Theo thông tin tra cứu trên máy tính, trong khu đào tạo của Học viện Y học Giang Thành có bốn sinh viên đang theo học chuyên ngành. Nhưng sau khi tôi kiểm tra thực tế tại hiện trường, tôi mới nhận ra, toàn bộ khuôn viên trường vắng lặng đến đáng sợ.
Bây giờ là chín rưỡi tối, bên ngoài lối đi thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe lướt qua. Trước cổng khu đào tạo, một người bảo vệ đang ngồi hóng gió, bên trong có vài ánh đèn le lói, còn lại đa phần đều chìm trong bóng tối mịt mùng.
"Đứng yên đó! Cháu có phải sinh viên không? Cho chú xem thẻ sinh viên." Người bảo vệ này rất tận tâm với công việc, vừa thấy tôi bước tới, ngay lập tức đứng dậy.
Tôi mời chú ấy một điếu thuốc, kẹp túi da đen đứng ở cổng: “Sao trường của các chú không thấy sinh viên nào hết vậy? Tối mịt mù thế này, trông cứ rờn rợn làm sao.”
Nhận điếu thuốc từ tôi, sắc mặt người bảo vệ dịu đi đôi chút: “Đây là khu đào tạo cũ, tất cả sinh viên đều học ở khu đào tạo mới.”
Cứ như thể ông trời muốn trêu ngươi ông chú khi vừa mới nói xong, bỗng dưng một cô gái ăn mặc rất thời thượng, đeo túi xách trên tay, ung dung bước ra từ trong trường học.
"Trương Giai Kỳ, mười giờ rưỡi là phòng ký túc xá đóng cửa, đừng có lượn lờ lung tung, nhanh đi về." Có vẻ người bảo vệ biết cô gái này.
"Cháu đi mua hai gói băng vệ sinh cỡ lớn, nếu chú thấy lo thì có thể đi cùng cháu." Cô gái đốp lại một cách đanh đá. Người bảo vệ bị cô gái nói cho ấm ức đến mức nghẹn lời, không thốt nổi một chữ.
"Không đi cùng sao? Không đi thì cháu đi đây." Cô gái liếc qua người bảo vệ, sau đó lại nhìn tôi một cái, tiện miệng nói: “Từ bên ngoài tới? Khuya rồi đừng có lảng vảng loạn trong trường học của chúng em. Trong ngôi trường này, số lượng tiêu bản t.h.i t.h.ể nhiều gấp mấy lần số người còn sống đó anh ạ. Đi đêm nhiều, kiểu gì cũng có ngày gặp ma đó nhé!”
"Trương Giai Kỳ!" Người bảo vệ đuổi theo, cô gái có vóc dáng đẫy đà này thoáng chốc đã lướt qua bên kia đường như một làn gió.
"Cháu đừng nghe con bé nói bậy nói bạ!" Người bảo vệ vừa chạy vừa quay đầu giải thích với tôi: “Chỗ này là học viện y khoa, có tiêu bản t.h.i t.h.ể thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi.”
Ông chú càng nói, càng vô tình để lộ nhiều thông tin. Tôi nghe xong cũng không quá bận tâm: “Hình như chú rất quen thuộc cô bé đó?”
"Sao có thể không quen? Cả cái chuyên ngành giải phẫu học người chỉ có duy nhất một sinh viên là nó thôi." Người bảo vệ cười khổ một tiếng: “Cứ trời vừa tối là nó lại chạy khỏi trường, ngày nào cũng thần thần bí bí, gan còn to hơn cả mấy ông già như bọn chú. Nếu cháu không có việc gì tuyệt đối đừng trêu chọc con bé, tự rước phiền phức vào thân đấy.”
"Học giải phẫu?" Giải phẫu là trụ cột của y học, bất cứ bộ môn nào trong y học ít nhiều cũng sẽ liên quan, chỉ có điều, số lượng người theo học chuyên sâu giải phẫu học người lại vô cùng hiếm.
Tôi bỗng thấy hứng thú với cô bé này. Thay vì hỏi người bảo vệ trong trường học về những chuyện kỳ lạ từng xảy ra ở đây, tôi chọn cách hỏi cô sinh viên nữ này có lẽ sẽ dễ dàng tìm ra manh mối hơn nhiều.
Tôi xách chiếc túi da đen rời khỏi trường học, bám theo cô gái.
Đầu tiên, cô ấy đi bộ dọc lề đường, sau đó đi vào một siêu thị. Tôi đứng ở cửa suốt ba mươi phút vẫn không thấy cô ấy bước ra, cảm thấy có gì đó không ổn.
"Lẽ nào bị cô gái đó phát hiện?" Bước vào siêu thị, tôi thấy cô ấy đang ngồi ở một quầy hàng. Hình như cô ấy cố tình ngồi đây để g.i.ế.c thời gian, chỉ chăm chú lướt điện thoại.
"Phòng ký túc xá sắp đóng cửa rồi, em không về sao?" Tôi mua hai ly trà sữa, đến ngồi cạnh cô ấy.
"Cho em?" Trương Giai Kỳ nhận lấy ly trà sữa, đung đưa trước mặt: “Anh có bỏ thứ gì vào đây không đấy!?”
"Em cảm thấy thế nào?" Tôi châm một điếu thuốc, rồi đặt chiếc túi da xuống đất: “Hỏi em chuyện này, dường như trường của em có một lối vào ở khu Tây phải không?”
"Làm sao anh biết? Điều tra kỹ lưỡng vậy, là muốn 'cưa đổ' em đấy à?"
"Cứ để thiên nga nhà em cho mấy con cóc ghẻ khác tơ tưởng đi." Tôi kéo một hơi thuốc lá: "Nói nghiêm túc nhé, lúc nãy anh đi một vòng quanh trường em cũng chẳng thấy cửa Tây đâu. Cánh cửa này bị dỡ bỏ rồi sao?"
"Nể mặt trà sữa, em có thể nói cho anh biết, có điều phải đợi." Trương Giai Kỳ bí ẩn nói.
"Đợi? Vì sao?"
"Đến 11 giờ, anh sẽ tự hiểu thôi." Cô bé bưng ly trà sữa bằng hai tay, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Âm Gian Tú Tràng yêu cầu tôi phải chạy tới đó trước hừng đông. Hiện giờ, tôi cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ đành cùng cô bé ngồi chờ trong siêu thị tiện lợi 24/7.
"Anh vẫn FA đúng không?
Nhìn anh chắc cỡ 25-26 tuổi, trông cũng đâu có già lắm.
Thực ra, buổi tối uống trà sữa không tốt đâu. Cái kiểu cứng nhắc, không biết quan tâm con gái như anh thì phải sửa ngay, không thì cả đời vẫn ế bền vững đấy."
Nghe tiếng lải nhải bên tai, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao bác bảo vệ kia lại nhìn cô bé bằng ánh mắt e dè đến thế.
Chờ mãi mới đến 11 giờ khuya, tôi và Trương Giai Kỳ rời khỏi siêu thị. Cô bé chỉ tay vào cổng trường, bác bảo vệ không biết từ lúc nào đã về phòng, bên ngoài cũng không có ai tuần tra.
"Trường học này có rất nhiều chuyện lạ, ngay cả bảo vệ cũng không dám đi lung tung vào lúc nửa đêm." Cô bé bị kích động nắm lấy tay tôi đi tới phía tây khu đào tạo cũ, "Anh nè, cửa cánh Tây ở chỗ này."
Xung quanh rất hoang vắng, phía tây trường học không một bóng người, khắp nơi chỉ là những dãy phòng trống rỗng, chẳng thấy lấy một ánh đèn.
Tôi đặt rương da màu đen xuống, giật phăng đám dây thường xuân chằng chịt, rậm rạp trên bức tường, cuối cùng cũng thấy một cánh cửa nhỏ, chỉ đủ cho một người lách qua.
"Thì ra ở đây." Tôi giật thử ổ khóa lớn đã rỉ sét, xác định khó mà vào bằng cách thông thường. Tuy vậy, gờ tường không quá cao. Với thân thủ của mình, tôi có thể dễ dàng leo vào.
"Cảm ơn em dẫn đường! Đêm tối thế này, đường sá khó đi. Đây là số điện thoại của anh, nếu trên đường về em gặp nguy hiểm gì thì cứ gọi ngay cho anh, anh sẽ lập tức chạy đến giúp em." Tôi đưa số điện thoại cho cô bé, sau đó liền giục cô bé mau chóng rời đi.
"Anh ơi, anh đang đùa em đấy à?" Trương Giai Kỳ đang nôn nóng muốn nhìn tôi leo tường: "Đây là trường của em mà, nếu có ai phải đi thì chắc chắn là anh rồi chứ?"
"Khu phía tây trường học các em vô cùng nguy hiểm, lúc này khó mà giải thích cặn kẽ nó nguy hiểm đến mức nào cho em hiểu được. Tóm lại, nơi này rất quỷ dị, hoàn toàn không bình thường." Tôi kiên trì khuyên can cô bé, thế nhưng phản ứng tiếp theo của cô bé lại khiến tôi dở khóc dở cười.
"Em sớm biết nơi đó nguy hiểm rồi. Từ khi em bắt đầu đi học, giáo viên, chủ nhiệm, đàn anh đàn chị... Tất cả mọi người đều cảnh cáo em không được bén mảng đến khu tây, đó là khu đất cấm, nhưng cũng vì thế mà em mới tò mò chứ!" Đôi mắt cô bé sáng rực lên, bắt đầu lục tìm gì đó trong túi xách.
"Có phải em định để anh đưa em vào trong đó đấy không?"
"Em hiểu ngôi trường này hơn anh nhiều. Em nắm rõ từng vị trí phòng giải phẫu trong đó. Hai anh em mình vào đó còn có thể làm bạn với nhau chứ."
"Một cô gái như em mà đêm hôm khuya khoắt lại mò tới đây làm gì? Tìm cảm giác mạnh hả? Em không sợ à?"
"Em mổ t.h.i t.h.ể còn nhiều hơn số lần anh nắm tay con gái ấy chứ, cứ thoải mái đi!"
"Không được, quá nguy hiểm." Trương Giai Kỳ có tính cách quá quái đản. Thật sự tôi không tài nào đoán nổi cô bé này rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu. Để tránh cô bé bị liên lụy, tôi đành phải rời đi trước.
Đi vòng quanh trường học hơn nửa vòng, khi tôi quay lại cửa Tây, Trương Giai Kỳ đã đi mất từ lâu.
"Về trường rồi sao?" Tôi nhìn đồng hồ đã 11 rưỡi, không thể trì hoãn thêm nữa. Ngó nghiêng một hồi, thấy không có ai qua lại, tôi đặt rương da màu đen lên đầu tường, nhanh nhẹn bật người một cái rồi leo tọt vào bên trong.
Chân vừa chạm đất, tôi ngồi xổm xuống, dùng ánh đèn yếu ớt từ màn hình điện thoại soi sáng xung quanh.
Hình như nơi này đã lâu lắm rồi không được cắt cỏ, thảm thực vật hoang dại mọc um tùm. Trong bụi cỏ rậm rạp cao ngang người, vài cây cổ thụ mọc xiêu vẹo, hình thù quái dị.
"Không có ai." Tôi bật người lên, nhìn về phía xa hơn. Mấy dãy nhà lầu bỏ hoang không biết dùng để làm gì, giờ đây trông như những bia mộ sừng sững, tĩnh mịch trong đêm tối.
"Sự thật bị che giấu ở đây ư?"
Tôi hít sâu một hơi, lấy chiếc điện thoại Âm Gian Tú Tràng ra, mở chức năng quay phim và gắn thiết bị mã hóa vào.
"Đang tải hình ảnh..."
"Đang tải bình luận..."
"Thông số ổn định, có bắt đầu livestream không?"
"Có."
"Hoan nghênh Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát vào phòng, hoan nghênh Thiết Lĩnh Bưu Gia vào phòng, hoan nghênh..."
Hình ảnh dần rõ nét, đến khi gương mặt tôi xuất hiện trọn vẹn trên màn hình, số người xem đã vọt lên con số 500.
"Không biết việc theo dõi livestream của Âm Gian Tú Tràng là tốt hay xấu đối với mọi người. Nhưng một khi đã nhấp vào, vậy thì đừng vội rời đi nhé."
Tôi đặt màn hình điện thoại trước mặt: "Chào mừng mọi người đến với phòng livestream Siêu Kinh Dị. Trước khi bắt đầu buổi livestream hôm nay, tôi muốn chia sẻ với mọi người rằng tôi đã từng trả lời sai một câu hỏi phỏng vấn liên quan đến vấn đề g.i.ế.c người. Để tự phạt, tôi sẽ đích thân trải nghiệm cái đêm c.h.ế.t chóc kinh khủng đó. Đừng nghĩ tôi đang nói dối, hãy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, rốt cuộc chân tướng cuối cùng của trò chơi sinh tử này sẽ là gì?"