Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 179

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

“Lúc đầu em cũng không để ý lắm, cứ nghĩ cô giáo có việc gia đình. Nhưng đến chiều em mới cảm thấy có gì đó không ổn, gọi điện thoại cho cô ấy mấy lần mà không được. Mãi đến khi em đến phòng giáo vụ hỏi, em mới biết cô ấy không hề tới trường xin nghỉ phép. Thậm chí, cô ấy còn không để lại dù chỉ một lời nhắn hay một tờ giấy báo tin.”

Trương Giai Kỳ bèn kể cho tôi nghe cặn kẽ những biểu hiện bất thường của Lưu Huyên mấy ngày trước khi mất tích. Hình như nguồn cơn mọi chuyện đều xoay quanh khu vực bị niêm phong tại khu đào tạo phía Tây này. Do đó, để hiểu rõ nguyên nhân, cô bé đành lẻn vào nơi đây để âm thầm điều tra vào lúc đêm khuya như thế này.

“Tại sao em không nhờ bảo vệ đi cùng?” Tôi nhìn cô gái trước mặt, nhiều nhất cũng chỉ tầm 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên mà thôi.

“Mấy ông chú bảo vệ nhát gan đó chẳng trông cậy được gì đâu, vừa nghe đến khu đào tạo phía Tây liền tránh xa như tránh tà. Ngay cả đi tuần tra hàng ngày họ cũng không dám đến gần tường rào khu Tây này.”

Nếu đội bảo vệ đã sợ hãi đến vậy, chắc chắn phải có nguyên do. Tôi liền thuận miệng hỏi Trương Giai Kỳ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại khu đào tạo phía Tây của trường em? Vì sao cả tòa nhà đều bị niêm phong?”

“Em cũng không rõ lý do chính xác. Trong lúc tình cờ, em chỉ nghe cô Lưu nói qua một lần thôi.” Trương Giai Kỳ cười bí ẩn, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Năm năm trước, trong khu đào tạo phía Tây bị mất mấy thi thể. Sau đó, người ta tìm thấy những t.h.i t.h.ể này rải rác khắp các ngóc ngách trong học viện, nhưng đa phần đã bị p.h.â.n x.á.c dã man không thể nhận dạng.”

"Khi ấy, nhà trường nghi ngờ đây chỉ là trò đùa quái đản của một sinh viên xấu tính nào đó. Vì vậy, Ban giám hiệu bèn cử đội bảo vệ đi canh gác xuyên đêm. Thế nhưng, vào một buổi tối mấy hôm sau, người bảo vệ đang trực gác nơi đó đã bị sát hại một cách khó hiểu. Đáng sợ hơn nữa là, một xác c.h.ế.t còn tươi rói vừa được kéo từ phòng giải phẫu ra ngoài, nằm ngay cạnh t.h.i t.h.ể của người bảo vệ."

"Căn cứ vào kết quả khám nghiệm của cảnh sát, thủ phạm duy nhất có khả năng gây án tại hiện trường chính là cái xác ghê rợn kia." Trương Giai Kỳ tiến sát lại tôi, điện thoại thông minh để ngang ngực, ánh sáng lạnh lẽo chiếu thẳng vào gương mặt cô bé. Cô bé cố tình làm mặt quỷ, trông cứ như vừa bước ra từ một bộ phim kinh dị hạng B.

"Xác c.h.ế.t biết g.i.ế.c người, có đáng sợ không? Ban ngày, chúng yên lặng làm vật mẫu trong những chai lọ, tùy ý để học sinh mổ xẻ. Nhưng đến tối, chúng lập tức biến thành sát thủ băng lãnh, đòi lại tất cả nỗi đau đớn mà chúng phải gánh chịu ban ngày, gấp trăm, gấp ngàn lần."

Tôi nghe thế, trong lòng cũng không khỏi rờn rợn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Nếu như t.h.i t.h.ể còn biết phẫn nộ, trả thù, vậy chúng không còn là t.h.i t.h.ể nữa rồi. Người đã c.h.ế.t sẽ không có tình cảm."

Tôi khẽ đẩy Trương Giai Kỳ ra. Cô bé cứ áp sát như vậy khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

"Vậy cũng chưa chắc đâu anh." Cô bé cười dí dỏm, cầm điện thoại soi đường: "Khu đào tạo cánh Tây có tổng cộng bốn căn phòng chứa xác dưới lòng đất, tương ứng với các chuyên ngành khác nhau. Nơi này em đã xem qua rồi, chúng ta đi chỗ khác xem sao.”

Tôi gật đầu, ôm túi da màu đen, đang định cùng cô bé đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy một âm thanh nhạc chuông điện thoại trầm thấp vọng ra từ căn phòng phía sau lưng.

Đó là giai điệu của kèn cornet, một bản hòa tấu chứa đựng những cảm xúc phức tạp.

"Điện thoại của em reo kìa, không quay lại xem thử à?" Tôi quay đầu, nhìn chằm chằm vào tia sáng ngay chính bồn nước ngâm xác. Ánh đèn điện thoại soi rõ một cái tên trông có vẻ quen thuộc.

"Không cần đâu ạ, dù sao cũng không lấy được, chúng ta nhanh đi chỗ tiếp theo thôi." Cô bé có vẻ hơi bối rối, phảng phất nỗi sợ hãi thầm kín.

Tôi vận dụng Truy Nhãn, trong lòng chợt rùng mình khi nhìn rõ cái tên người gọi trên màn hình điện thoại của cô bé. Ngay lập tức, tôi giả vờ ho khan hai tiếng, che giấu biểu cảm trên mặt: "Đi thôi, mùi formalin nồng nặc đến thế này, không biết mấy sinh viên y khoa làm sao chịu nổi."

Cố gắng giữ cho cơ mặt không biến sắc, tôi khôi phục lại vẻ bình thản rồi thuận miệng hỏi: "Nhạc chuông điện thoại của em rất đặc biệt, nghe cứ như một bản hòa tấu vậy nhỉ?”

"Mahler No.2 Resurrection - Phục Sinh, người bình thường khó mà cảm nhận được hết đâu anh." Trương Giai Kỳ đóng cánh cửa trượt, đi ra bên ngoài.

(Chú thích: Mahler No.2 Resurrection: Bản Giao hưởng số 2, cung Đô thứ hay còn được goi là Giao hưởng Phục sinh, là bản giao hưởng của nhà soạn nhạc người Áo Gustav Mahler.)

"Phục sinh à?" Tôi nhìn cánh cửa trượt rất dày, giai điệu trầm lắng, nặng nề vẫn đang truyền ra từ phía sau cánh cửa kia.

Ra khỏi hầm, tôi cùng Trương Giai Kỳ bước xuống bậc thang. Ánh sáng từ điện thoại chiếu về phía trước, rất nhanh chúng tôi đi đến hành lang tầng trệt.

"Chờ đã!" Tôi đưa tay ngăn cản Trương Giai Kỳ, bảo cô bé tắt đèn pin điện thoại đi.

"Sao vậy?" Xem ra cô bé cũng lộ rõ vẻ hồi hộp, tắt điện thoại, ẩn vào bóng đêm.

Tôi cúi người xuống nhìn về phía hành lang. Tại một ngã rẽ, có một bóng đen đang yên lặng đứng trong bóng tối.

"Anh đừng có sợ bóng sợ gió thế chứ? Đây chẳng qua là mô hình thôi mà, em cố ý đặt nó ở giữa đường đấy." Trương Giai Kỳ giơ ngón tay ra dấu về phía tôi, chuẩn bị bước tiếp.

"Đừng nhúc nhích." Tôi cầm lấy cổ tay cô bé, giữ cô bé không hành động bốc đồng: "Lúc đến đây, anh đã kéo mô hình này vào sát ven tường rồi. Hiện giờ, nó lại đứng ở giữa hành lang lần nữa. Nếu đây không phải em làm, cũng không phải anh làm, điều đó cho thấy trong tòa nhà này còn có người khác."

"Anh chắc chứ?" Trương Giai Kỳ hạ giọng thì thầm: "Không thể nào, đây không phải lần đầu em đến nơi này. Từ trước tới giờ, em chưa từng gặp người khác."

"Nếu như gặp phải, anh đoán kết cục của em cũng sẽ giống như cô giáo của mình thôi." Tôi thầm nghĩ như thế nhưng không tiện nói to ra, đành hỏi: "Có phải em đã leo vào đây từ cửa sổ phía sau tầng phòng thí nghiệm hay không?"

Trương Giai Kỳ không hiểu ý của tôi, thật thà đáp: "Chính xác ạ."

Tôi tự tay ướm thử kích cỡ giày của cô bé, vừa đúng 29 centimet: "Lúc vào đây, anh phát hiện trên mặt đất có một dấu giày cùng một dấu chân. Dấu giày chắc chắn là của em, còn dấu chân kia hẳn là của một kẻ khác."

"Dấu chân? Là sao? Kẻ đó không đi giày à?"

Trong lúc vô tình, Trương Giai Kỳ đã chạm đúng trọng tâm của vấn đề. Tôi cũng đã hiểu vì sao kẻ đó lại không mang giày.

"Anh có nhìn lầm không?" Trương Giai Kỳ nghiêng đầu, sắc mặt cô bé đã tái nhợt đi so với lúc nãy: "Trong tòa nhà này, chỉ có xác c.h.ế.t mới không đi giày."

Cô bé còn chưa nói xong, bỗng có tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất từ hành lang xa xa vọng đến, như thể có ai đó vừa ném một bao lúa mạch từ trên cao xuống.

"Ai vậy?" Tôi và Trương Giai Kỳ liếc nhìn nhau, rồi bật đèn pin điện thoại, đi dọc theo hành lang. Lúc đi ngang qua hình nhân, tôi chú ý quan sát khắp thân hình nó, nhưng kẻ đã di chuyển nó cũng không để lại bất kỳ manh mối giá trị nào.

"Có phải cô Lưu không, đứng đờ ra đó làm gì, mau đi xem xem! "

Trương Giai Kỳ cầm điện thoại nhanh chóng rời đi, tôi thì quan sát hình nhân, sau đó đặt nó nằm lại trên mặt đất: "Hình nhân này có ý nghĩa đặc biệt gì không nhỉ?"

Khi đuổi kịp Trương Giai Kỳ, tôi thấy cô đang đứng bên cửa sổ. "Tiếng động kia vọng đến từ bên ngoài," cô khẽ nói.

Đây chính là căn phòng đầu tiên tôi đặt chân vào tòa nhà này. Tất cả dấu chân và dấu giày trên sàn đã bị xóa sạch, không rõ do ai ra tay.

Tôi khụy người ngồi xuống, cố gắng lần mò manh mối từ những mảng đất vương vãi. "Mình vừa kể về dấu giày và dấu chân cho Trương Giai Kỳ nghe, vậy mà hiện trường đã bị phá hủy. Chẳng lẽ là cô ấy ra tay? Nhưng cô ấy che giấu điều gì chứ?"

Tôi đã ghi nhớ rõ ràng mọi đặc điểm của dấu chân đó. Nó dài khoảng 32 cm, phần mũi giày khá lớn.

"Đừng tìm tòi nữa, mau đi nơi khác xem sao. Cẩn thận chừng cô Lưu chính là người gây ra tiếng động vừa rồi."

"Sao em lại chắc nịch rằng đó là cô giáo của em?"

"Em đoán."

"Tầng này còn rất nhiều ngóc ngách chưa được điều tra. Giờ mà rời đi, anh e rằng sẽ bỏ lỡ manh mối quan trọng."

"Em đã lục soát khắp tòa nhà, ngay cả kho chứa xác dưới lòng đất cũng không bỏ qua, anh nghĩ cô ấy có thể trốn ở đâu nữa?" Trương Giai Kỳ không ngừng thúc giục. Tôi đưa mắt nhìn khoảng không tối tăm bên trong tòa lầu, cuối cùng vẫn quyết định đi cùng cô bé.

Nhảy ra khỏi cửa sổ, tôi chú ý thấy trên những mảnh kính vỡ dưới chân có dính một vệt đỏ nhỏ dài. "Trương Giai Kỳ, em lại đây xem này."

"Cái gì?" Cô bé miễn cưỡng khụy người xuống cạnh tôi.

"Trên mảnh kính vỡ này có dính vết máu. Lúc anh vào đây cũng không hề thấy nó." Tôi nhặt một mảnh kính vỡ khá lớn lên, nói tiếp: "Có người đã nhảy ra khỏi tòa nhà này, và bị cạnh thủy tinh cứa trúng, gây chảy máu."

Tôi quệt tay lên vết m.á.u đọng trên mảnh kính. "Xung quanh mép mảnh kính này đều dính đầy máu, vệt dài hơn 7 cm. Nếu là một người bình thường, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể bị vết thương lớn đến thế, chắc chắn sẽ mất rất nhiều máu, tuyệt đối không thể chỉ để lại một vệt m.á.u bé xíu như vậy."

"Anh muốn nói cho em biết điều gì?"

Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào gương mặt Trương Giai Kỳ. "Có hai khả năng dẫn đến tình huống này. Thứ nhất, có ai đó cố ý bôi đều m.á.u khắp mép mảnh kính, nhằm đánh lừa chúng ta. Khả năng thứ hai… đây không phải m.á.u của người còn sống."

Nghe tôi nhắc nhở, dường như Trương Giai Kỳ cũng chợt nhận ra điều gì đó. "Nếu một người còn sống, họ sẽ có huyết áp; khi đó mới có hiện tượng m.á.u phun ra. Trong khi đó, một người đã c.h.ế.t càng lâu, m.á.u càng đông đặc lại; dù da thịt có bị cắt đứt, cũng sẽ không chảy nhiều máu."

" Đúng vậy." Tôi vung vẩy mảnh kính vỡ trong tay. "Vậy nên, rất có thể chính t.h.i t.h.ể đã để lại vệt m.á.u này."

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 179