hoàng Tuyết...” Tôi nhìn sang. Cánh tay trắng nõn, mượt mà của cô nàng đang níu chặt gấu áo của tôi, không chịu buông ra.
Dường như cô ấy vẫn còn đang mơ màng, ôm đầu gối sát vào thân người. Gương mặt xinh đẹp không son phấn này đang có hai vệt nước mắt đã khô.
“Đêm qua đã làm phiền em nhiều rồi.” Tôi nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy ra, rồi đắp lại chăn cẩn thận, sau đó gỡ lá bùa Đồng Tang. Tiếp theo, tôi bế Anh Tử, đứa bé đang ngủ say, lên, rồi xách chiếc túi da màu đen, rời khỏi nơi này.
“Cứ xem như cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là một giấc mơ thôi nhé.”
(Người dịch: Hên là Kiện ca không nói câu: Ca là Phong Lôi, đừng hâm mộ ca, ca chỉ là truyền thuyết!!!)
Chờ đến khi tôi trườn ra cửa sổ, áp sát người xuống đất để tránh camera, thì Hoàng Tuyết trong phòng lại rơi thêm một giọt nước mắt nữa. Cô ấy đặt tay lên n.g.ự.c mình, dường như nơi đó vẫn còn chút ấm áp lưu lại.
Né tránh mọi góc camera, tôi ra khỏi Viện điều dưỡng Tĩnh Anh, trời cũng vừa hửng sáng. Anh Tử đã thức dậy, nhưng có vẻ không vui. Con bé cứ rúc vào lòng tôi mè nheo, chẳng chịu nói lời nào.
“Anh Tử, lát nữa cháu muốn xem phim gì?”
“Cháu có giúp chú gì đâu mà đi.”
“Sao lại không? Nếu chẳng phải Thần sát Nguyên Thần đã giả dạng cháu, thì cuối cùng chú đâu thể tìm ra bản thể thật của nó được.” Tôi thả Anh Tử xuống, “Thật ra, cháu đừng nghĩ mình đơn độc, ít nhất cháu vẫn còn có chú mà!”
“Cao Kiện, cháu muốn xem '99 Ngày Yêu Đương Nồng Cháy'!”
“Cháu phải thêm chữ 'chú' vào trước tên...”
Ngay khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào người, điện thoại của Âm Gian Tú Tràng cũng gửi đến tin nhắn báo hoàn thành nhiệm vụ.
...Ting tang!
Nhiệm vụ bắt buộc của Âm Gian Tú Tràng: Xâm nhập giấc mơ của Hoàng Tuyết tại Viện điều dưỡng Tĩnh Anh vào nửa đêm bằng bùa Đồng Tang - Đã hoàn thành.
Bắt đầu tính điểm...
"Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 01 điểm; đạt hơn 8.000 lượt xem khi livestream: thưởng 12 điểm; nhận được phần thưởng từ người xem vượt mốc 3.000 Minh tệ: thưởng 05 điểm; hoàn thành ủy thác từ Âm Gian: thưởng 01 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 01: Tìm ra sự thật bị ẩn giấu trong giấc mộng ấy, dò ra vị trí của bức tranh không hình: thưởng 05 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 02: Hoàng Tuyết vẫn còn sống: thưởng 05 điểm."
"Thống kê hoàn tất! Tổng cộng 29 điểm trong lần livestream này! Bạn hiện có tổng cộng 35 điểm!"
"Hoàn thành mọi nhiệm vụ, được khen thưởng đặc biệt: Điện thoại chuyên dụng của Âm Gian Tú Tràng sắp mở khóa chức năng mới, kính mời người dùng chờ đợi!"
"Hoàn thành livestream lần thứ 5: Mục lục vật phẩm trong Cửa hàng Đổi điểm đã được làm mới, hiện tại bao gồm:
Giáo trình nhập môn trận pháp (08 điểm), Chú giải Thập đại Tà trận cổ kim (10 điểm), Tượng đất Thổ Địa gia (trận tâm cấp thấp, trong tượng ẩn chứa một ít linh quang, 01 điểm), Linh Lung Ngọc Như Ý (trận tâm hạ phẩm, chiêu tài tránh rủi, nhưng hấp thu một ít nghiệp lực, 07 điểm), Bách Diệp Quan âm (trận tâm trung phẩm, là bảo vật của Phật môn, không phải ai cũng có thể dùng, 15 điểm), mắt Tì Hưu (trận tâm thượng phẩm, đứng đầu trong năm vật may mắn nhất Hoa Hạ, có thể chiêu tài, khai vận, trừ tà, trấn trạch, hóa giải Thái Tuế hiệu quả, 35 điểm), Tất Mộc quan (hội tụ âm linh, kích thích thi biến, 05 điểm), Nạp Khí đan (thích hợp cho tu sĩ cảnh giới Duyên Đốc sử dụng để đột phá, thay cũ đổi mới, ẩn chứa càn khôn vô tận)...