Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 186

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Tôi chiếu đèn pin vào, sợi tơ trắng kia đang quằn quại đau đớn dưới ánh sáng. Thực chất, tôi chỉ định quan sát, không ngờ thứ này lại sợ ánh sáng đến vậy. Vừa thấy ánh đèn, nó liền chui ngay xuống dưới da gã họ Đào.

“Sinh vật sống ư?” Những sợi tơ đó làm tôi có cảm giác như chúng cũng có sinh mệnh riêng, mỗi sợi tơ chính là một vật sống độc lập: “Rốt cuộc thứ này là gì?”

Hiện tại, tôi chắc chắn một điều rằng, gã họ Đào kia đã c.h.ế.t từ lâu. Gã ta chẳng có khả năng sống lại, chỉ là những sợi tơ này đã bám quanh xương khớp gã, điều khiển mọi hoạt động của gã.

“Như là một loại ký sinh trùng.” Tôi rùng mình, lùi lại phía sau mấy bước, mắt vẫn dán chặt vào gã họ Đào đang run rẩy trên mặt đất.

“Mày có phát hiện ra điều gì không?” Gã bảo vệ lùn trông có vẻ còn vội vã hơn tôi, hai tay vò vào nhau, mồ hôi vã ra liên tục.

Tôi trả lại đèn pin cho gã, dặn dò: “Đây không phải là người c.h.ế.t hồi sinh, mà là có ai đó đang làm trò ma quỷ. Tránh xa mấy thứ này ra một chút, có gì đó rất quái lạ trong xác thằng này.”

Gã bảo vệ lùn gật đầu lia lịa: “Được, được, vậy giờ chúng ta đi được chưa?”

“Đi thôi, hiện tại cứ ra ngoài trước đã, rồi tính sau.” Chắc chắn rằng gã Đào kia đã chết, tôi không còn lo lắng nữa. Tôi đập gãy hai chân cái xác, để tránh việc nó đuổi theo.

Không khí trong hầm ngột ngạt. Xác c.h.ế.t đã bắt đầu bốc mùi lạ. Ở trong hầm một thời gian, tôi cảm thấy tức ngực, khó thở đến tột cùng.

Tôi cùng gã bảo vệ lùn đi ngược lại đường cũ, chiếu đèn pin lên cao, không ngừng để ý vị trí cửa hầm. Nhưng chỉ vài phút sau, cửa hầm vẫn chưa thấy đâu, lại bắt gặp những bóng người di chuyển trong hầm.

Có lẽ ánh sáng đã thu hút chúng, chuyển động của chúng ngày càng nhanh hơn khi tiến về phía này.

“Có phải họ đến cứu chúng ta không?” Gã bảo vệ lùn có một điểm cộng trong tình huống này, đó là luôn tìm thấy sự lạc quan trong bất kỳ tình huống nào.

Tôi có thể nhìn rõ mọi thứ nhờ có đèn pin chiếu sáng. Chỉ thấy làn da chúng xám xịt, cổ tay buộc những thẻ bài hình tròn nhỏ xíu, trên đó ghi rõ họ và tên, số hiệu, thậm chí cả thời gian và nguyên nhân tử vong.

“Chạy!” Chúng quá đông, thành thật mà nói, tôi và gã bảo vệ lùn này khó lòng địch lại được.

“Chạy hướng nào đây?” Gã cầm đèn pin, giọng lắp bắp.

“Kho chứa xác!”

Con đường phía sau đã bị chặn, bây giờ phía trước dù là núi đao biển lửa cũng phải xông lên.

Tiếng bước chân của tôi và gã bảo vệ vang vọng trong con hầm chứa xác này, chúng tôi dốc toàn lực chạy, chỉ một lúc sau đã nới rộng khoảng cách với đám " người" kia.

Dù biết rõ phía trước còn nhiều hiểm nguy hơn, nhưng giờ không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành chạy thục mạng trong tuyệt vọng.

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trong con hầm tối tăm này, cái mùi lạ ấy càng trở nên nồng nặc hơn. Đáng sợ hơn, ngoại trừ những khối gạch vụn trên mặt đất ra, tôi bắt gặp số lượng xác động vật tăng dần theo mỗi đoạn đường chạy qua.

Nào là ếch xanh bị giải phẫu, nào là cơ thể chim bị cắt rồi khâu lại, thậm chí còn có cả xác chó mèo mới c.h.ế.t chừng một ngày.

“Lẽ nào con đường này dẫn xuống địa ngục?” Gã bảo vệ lùn lấy tay che mũi, nhưng dường như vẫn ngửi thấy mùi hôi hắc khó tả ấy. Đó chính là mùi t.h.i t.h.ể phân hủy trộn lẫn với formalin. Không khí tù đọng trong hầm khiến phổi tôi như thắt lại, cảm giác nghẹt thở càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

“Tao không thể chạy được nữa.” Gã bảo vệ lùn dựa lưng vào tường, lưng cong gập, hít một hơi dài, mặt tái mét, tròng mắt đỏ ngầu như máu.

“Dừng lại chính là chết!”

“Tao không thể, tao không thở được, đầu óc choáng váng đến cực độ, không thể nhìn rõ đường nữa.” Gã lắc đầu, cả người dựa vào tường, từ từ trượt xuống.

Tuy tôi cũng cảm thấy khó chịu ở ngực, nhưng cũng nhờ tu luyện Diệu Chân tâm pháp, ngũ quan và nội tạng được rèn luyện, khả năng chịu đựng tốt hơn người thường rất nhiều.

“Đưa tay đây, tao sẽ cõng mày!”

Gã cứ ngỡ mình nghe lầm: “Mày cứ chạy đi, tao với mày chỉ là người dưng nước lã, tao……”

“Đừng nhiều lời!” Tôi đưa cho gã điện thoại của Âm Gian Tú Tràng rồi cõng gã trên lưng.

Dù cõng gã sẽ khó đi hơn nhiều, nhưng gã là người sống sót duy nhất ở tòa nhà phía Tây này. Chưa nói đến nhiệm vụ tùy chọn của Âm Gian Tú Tràng, việc cứu gã đối với tôi có lợi chứ không có hại.

“Nắm chặt.” Cơ bắp trên cánh tay tôi như muốn nổ tung, may mà gã không quá nặng. Chứ nếu là gã Tống cao to kia bị thương, e rằng tôi cũng đành bó tay.

Tốc độ của tôi giảm đi rõ rệt. Tôi có thể nghe thấy âm thanh đám " người" kia đang rầm rập đuổi theo phía sau. Chạy thêm khoảng chục mét nữa, t.h.i t.h.ể nằm la liệt trên đất ngày càng nhiều, thậm chí còn có cả những bình thuốc và vải băng dính máu. Tất cả tạo nên một khung cảnh kinh dị đến tột cùng. Nhưng khó khăn hơn là, khi tôi đang cố chạy nhanh hết sức thì đụng ngay một ngã ba phía trước.

“Trái hay phải đây?” Phía trước là hai cái đường tối om, trông như hai con dã thú đang chực chờ nuốt chửng con mồi.

Tôi bảo gã bảo vệ soi đèn, gã nhìn qua rồi nói: “Đi sang bên phải, bên trái là đường cụt, cuối đường có một cánh cửa sắt bị khóa kín.”

Ánh sáng lóe lên, tôi kịp nhìn lướt qua cảnh tượng trong hai con đường trước mặt. Thế nhưng, tôi lại không nghe theo lời gã bảo vệ, bèn cõng gã chạy thẳng vào con đường bên trái.

“ Nhưng đây là ngõ cụt mà.” Gã bảo vệ lùn tuyệt vọng đến mức không nói nên lời.

“Đối với mày có thể là ngõ cụt, nhưng tao thấy không phải.” Tôi đặt gã bảo vệ lùn dựa vào tường, chạy đến cái cổng sắt đang bị khóa.

Một sợi xích sắt dày bằng ngón tay cái, quấn chặt quanh cánh cửa. Tôi lắc mạnh chiếc khóa, nó được làm rất chắc chắn. Xem ra muốn mở cửa chỉ có cách duy nhất là phá khóa.

“Xích sắt thế này thì làm sao mà phá nổi?” Gã bảo vệ lắng nghe những bước chân đang chậm rãi tiến đến, ánh mắt dần chuyển sang những bóng " người" kia: “Phải chăng đây chính là cái giá cho việc trộm xác giảng viên?”

Tôi phớt lờ gã, hai tay dò dẫm dọc theo sợi xích: “Sạch sẽ, không bám bụi, rõ ràng là có ai đó vừa quấn sợi xích này vào đây. Chắc chắn có người vẫn theo dõi chúng ta từ trước đến nay. Kẻ đó cố tình chặn con đường này lại, chính là để chúng ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lọt vào cái bẫy đã được giăng sẵn.”

Trong bóng đêm, một đôi mắt đang theo dõi từng cử chỉ, hành động của tôi và gã bảo vệ, nhưng tôi vẫn không thể lí giải tại sao nó lại làm như vậy?

Với năng lực của kẻ đó, g.i.ế.c người chỉ là chuyện vặt. Sao lại phải bày ra những màn kịch phức tạp thế này?

“Người anh em, mày tên là gì? Tao thấy mày là người trượng nghĩa, dẫu có xuống địa phủ, tao cũng muốn làm bạn với mày.” Gã bảo vệ lùn kia dường như đã buông xuôi hoàn toàn, cười gượng gạo, phờ phạc nhìn tôi.

“Chớ có nản chí! Canh chừng xung quanh, chỉ cần một phút thôi!” Tôi hét lên với gã rồi lấy một tờ tiền phẳng phiu ra, gấp nó lại. Tôi không biết liệu mình có mở được cửa không, nhưng đây là cách duy nhất để phá vỡ sự kiểm soát của kẻ đứng sau, thoát khỏi hiểm nguy cận kề!

Kẻ chủ mưu cũng không biết tôi có tài mở khóa, lầm tưởng rằng chỉ dùng một ổ khóa nhỏ cùng sợi xích này đã có thể ngăn cản được bước chân tôi.

“Dù tinh vi đến mấy, sơ hở vẫn tồn tại. Cơ hội để lật ngược ván cờ này đã bắt đầu!”

Tôi rọi đèn pin thẳng vào ổ khóa, nắm rõ cấu tạo bên trong. Đôi tay tôi chắc nịch, ổn định như một cỗ máy tinh vi, gấp tờ tiền nhanh nhất có thể.

“Chúng nó đang đến!” Gã bảo vệ lùn vùng vẫy đứng dậy, hét lớn, lại cố gắng nhặt bất cứ thứ gì trong tầm tay để ném về phía đám xác c.h.ế.t với cái lưỡi trắng bợt kia.

Tôi vẫn bình tĩnh, tận dụng từng khoảnh khắc, vội vàng vận dụng Diệu Chân tâm pháp, dồn hết tâm trí, mắt nhìn thẳng vào bên trong ổ khóa.

Dùng ngón tay khéo léo gập góc tờ tiền, tôi đút phần cạnh sắc nhất của tờ tiền vào ổ khóa.

Cơ hội chỉ có một lần, nếu thử lần đầu không thành công, tờ giấy sẽ trở nên nhăn nheo, lúc đó không thể sử dụng thêm lần nào nữa.

“Nhanh nào! Tao không chịu được lâu hơn đâu!” Những cái xác kia đã áp sát đến nơi, chỉ còn cách chừng năm mét thôi. Gương mặt quái dị của chúng tựa như chứa đựng tất cả oán hận của kẻ đã khuất dành cho người còn sống.

Ngón tay tôi ướt đẫm mồ hôi, lồng n.g.ự.c tôi đập thình thịch. Tôi ghì chặt tờ tiền đã biến thành chiếc chìa khóa tạm, sau đó dùng hết sức để vặn.

“Tách!”

Một tiếng giòn tan vang lên, xích sắt kêu loảng xoảng rơi xuống đất, cửa mở!

“Nhanh nào!” Tôi cầm sợi xích, tóm lấy gã bảo vệ kéo tuột vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa, khóa lại lần nữa.

“Rầm!”

Cánh cửa sắt đóng lại, tôi khụy xuống, tựa lưng vào cánh cửa. Tim tôi vẫn còn đập loạn xạ trong lồng ngực. Giờ mới để ý, lưng và tay tôi ướt đẫm mồ hôi.

Gã bảo vệ lùn cũng bị dọa cho c.h.ế.t khiếp. Cứ ngỡ đã thoát khỏi tử địa, gã nằm xuống, hít thở thật sâu, tham lam như kẻ c.h.ế.t đuối vớ được cọc: “Lần này có thể chạy thoát được, phải cảm ơn mày rất nhiều. Sau này tao chắc chắn sẽ không làm việc này nữa.”

“Đừng mừng vội.” Tôi hít sâu, tựa vào tường đứng dậy: “Khi trước tao thấy trong các lớp học của tòa nhà thí nghiệm này cũng có rất nhiều những cái bóng đen tương tự. Nếu chúng cũng giống như những thứ ta thấy trong hầm, đêm nay, e rằng vẫn còn ẩn chứa vô vàn hiểm nguy.”

Ngẩng đầu nhìn lại, tôi hoàn toàn mất phương hướng. Quét mắt nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy một cánh cửa phòng hé mở.

Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 186