Khoảnh khắc chùm sáng loé lên, tôi đã thấy rõ mặt Anh Đào. Diện mạo gã không khác gì người bình thường, nhưng khi gã há miệng, một cái lưỡi trắng bệch, dài ngoằng thè ra khỏi khoé môi, trông vô cùng ghê rợn.
Gã bảo vệ thấp bé cũng kịp thời phản ứng, buông tay không vác t.h.i t.h.ể nữa, vội vàng chạy đến chỗ tôi.
“Nhanh lên!”
Gã chưa kịp chạy được hai bước đã khựng lại. Tôi sốt ruột hô lớn, nhưng rồi lại thấy toàn thân gã run rẩy, run rẩy chỉ xuống dưới chân.
Nhìn theo hướng ngón tay run rẩy của gã, lúc này, một đôi cánh tay khô gầy màu xám ngoét đang tóm chặt hai chân gã.
“Cái xác... nó cử động được!”
Gã bảo vệ hét toáng lên, một người đàn ông trưởng thành sợ đến nỗi run cầm cập như đứa trẻ, gào thét mất cả giọng cũng không hay biết.
“Thi biến ư?” Tôi căng rộng hai mắt, vung tay ném ra lá bùa Trấn Áp đã chuẩn bị sẵn.
"Ngũ phương thần tướng, mượn dùng pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!”
Chân tôi nhanh chóng thi triển Thất Tinh Bộ, tay kết Ngũ Lôi Ấn. Tôi đã sử dụng bùa Trấn Áp nhiều lần nên động tác khá thuần thục.
“Trấn áp!”
Kim quang loé lên, lá bùa hạ xuống chuẩn xác, dán ngay trên trán của tiêu bản thi thể.
Gã bảo vệ thấp bé kinh sợ trước thủ đoạn của tôi. Nhưng khi gã cúi nhìn xuống chân với ánh mắt đầy hy vọng, đôi tay khô gầy kia vẫn chưa chịu buông ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.
“Không có hiệu quả?” Tôi giật mình. Tuy đây là lá bùa do tự tay tôi vẽ, nhưng tất cả thần văn chất chứa trong đó đều y theo bài hướng dẫn trong Diệu Chân Tường Giải, không sai chút nào. Từ lá bùa đến bút, mực đều dùng vật liệu tốt nhất, uy lực phải mạnh hơn mới đúng chứ?
Trong nháy mắt, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, gã bảo vệ thấp bé sợ đến mức co quắp trên mặt đất: “Anh đại ơi, giờ phút này đừng có đùa em chứ!”
“Bên trong t.h.i t.h.ể không có tà ma, vậy làm sao nó cử động được?” Tôi không có thời gian tự hỏi, một chân đạp gãy cánh tay của tiêu bản, kế đó lôi gã bảo vệ thấp bé ra ngoài.
“Chạy mau!”
Anh Đào truy sát phía sau trong khi thứ đại thể quái dị trên mặt đất cũng đang nhúc nhích từ từ. Tôi và gã bảo vệ thấp bé hoảng hốt không biết chạy ngã nào, chỉ đành quay lại đường cũ.
Trong đường hầm tối đen như mực, ánh đèn pin chập chờn. Tôi biết gã bảo vệ to con vẫn còn nằm ở phía trước nên cố ý kiểm soát tốc độ, không dám toàn lực chạy nước rút, sợ không cẩn thận lại giẫm đạp lên người tên đó.
Lúc tiến vào ban nãy, vì phải vác t.h.i t.h.ể nên chúng tôi đi rất chậm. Hiện tại, đáng lý ra chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy trốn ắt phải nhanh chóng nhìn thấy gã bảo vệ to con kia mới đúng. Ấy thế mà, cả hai chạy suốt vài phút vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của người kia trong đường hầm.
“Chú Tống!” Gã bảo vệ thấp bé vừa chạy vừa kêu, nhưng chẳng ai trả lời gã.
“Ông kia chắc lành ít dữ nhiều rồi.” Tôi tăng tốc độ chạy, giờ không rảnh đi quan tâm người khác nữa. Bảo vệ tính mạng bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Trong thông đạo chỉ có một màu đen kịt, hoàn toàn không biết khúc quanh tiếp theo sẽ chạm phải thứ gì. Điều khiến tôi bất an chính là vách tường trên đầu toàn xi măng dày cộm, tạo cảm giác ngột ngạt. Đã chạy cũng phải hơn trăm mét, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy góc trần lầu bị sụp đổ trên đầu đâu cả.
Một đường chạy như điên, phía sau hai con quái vật nửa người nửa quỷ đuổi theo sát nút. Chừng mười phút sau, tôi đột nhiên dừng lại.
“Sao lại dừng? Chạy đi chứ!” Gã bảo vệ thấp bé ở bên cạnh thúc giục. Cánh tay cầm đèn pin của gã đã ướt đẫm mồ hôi, mặt đầy hoảng sợ, thở hổn hển.
“Chúng ta đã chạy gần hai trăm mét, nhưng chú Tống lẫn cửa động đều không thấy.”
“Có lẽ ngay ở phía trước.”
“Đừng ngây thơ như vậy, có lẽ chú Tống đã bị bắt đi âm thầm rồi, sau đó chắc chắn bọn quái vật kia đã lấp kín cửa động. Có khả năng chúng ta đã chạy ngang qua cái cửa động thông lên mặt đất luôn rồi.” Tôi nói rất nhanh, gã bảo vệ thấp bé vừa nghe tôi nói vừa cảm thấy tuyệt vọng.
“Vậy giờ phải làm sao?”
Tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đang áp sát dần ở đằng sau: “Mày có biết cuối con đường chuyển xác này đi thông tới chỗ nào không?”
“Chắc thông tới kho chứa xác dưới lòng đất. Tao cũng không chắc lắm, chỉ là trước kia thỉnh thoảng có nghe mấy giáo viên nói qua.”
“Kho chứa xác dưới lòng đất à?” Tôi chau mày: “Ý đồ lũ quái vật truy đuổi chúng ta rất rõ ràng. Chúng muốn dồn chúng ta đến cuối đường hầm. Nếu chúng ta vội vã chạy thẳng đến tận cùng, rất có thể sẽ rơi vào bẫy rập của đối phương. Đến lúc đó, đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.”
“ Nhưng không chạy thì làm được gì?” Gã bảo vệ thấp bé soi đèn pin về phía sau. Ánh sáng chiếu ngay gương mặt kinh dị trắng bệch của Anh Đào đang tiến đến gần.
“Không thể bị bọn chúng dắt mũi. Bình tĩnh lại, chúng ta có hai người còn nó chỉ có một mình. Mày bên trái, tao bên phải, đánh c.h.ế.t tiệt nó luôn!” Mắt tôi đỏ lừ, bắt đầu toát ra sát khí lạnh lẽo.
“Sao đánh nổi thứ đó được?” Ban đầu, gã bảo vệ thấp bé rất hoảng sợ nhưng cuối cùng vẫn quyết định liều mạng: “Đánh thì đánh, g.i.ế.c c.h.ế.t nó đi!”
Tôi và gã dừng chân đứng tại chỗ trong khi Anh Đào giương nanh múa vuốt theo sát phía sau.
Chờ nó tới gần, tôi cẩn thận quan sát tỉ mỉ cơ thể nó. Không có bất kỳ dấu hiệu bị thương chí mạng nào trên người gã, cũng không có vết siết cổ.
Không phải c.h.ế.t do ngoại thương, cũng không phải c.h.ế.t do ngạt thở. Điểm bất thường duy nhất chính là đầu lưỡi trắng bợt.
“Lưỡi của người c.h.ế.t đúng là màu trắng, nhưng nó chỉ xảy ra khi xác c.h.ế.t bị ngâm formalin rất lâu, sau đó hồng cầu c.h.ế.t đi mới có màu trắng bợt như vậy. Thời gian cái xác Đào tử vong không quá 2 giờ, vì sao đầu lưỡi đã biến thành màu trắng?” Đến lúc này, tôi mới vỡ lẽ, hóa ra lời cậu bé nói về lưỡi đỏ hồng và lưỡi trắng không phải để phân biệt sống chết, mà để ám chỉ một khái niệm khác.
“Bùa chú không hiệu quả, vậy đây không phải thi biến mà Đạo gia thường nói. Trên thân nó không hề có khí âm tà, loại bỏ khả năng quỷ nhập, nhưng tại sao một cái xác c.h.ế.t lại có thể chạy?” Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi khi nhớ đến nhạc chuông điện thoại thông minh của Trương Giai Kỳ: “Mahler: Bản giao hưởng số 2 ‘Phục sinh’ (Resurrection). Chẳng lẽ trên thế giới này thực sự có biện pháp khiến người c.h.ế.t sống lại hay sao?”
Thân thể của gã Đào vẫn có những điểm khác biệt với người sống. Nó không hề hài hòa, nhưng vì cứ cắm đầu chạy nên khó mà quan sát kỹ.
Chờ cái xác tiến tới gần, tôi liền nhận ra hai tay, hai chân nó đang ở một tư thế xoắn vặn quái dị. Thay vì nói nó là một con người hoàn chỉnh đang chạy, chính xác hơn, đó là một con rối biết đi.
Tôi muốn nhìn kỹ hơn, nhưng gã Đào không cho tôi cơ hội này. Cái xác lao vào táp lấy tôi một phát.
“Cẩn thận!” Gã bảo vệ lùn bên cạnh hoảng hốt kêu lên. Tôi nghiêng người, dán sát vào vách tường chật hẹp, may mắn thoát khỏi cú táp hiểm hóc.
“Tốc độ chậm, sức lực cũng không lớn. Có vẻ thứ này chỉ có hình thù đáng sợ nhưng cũng không khó đối phó.”
Cắn hụt, cái xác liền ngẩng đầu, bắt gặp gã bảo vệ lùn chân cẳng mềm nhũn. Nó thè cái lưỡi dài ra, đớp thẳng vào gã.
“Cứu tao!”
Nghe gã kêu cứu, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Tôi luồn hai tay qua nách cái xác Đào, vòng ra sau cổ nó như bánh quai chèo, rồi ép mạnh. Chỉ nghe một tiếng “Rắc” giòn vang, cái cổ đã gãy lìa ngay lập tức.
Đây là một kỹ xảo cận chiến cơ bản để g.i.ế.c c.h.ế.t thứ đáng sợ này một cách dễ dàng.
Cổ bị vặn gãy, đổi thành một người bình thường sớm đã ngắm gà khỏa thân trên bàn thờ, nhưng cách gã Đào nằm rạp trên mặt đất đã đánh vỡ mọi nhận thức của tôi về cơ thể người.
Nó co quắp trên nền đường hầm, vặn vẹo chống hai tay xuống đất, cái cổ thì lắc lư dần dần.
Trong địa đạo tối đen này, quan sát sự biến hóa của cái xác Đào, cảm giác quỷ dị ấy tựa như một đôi tay vô hình đang bóp chặt cổ tôi, làm tôi nghẹt thở.
“Chúng ta đi nhanh lên.” Gã bảo vệ lùn thúc giục. Lúc này, gã đã chẳng còn bận tâm đến mấy cái xác bị trộm hay sự sống c.h.ế.t của những người anh em làm chung nữa. Gã hoảng sợ lắm rồi, chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi cái đường hầm vận chuyển xác c.h.ế.t này thôi.
“Chờ một lát.” Tuy tôi cũng thấy sợ hãi, nhưng không muốn bỏ lỡ manh mối quan trọng ngay trước mắt.
Điều khiến tôi tò mò nhất chính là lý do vì sao cái xác Đào lại biến thành bộ dạng như thế này? Chỉ cần làm rõ được vấn đề này, tôi tin chắc mình sẽ tìm ra lời giải cho rất nhiều câu hỏi bí ẩn khác.
Gã bảo vệ lùn nhìn thấy vẻ mặt muốn thử nghiệm của tôi, bèn hoảng sợ lùi lại, lắp bắp: “Mày... mày định làm gì vậy?”
“Đứng bên nhìn đi.” Tôi giật lấy cây đèn pin của gã bảo vệ lùn, soi thẳng vào cái xác Đào. Sau đó, tôi tung chân đá một cú, bẻ ngược cổ tay nó ra sau.
“A a a ...” Gã bảo vệ lùn nhìn thấy hành động điên rồ của tôi, bèn lùi lại mấy bước, nhưng lúc này đèn pin đã bị tôi lấy, gã cũng không dám mò mẫm chạy một mình phía trước.
Thời gian cái xác Đào tử vong không quá 2 giờ, giờ bị gãy cổ tay, xương cốt đ.â.m xuyên qua da nhưng lại không có m.á.u chảy đầm đìa, trông cứ như đã c.h.ế.t từ rất lâu.
Tôi nắm chặt cổ tay thứ đó, đặt ở trước mắt. Dường như những khúc xương tay đứt gãy đang tự động chữa trị. Nhìn kỹ hơn, tôi mới phát hiện, có một sợi dây trông hệt như chỉ khâu vết thương giải phẫu đang quấn quanh những khớp xương bị gãy kia.
“Đây là cái gì?” Tôi định giật một sợi, nhưng tay tôi vừa chạm vào đã bị một sợi tơ cứa một phát, tóe máu.
Máu tươi người sống vừa chảy ra, sợi tơ tưởng chừng vô hại lập tức thay đổi bộ dạng, lao thẳng về phía miệng vết thương trên đầu ngón tay tôi, hệt như bầy cá mập ngửi thấy mùi m.á.u tanh. Tất cả những sợi tơ ấy bèn lao thẳng về phía miệng vết thương trên đầu ngón tay của tôi!
Tôi sợ tới mức phải ném ngay cổ tay của thứ đó xuống, kinh hãi nhìn những sợi tơ màu trắng vừa chui ra khỏi da thịt đang tự mình tìm kiếm vật sống, đầy vẻ kiêng kỵ.
Thất tinh trận đồ còn gọi là địa thất tinh, là thần khí phong thủy dùng để trấn sát, cầu tài lộc và may mắn. Gồm 7 viên đá, 1 viên đá lớn trung tâm và 6 viên đá nhỏ bao xung quanh, hình cầu hoặc hình trụ. Nhiều người dùng thất tinh trận chủ yếu để cầu tài lộc (chiêu tài) và thăng quan tiến chức. Nó giúp bạn có nhiều cơ hội, nếu biết nắm bắt thì sẽ thăng tiến rất nhanh.