Buông lỏng bàn tay đang giữ s.ú.n.g của anh cảnh sát trẻ, tôi nhìn chằm chằm vào vết m.á.u đang loang dần trên n.g.ự.c Tử Mão, rồi lảo đảo lùi lại phía sau.
“Cao Kiện...” Tử Mão giãy giụa bước về phía trước mấy bước, hai chân mềm nhũn, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng. Tử Mão thều thào điều gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Từng bọt m.á.u đọng lại trên môi, gân xanh trên khuôn mặt nó nổi lên chằng chịt, trông như một con dã thú đang lâm vào bước đường cùng.
“Thịch!”
Tử Mão đổ sụp về phía trước. Phải một lúc rất lâu sau, bảo vệ và lực lượng cảnh sát mới dám tiếp cận.
“Chết rồi à?”
“Ai làm?”
“Hình như là người kia.”
Tất cả mọi người, kể cả Hoàng Lam và Diệp Băng, đều vây quanh nơi này. Cảnh sát duy trì trật tự trong khi tôi thành thật ngồi xổm cạnh bên xe cảnh sát, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lời đối đáp cho những câu hỏi sắp tới.
Vương Nhị Quân, Lư Điềm Tiếu, Tử Mão, ba người tử vong, tôi là người chứng kiến duy nhất. Dựa vào những dấu vết còn lại tại hiện trường, thủ pháp gây án, động cơ g.i.ế.c người, tôi cần nhanh chóng dựng nên một kịch bản thật logic trong thời gian ngắn.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, có thêm hai nhóm cảnh sát chạy tới. Nhóm đầu tiên do Ngô Mãnh dẫn đầu đội trọng án của Cục Cảnh sát thành phố, nhóm thứ hai là chuyên viên pháp y và các điều tra viên khác.
Lần này, vụ án mạng xảy ra ngay tại khu biệt thự nhà họ Giang, với hơn năm người bị thương, gây ra một sự chấn động vô cùng tồi tệ.
Người bị thương được đưa đến bệnh viện chữa trị. Tôi và mấy người có liên quan bị dẫn lên xe cảnh sát để phối hợp điều tra.
Ngồi trên xe, gã cảnh sát trẻ ngồi đối diện tôi. Tay gã vẫn run rẩy không ngừng, hẳn là di chứng sau lần đầu tiên nổ s.ú.n.g g.i.ế.c người.
“Này anh bạn, bình tĩnh chút đi, chú là cảnh sát đấy.” Tôi muốn đốt một điếu thuốc, thế nhưng lại bị Ngô Mãnh ngồi bên cạnh ngăn cản.
Gã cảnh sát trẻ hai tay run rẩy che trán. Lúc này, tôi mới để ý sắc mặt gã tái nhợt, toàn thân đầm đìa mồ hôi.
“Anh là quân nhân giải ngũ sao?” Gã kìm nén rất lâu mới hỏi tôi một câu.
“Không phải.”
“Vậy sao anh lại nổ súng? Trong tình huống đó, thời gian phản ứng của anh chỉ vỏn vẹn vài phần trăm giây.”
“Mấy chuyện đó đâu quan trọng, quan trọng là... tôi đã cứu chú. Nếu lúc đó tôi không nhanh tay chộp lấy tay chú và bóp cò chuẩn xác, e rằng chú đã bị thằng điên kia đ.â.m một nhát mất mạng rồi.” Từng lời tôi nói đều vang vọng rõ mồn một trong chiếc xe. Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
“Cao Kiện, tại sao chú lại xuất hiện ở khu biệt thự nhà họ Giang? Tại sao tên điên kia lại truy đuổi chú không tha? Chuyện này có liên quan gì đến cái c.h.ế.t của Vương Nhị Quân và Lư Điềm Tiếu?” Ngô Mãnh rất nghi ngờ chuyện này. Trong mắt vị hình cảnh thâm niên này, vụ án mạng hiện tại có quá nhiều điểm đáng ngờ cần phải suy xét kỹ lưỡng. Anh ta trầm tư thật lâu, vẫn quyết định trực tiếp hỏi nhân chứng trực tiếp là tôi.
Tôi lắc đầu, sợ nói nhiều sẽ lỡ lời, chỉ thốt ra một câu: ”Nếu anh muốn biết chân tướng, vậy hãy giúp em tìm ba người.”
“Ba người nào?”
“Thiết Ngưng Hương, Hoàng Bá Nguyên, và con gái của ông ta, Hoàng Lam.”
Đến đồn cảnh sát, tôi không mấy hợp tác trong quá trình lấy lời khai. Ngô Mãnh cũng đành bó tay. Đến tận mười một giờ khuya, ba người tôi muốn tìm đều đã đến. Tôi bắt đầu kể cho bọn họ nghe đầu đuôi câu chuyện mà tôi đã hư cấu.
Trong phòng thẩm vấn, tôi ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh buốt, đối diện với bốn người đang đứng bên kia bàn.
Hoàng Bá Nguyên, Hoàng Lam, Thiết Ngưng Hương và Ngô Mãnh.
“Người đều đã tới, giờ nói được chưa chú em?” Ngô Mãnh bất đắc dĩ bật máy ghi âm, ra hiệu về phía camera ở góc phòng.
Tôi châm lửa đốt một điếu thuốc, đảo mắt qua những người trước mặt, cuối cùng dừng lại trên người Hoàng Bá Nguyên.
“Chắc mọi người đều biết, vì cuộc sống, bình thường tôi sẽ tiếp nhận một vài ủy thác tư nhân. Đầu tiên, chuyện này bắt đầu từ Chủ tịch Hoàng của tập đoàn Dược phẩm Càn Đỉnh.” Tôi không tiết lộ nội dung cụ thể nhiệm vụ ủy thác, chỉ nói rằng trong quá trình điều tra, tôi vô tình phát hiện ra sự tồn tại của Song Diện Phật.
Nghe nhắc đến Song Diện Phật, Thiết Ngưng Hương cũng tỏ vẻ đã quen với cái tên này. Trong vụ án nhà trọ An Tâm, bóng dáng quỷ dị của kẻ mang danh Phật ấy đã để lại dấu vết ở rất nhiều nơi.
“Theo ủy thác của ông Hoàng, tôi đã đối đầu với Song Diện Phật. Trong quá trình điều tra sâu hơn, tôi đã thu thập được không ít thông tin mật. Tập đoàn tội phạm này hoạt động cực kỳ chặt chẽ, với sự phân chia vai trò rõ ràng. Bất kỳ thành viên nào của chúng cũng đều vô cùng tàn ác, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Lộc Hưng, kẻ đang lẩn trốn, cũng là một mắt xích trong tổ chức Song Diện Phật. Còn tên sát nhân điên loạn này, rất có khả năng cũng là thành viên của chúng. Nếu các anh khám xét t.h.i t.h.ể hắn, có thể sẽ tìm thấy một mặt dây chuyền hình Song Diện Phật, đây chính là biểu tượng nhận diện của tổ chức.”
Tôi vừa dứt lời, Ngô Mãnh đã vẫy tay về phía cửa. Chẳng mấy chốc, một cán bộ điều tra mang theo bản báo cáo kiểm nghiệm tiến vào.
“ Đúng thế, chúng tôi quả thực đã tìm thấy một mặt dây chuyền hình Phật trên người đối tượng này.” Ngô Mãnh ra hiệu cho tôi tiếp tục trình bày.
“Tổ chức Song Diện Phật vẫn luôn truy tìm một món đồ. Vật phẩm đó đang nằm trong tay ông Hoàng. Để chiếm đoạt nó, chúng từng gửi thư đe dọa ông ấy.”
Tôi liếc nhìn ông Hoàng Bá Nguyên. Ông gật đầu, giọng trầm hẳn: “Chính xác, tôi vẫn giữ bức thư đó. Nếu các anh cần, có thể lấy làm vật chứng.”
“Trong bức thư đe dọa, Song Diện Phật tuyên bố sẽ sát hại người nhà ông Hoàng nếu ông không giao nộp món đồ. Khi liên tưởng đến sự tàn bạo của Lộc Hưng, tôi nhận ra đối phương rất có thể nói là làm, nên đã thầm theo dõi sát sao người thân của ông Hoàng Bá Nguyên.”
“Ông Hoàng Bá Nguyên có hai cô con gái. Người con thứ hai hiện đang ở viện điều dưỡng Tĩnh Anh. Nơi đó được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, nên tôi tập trung sự chú ý vào Hoàng Lam, người chị cả.”
“Khoan đã,” Ngô Mãnh gõ bút lách cách. “Tối nay hai người bị sát hại là Vương Nhị Quân và tình nhân của anh ta, Lư Điềm Tiếu. Vậy thì liên quan gì đến gia đình họ Hoàng? Hơn nữa, có vẻ như tên điên kia biết chú. Dựa vào lời khai của các nhân chứng tại hiện trường, kẻ mà hắn ta muốn g.i.ế.c nhất chắc chắn là chú.”
“Thật vậy sao?” Tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng điệu không hề xao động. “Thực ra, có một chút hiểu lầm ở đây.”
Tôi rút điện thoại ra, mở đoạn clip vừa quay được, chiếu ngay trước mặt bốn người. Đó chính là đoạn video giường chiếu giữa Vương Nhị Quân và Lư Điềm Tiếu.
“Nói! Em tên gì?”
“Em tên Lư Điềm Tiếu.”
“Giờ em không phải tên này nữa, em tên là Hoàng Lam!”
“Anh Quân, anh làm em đau.”
“Nói cho ông đây nghe! Em tên gì?”
“Hoàng… Hoàng Lam…”
“Lớn tiếng chút! Nói, em tên gì?”
“Em tên Hoàng Lam, em chính là Hoàng Lam!”
Trong đoạn video, những cảnh ân ái tràn ngập, xen lẫn tiếng rên rỉ và thét lên của cặp đôi. Những hình ảnh táo bạo này khiến cả bốn người trong phòng đều lộ rõ vẻ khó chịu.
“Cậu cho bọn tôi xem cái này để làm gì?” Hoàng Lam lên tiếng, giọng cô lạnh lẽo như băng giá giữa mùa đông.
“Không có ý gì khác,” tôi nhếch mép cười, cất điện thoại. “Chỉ muốn để chị nhìn rõ bản chất của kẻ đang hợp tác với mình, xem thử dưới lớp vỏ bọc con người là một tâm hồn bẩn thỉu đến mức nào. Hoàng Lam chỉ vừa trở về nước, số người biết tin về chị ấy không nhiều, và số người từng gặp mặt chị lại càng ít ỏi. Vì vậy, rất có thể tên sát nhân điên loạn này đã nhận nhầm người, tưởng Lư Điềm Tiếu chính là Hoàng Lam nên mới ra tay sát hại. Còn Vương Nhị Quân, có lẽ là để diệt khẩu.”
“Nghe có vẻ hơi khiên cưỡng!” Ngô Mãnh vẫn không ngừng tìm kiếm kẽ hở trong câu chuyện của tôi. “Ngay cả khi chú nói đúng, thì điều đó cũng không giải thích được vì sao tên điên kia lại chỉ nhắm vào mỗi chú.”
“Trong thành phố này, tôi là người hiểu rõ về Song Diện Phật hơn bất cứ ai. Chúng muốn trừ khử tôi, có thể cũng chỉ vì tôi đã biết quá nhiều!”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Triệu Bân mang theo hai tập báo cáo bước vào phòng: “Cả hai nạn nhân đều đã không qua khỏi. Đây là báo cáo kiểm nghiệm tử thi.”
Ngô Mãnh lật xem nhanh vài trang, sau đó đưa cho Thiết Ngưng Hương. “Người phụ nữ c.h.ế.t vì bị vật nhọn đ.â.m xuyên. Còn nguyên nhân tử vong của người đàn ông thì vẫn chưa xác định rõ.”
Hay tin hai người đó đã không thể cứu vãn, chút lo lắng cuối cùng trong lòng tôi cũng tan biến như mây khói.
“Cao Kiện, chú vào khu biệt thự này lúc mấy giờ?”
“Khoảng 9:15.”
“Sao chú lại có đoạn clip này?”
“Lúc đầu em chỉ loanh quanh khu biệt thự. Nhưng sau đó em thấy Vương Nhị Quân vội vã bỏ đi ngay sau khi gặp mặt Hoàng Lam. Dáng vẻ của gã lúc đó cực kỳ đáng ngờ, nên em đã lập tức bám theo. Còn về lý do quay clip này... chỉ là sở thích cá nhân thôi, không được sao?”
“Vậy tại sao tên điên kia lại xông vào phòng Vương Nhị Quân? Chú có thể nhớ lại chi tiết quá trình hắn ra tay sát hại không?” Ngô Mãnh đặt bút xuống, ánh mắt bình tĩnh dò xét tôi.
“Trước khi chết, người phụ nữ đã cố gắng chống cự. Cô ấy cào nát mặt của tên điên đó. Các anh có thể lấy mẫu da thịt còn sót lại trong móng tay cô ấy, sau đó so sánh với vết thương trên mặt của kẻ sát nhân, tôi chắc chắn sẽ trùng khớp hoàn toàn. Còn về cái c.h.ế.t của Vương Nhị Quân, tôi cũng không nắm rõ lắm. Tuy nhiên, xin các anh hãy hồi tưởng lại thủ đoạn của Lộc Hưng, và những chuyện quỷ dị mà mọi người từng trải qua khi bị lạc giữa màn sương mù dày đặc phủ kín ngọn núi lần trước. Tôi cho rằng, khắp cả Giang Thành này, chỉ có tổ chức Song Diện Phật mới đủ năng lực tạo ra những cái c.h.ế.t quỷ dị đến nhường vậy.” Tôi không hề nói dối về nguyên nhân cái c.h.ế.t của người phụ nữ. Đúng là Tử Mão đã ra tay sát hại Lư Điềm Tiếu. Chẳng qua, tôi đã khéo léo đổ luôn cái c.h.ế.t của Vương Nhị Quân cho Song Diện Phật. Chuyện này nửa thật nửa hư, dù sao cũng chẳng có bằng chứng rõ ràng, không ai có thể phản bác được.