Tôi không quá ảo vọng rằng mánh khóe sơ sài này có thể đánh lừa được Lưu Huyên. Tôi chỉ mong mượn cơ hội này để tạo ra khoảng cách đủ để tôi ra tay. Chỉ cần cô ta tiến vào phòng kiểm tra, rời khỏi sự bảo vệ của đám thi thể, tôi sẽ có cơ hội khống chế cô ta.
Ngón út tự động run rẩy, con d.a.o giải phẫu được giấu trong ống tay áo. Tôi ép buộc bản thân phải giữ bình tĩnh tuyệt đối. Giờ phút này, tôi mới là kẻ đi săn.
Đứng giữa đám t.h.i t.h.ể đang lảo đảo, Lưu Huyên thận trọng từng bước tiến đến cửa. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô ta chính là Trương Giai Kỳ đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
"Giai Kỳ?" Lưu Huyên khẽ gọi nhưng không ai đáp lại. Cô ta ưu tiên điều khiển hai t.h.i t.h.ể khác bò vào trong phòng trước, sau đó mới dám tự mình bước vào.
Lưu Huyên quét mắt kiểm tra khắp căn phòng, chợt phát hiện hai t.h.i t.h.ể bị Khiên Ti Cổ khống chế trên bàn mổ đã biến mất một.
"Hắn ta đã chạy ra ngoài bằng cách nào? Sao mình lại không nghe thấy bất cứ tiếng động nào?" Cô ta xoay người, đi ra ngoài cửa, nhặt lên cây kim gây mê mà tôi đã vứt lại: "Thi thể bị Khiên Ti Cổ khống chế sẽ trở nên chậm chạp khi tiếp xúc với ánh sáng. Lẽ nào hắn ta đã lợi dụng điều này để chạy trốn?"
Cánh cửa dẫn lên mặt đất vẫn đang mở hé. Vừa rồi, sau khi chú nhóc kia chạy ra ngoài vẫn chưa kịp đóng cửa. Lưu Huyên không thể xác định rốt cuộc có người thoát ra ngoài hay không. Trong lòng cô ta mơ hồ dâng lên cảm giác bất an. Tuyệt đối không thể để người khác biết về phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất này! Nghĩ vậy, cô ta càng thêm bực bội: “Khiên Ti Cổ lại gặp vấn đề rồi ư? Nhưng mình đã thí nghiệm trên cả người và động vật gần trăm lần mà không hề có sai sót gì.”
Trong lúc bí bách, cô ta lại giơ d.a.o phẫu thuật lên, rạch một đường vào cổ tay mình. Từng sợi tơ trắng mảnh mai bò ra khỏi vết rạch, nhanh chóng chui vào đám t.h.i t.h.ể đang đứng xung quanh: “Ra ngoài tìm, thằng đó chắc chắn chạy không xa được.”
Khiên Ti Cổ – đúng như tên gọi, người trúng loại cổ độc này sẽ biến thành con rối bị kẻ thi triển điều khiển. Khi sợi tơ nằm trong tay, kẻ đó có thể sai khiến đối phương làm bất cứ điều gì.
(Chú thích: Khiên (kéo): Dắt, điều khiển.
Khiên Ti Cổ là một loại cổ trùng hình tơ có khả năng điều khiển người hoặc động vật. Tương tự, ở Trung Quốc có một loại hình nghệ thuật gọi là Khiên Ti Hí, một kiểu kịch rối được điều khiển bằng những sợi tơ.)
Tuy nhiên, loại cổ độc này rất sợ ánh sáng, và yêu cầu nuôi dưỡng cực kỳ hà khắc, do đó nó cực kỳ hiếm thấy.
Đây cũng là điều khiến tôi cảm thấy khó hiểu nhất. Lưu Huyên là một giáo viên nghiên cứu y học phương Tây, vậy tại sao cô ta lại có thể hiểu rõ về cổ độc Miêu Cương? Hai lĩnh vực này hoàn toàn khác biệt, chắc chắn có một kẻ đứng sau giật dây mọi chuyện.
Đám t.h.i t.h.ể đã đi được hơn phân nửa dãy hành lang chật chội. Lưu Huyên dẫn theo những t.h.i t.h.ể còn lại, bước vào phòng. Ánh mắt cô ta lướt nhanh qua cơ thể tôi, vừa bước đi vừa đăm chiêu suy tính. Sau đó, dường như phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô ta nhìn về phía tủ lạnh chứa thuốc.
"Có chất lỏng thuốc chảy ra, thuốc thử bên trong bị vỡ ư?" Cô ta từ từ tiến đến gần, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm tủ lạnh, rồi giật mạnh cửa ra.
"Rầm!" Gã bảo vệ thấp bé với cơ thể gần như đông cứng ngã vật xuống. Lưu Huyên nhanh chóng lùi lại một bước: "Sao tên này lại chui vào tủ lạnh?"
Tôi ấn mũi d.a.o giải phẫu vào, lưỡi d.a.o lạnh như băng, tựa một con rắn độc đang nhe nanh, chậm rãi trườn lên cổ Lưu Huyên. Tôi nắm lấy cổ tay cô ta, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới.
"Bởi vì tôi chính là người nhét gã đó vào trong tủ." Một đêm kinh hoàng cuối cùng cũng dừng lại ở đây, tôi đã nắm được thế chủ động.
"Đứng yên!" Lưỡi d.a.o giải phẫu ấn thẳng vào da thịt. Ngay thời điểm này, tôi cũng không chút thương xót gì. Một khi Lưu Huyên vùng vẫy dữ dội hoặc có hành động vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi sẽ lập tức c.ắ.t c.ổ cô ta: "Có thể nói chuyện không?"
"Rốt cuộc cậu là ai?" Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng ẩn chứa kinh ngạc và tức giận, Lưu Huyên không quay đầu lại khi d.a.o kề trên cổ. Cô ta trông bình tĩnh đến đáng sợ.
"Cô không cần biết tôi là ai, tôi đến đây không phải để cứu người hay cố ý đối đầu với cô. Tôi đến đây chỉ để tìm kiếm chân tướng."
"Chỉ là một trò trinh thám nhàm chán ư?" Cô ta vặn nhẹ cổ, hoàn toàn không màng lưỡi d.a.o giải phẫu đang lún sâu vào da thịt, ngoan cố nhìn thẳng vào tôi: "Vừa rồi tôi nên g.i.ế.c cậu."
"So với việc hồi sinh người chết, chuyện của tôi chẳng đáng để bận tâm. Cô không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Nói thật, tôi cũng không muốn tới cái Học viện Y học quỷ quái này. Cuộc đời tôi ghét nhất hai nghề nghiệp, thứ nhất là cảnh sát, thứ hai chính là bác sĩ." Căng thẳng đến mức tay tôi đầm đìa mồ hôi. Đây là lần đầu tiên tôi uy h.i.ế.p con tin, rất sợ lỡ tay để Lưu Huyên chớp cơ hội trốn thoát.
"Cảnh sát giữ gìn an ninh trật tự, bác sĩ chữa bệnh cứu người, tại sao cậu lại ghét bọn họ?" Lưu Huyên không hề sốt ruột, đây đúng là tố chất tâm lý của một bác sĩ ngoại khoa hàng đầu.
"Ghét cảnh sát là bởi vì tôi từng là cảnh sát, ghét bác sĩ là bởi vì các cô là những người khó đối phó, khó đoán nhất." Tôi nhìn những tiêu bản t.h.i t.h.ể đang đứng bất động xung quanh vì không có ai điều khiển: "Cô có thể cho chúng tránh ra không?"
Lưu Huyên phất tay sang hai bên, những tiêu bản t.h.i t.h.ể lập tức ngã xuống đất. Sau đó, một cảnh tượng khiến người ta sởn gai ốc hiện ra. Từ thất khiếu và những vết thương trên da của tiêu bản, vài sợi dây màu trắng nhỏ bé đang chui ra, trườn bò về phía cơ thể Lưu Huyên.
"Cậu không sợ?"
Cảnh tượng trước mắt quả thực rất kinh dị, người bình thường chắc chắn sẽ ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhưng tôi thì khác. Tôi cầm chắc con dao, mặc cho đống dây màu trắng nhỏ bé bò trên người: "Cổ độc không có tác dụng với tôi, tốt nhất cô đừng có giở trò gì. Nếu như cô chết, người cô muốn cứu sống sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại. Nghĩ tới hậu quả, tất cả nỗ lực và khổ cực sẽ đều vô ích, cô nỡ lòng nào?"
Nhắc tới chuyện hồi sinh, sắc mặt Lưu Huyên càng thêm lạnh lẽo, cô ta im lặng không nói gì.
Chỉ là, dù cô ta không chịu nói thì tôi cũng có biện pháp. Một người dù cứng rắn đến đâu mà trong lòng còn có điều vướng bận thì đều có nhược điểm chí mạng.
Tôi nắm lấy cổ tay của Lưu Huyên, d.a.o vẫn kề trên cổ cô ta, đẩy cô ấy đi vào căn phòng sâu nhất trong hành lang.
" Tôi đã nhìn thấy cuộc giải phẫu của cô và Trương Giai Kỳ. Hai người ra tay g.i.ế.c người là để cứu người này." Trên hai bàn mổ, t.h.i t.h.ể chú Tống đang dần lạnh đi. Trong khoang bụng đã bị mổ toang kia, những sợi dây trắng nhỏ đang trườn bò ra ngoài.
Một người đàn ông khác thì đã được khâu lại xong xuôi. Gã vẫn trong trạng thái nửa sống nửa chết. Điểm khác biệt duy nhất so với trước đây chính là trên bụng có thêm một vết khâu giải phẫu đáng sợ.
"Vì cứu sống kẻ này, hai người định g.i.ế.c bao nhiêu người mới chịu dừng lại?"
Lưu Huyên không trả lời, chỉ nhìn người đàn ông bằng một ánh mắt rất phức tạp.
"Đáng lẽ ngay lần đầu tiên cô và Trương Giai Kỳ bước vào phòng giải phẫu, tôi đã có cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t hai người. Cô nên cảm ơn cậu bé đó, bởi vì cậu bé đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc đó cô đã bộc lộ nhân tính khiến tôi chùn tay. Do đó, cô có thể kể cho tôi nghe câu chuyện năm xưa của cô không?"
Dù tôi có nói gì thì Lưu Huyên cũng không muốn mở miệng. Cô ta cúi thấp đầu, những sợi tơ trắng cố sức chui vào cơ thể tôi, chỉ tiếc cổ độc vô dụng với tôi.
"Cô không muốn nói, tôi sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u gã, giải thoát cho gã ngay lập tức." Gã đàn ông trước mặt chính là con át chủ bài để tôi ép Lưu Huyên khai ra. Lấy tính mạng của gã đàn ông này ra uy hiếp, Lưu Huyên sẽ phải kể cho tôi biết chân tướng sự việc.
"Nếu cậu muốn phương pháp của tôi, tôi có thể cho cậu; nếu cậu cần tiền, tôi cũng có thể đưa, tôi chỉ xin cậu hãy để tôi hoàn thành thí nghiệm này." Lưu Huyên vẫn không muốn nhắc đến chuyện năm đó, mãi cho đến khi tôi chuẩn bị dùng tay rút những ống cắm trên người gã đàn ông kia ra, cuối cùng cô ta mới thay đổi thái độ: "Được rồi, tôi nói, cậu muốn biết gì tôi sẽ nói hết cho cậu."
Nghe được những lời này của cô ta, tôi cũng thở phào. Giết c.h.ế.t gã đàn ông này sẽ không mang lại bất cứ lợi ích nào cho tôi, từ đó sẽ hình thành cục diện lưỡng bại câu thương.
"Chồng cô mất tích trước cô, vậy hãy bắt đầu kể từ giai đoạn đó đi." Tôi cầm chặt d.a.o giải phẫu, lưỡi d.a.o ấn vào da thịt, uy h.i.ế.p Lưu Huyên.
"Chồng tôi tên Bạch Vọng, là một người thật thà, có chút tính gia trưởng với tật hút thuốc uống rượu, nhưng anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Cha mẹ tôi qua đời từ rất sớm, Bạch Vọng là người thân duy nhất của tôi lúc bấy giờ, tôi không dám tưởng tượng cảnh một ngày anh ấy cũng rời bỏ tôi."
Năm ba mươi tuổi, Bạch Vọng được chẩn đoán mắc ung thư phổi. Kể từ ngày đó, anh ấy dường như biến thành một người khác, trở nên khép kín, ít nói và ngày càng gầy yếu. Tử thần muốn cướp anh khỏi tôi, nhưng lại bằng một phương thức tàn nhẫn đến vậy. Tôi là bác sĩ, tôi biết rõ ba chữ 'ung thư phổi' đồng nghĩa với án tử hình, là căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Bạch Vọng từ chối trị liệu hóa chất, anh muốn giữ chút tôn nghiêm cho mình. Tôi tôn trọng lựa chọn của anh, bởi vì tôi yêu anh.” Lưu Huyên nói vô cùng ngắn gọn, giọng cô ta có chút kỳ quái: “Đây vốn chỉ là một cuộc chia ly sinh tử giữa hai người, sao lại liên lụy đến những người đã khuất, cuối cùng biến thành thảm cảnh như bây giờ?”
Lưu Huyên cúi đầu, nhìn người chồng gầy gò đến trơ xương, không còn ra hình người. “Vào những tháng ngày cuối đời của anh, nỗi đau cứ thế nhân lên vô tận. Tôi khao khát cứu anh, dù phải đánh đổi bằng cả sinh mạng của mình cũng được. Mọi chuyện vốn đã định sẵn là bi thương, cho đến khi tôi phát hiện một cái xác kỳ lạ.” “Một cái xác kỳ lạ?” Tôi nhận ra một điểm bất thường, bèn ra hiệu bảo Lưu Huyên nói kỹ hơn. “Đó là một t.h.i t.h.ể do một nhà quyên tặng ẩn danh gửi đến Học viện Y học, và con Khiên Ti Cổ đầu tiên chính là được lấy ra từ trong đầu cái xác đó.”