"Anh Lưu, nghe em giải thích. Hình như chúng ta đang hiểu lầm nhau." Tôi cố nén lòng, kể lại lai lịch của Tất Mộc quan cho Anh Lưu nghe, còn nói rõ việc ông lão đã báo mộng giữa đêm khuya, nhờ tôi g.i.ế.c c.h.ế.t Vương Nhị Quân.
"Tiền căn hậu quả là như vậy, tên Vương Nhị Quân đó cầm đầu băng đảng trong thành phố, kiếm tiền bất chính. Vợ của ông cụ ấy đã bị gã gián tiếp hãm hại đến chết. Em không thể nhịn được, bèn ra tay giúp ông cụ ấy một phen."
Nghe tôi nói xong, Anh Lưu mù không lên tiếng. Anh ấy ngẫm nghĩ một hồi lâu, dường như đang xem xét tôi có nói dối hay không. "Em nói thật à?"
"Chính xác trăm phần trăm!" Tôi dựa lưng vào cửa, suy nghĩ một lát lại thấy có điều gì đó không đúng: " Nhưng chuyện này, em chưa từng nói với người ngoài mà, ngay cả cảnh sát em cũng lừa được. Tại sao anh lại biết?"
"Sau khi em g.i.ế.c người, em đã xử lý t.h.i t.h.ể bằng cách nào? Có phải bỏ vào trong quan tài luôn không?" Anh Lưu mù cau mày, bấm pháp quyết, đi đi lại lại trong phòng.
"Cảnh sát mang t.h.i t.h.ể đi rồi, em lấy t.h.i t.h.ể làm gì cơ chứ?" Tôi đi theo Anh Lưu mù đến cạnh cỗ quan tài, ngửi thấy mùi m.á.u tươi thoang thoảng bay ra.
Anh Lưu mù đẩy nắp quan tài, vốc một nắm đất đỏ lên: "Lạ thật, trong quan tài có m.á.u và thịt, âm khí tinh khiết lạ thường, lại còn tự hình thành một tòa trận pháp. Trong những loại tà thuật trên thế gian, chỉ có dùng Huyết tế mới có thể vận hành trận đồ này trong một thời gian ngắn như vậy."
"Anh Lưu, nãy giờ anh cứ nhắc về Huyết tế, nó là gì thế?"
Anh Lưu mù im lặng một hồi, thả nắm đất trong tay xuống rồi nói: "Vạn vật trời đất đều là cha mẹ, cơ thể con người chính là linh hồn của vạn vật, ẩn chứa vô số ảo diệu. Huyết tế chính là hành động dùng người sống làm vật hiến tế, đoạt lấy tinh khí, róc xương lóc thịt, hút khô não tủy, thu gom tất cả mọi tinh hoa từ cơ thể để bái tế quỷ thần."
Anh ấy vừa nói, vừa cầm hai bộ áo trong quan tài lên. Một cái là của ông cụ tại thôn Quách gia, bộ còn lại là trang phục đạo sĩ màu đen, không rõ xuất xứ: "Dĩ nhiên, muốn Huyết tế, phải dùng người sống. Chắc chắn cỗ quan tài của em đã từng nhét người sống vào! Sự thật rành rành, em còn định chối cãi ư?"
Anh ấy đặt bộ đồ đạo sĩ sẫm màu ngay trên quan tài, dùng tay sờ nhẹ hoa văn thêu hình một con rắn độc sặc sỡ, nói: "Tuy kẻ này không theo chính đạo, nhưng tội không đáng phải chết..."
"Anh Lưu, nếu em nói em không hề biết tại sao có bộ đồ này trong quan tài, anh tin em không?" Tôi quan sát bộ đồ đen trên nắp quan, bỗng nhớ đến một chuyện, bèn nắm tay Anh Lưu mù kéo đến xem camera cửa hàng.
Vài ngày trước, camera quay được một bóng đen loáng thoáng. Dường như kẻ đó có ý đồ gì lạ lùng, cứ đi loanh quanh bên ngoài cửa tiệm của tôi.
"Chắc đó là kẻ bị Tất Mộc quan nuốt vào. Đêm đó, em cảm giác có người lẻn đột nhập vào nhà, nhưng kiểm tra vài lần mà không phát hiện gì cả. Giờ ngẫm lại, có lẽ kẻ đó đã bị Tất Mộc quan ăn tươi nuốt sống rồi." Tôi kể lại chuyện hôm đó cho Anh Lưu nghe, rồi móc lá bùa quỷ màu đen mà mình giấu trong người ra: "Đêm đó, em thử mở quan tài ra, nhưng cố hết sức cũng không đẩy nổi. Sau khi giúp ông cụ báo thù thì em có thể mở nó một cách dễ dàng. Khi ấy, ngoại trừ bộ đồ đen ra, em còn tìm thấy lá bùa này."
"Diêm Vương thiếp à?" Vừa thấy lá bùa màu đen, Anh Lưu mù toát mồ hôi lạnh.
"Thứ này nguy hiểm lắm hả anh?" Tôi ngu ngơ không hiểu, bèn đưa lá bùa cho Anh Lưu nhưng anh ta không hề đưa tay ra nhận.
"Diêm Vương đã phán c.h.ế.t vào canh ba, ai dám giữ lại đến canh năm? Một khi tấm thiếp này được phát đi, người nhận thiếp sẽ bị ác quỷ quấn thân, xui rủi không ngừng, thậm chí bị Quỷ Vô Thường đòi mạng, âm binh nhập nhà. Đáng sợ hơn, loại bùa phép này cực kỳ khó giải, sẽ ám đến c.h.ế.t mới thôi." Anh Lưu mù bấm đốt ngón tay, tính toán hồi lâu nhưng chẳng ra được kết quả gì: "Có kẻ ra tay che đậy Thiên cơ. Kẻ địch là một tu sĩ có đạo pháp mạnh hơn cả anh và em nhiều."
Lúc này, Anh Lưu mù đã tin lời tôi nói, vẻ mặt hòa hoãn đi trông thấy: "Xem ra, có kẻ đã lẻn vào nhà em giữa đêm khuya, định gửi cho em tấm thiếp c.h.ế.t chóc đó. Nhưng may mắn thay, vì một cơ duyên bất ngờ, kẻ đó đã không thành công, ngược lại còn mất luôn cả mạng."
Giọng điệu của Anh Lưu dần trở nên kỳ lạ, trong khi anh ấy lại săm soi tôi từ đầu đến chân: "Mặt em rất tầm thường, chẳng có nét giàu sang phú quý gì nổi bật, nhưng lạ thay lại luôn gặp dữ hóa lành vào những thời khắc quan trọng. Anh coi bói mười mấy năm nay, chưa từng gặp một người như em."
"Chắc là số em cứng cựa đấy!" Tôi châm một điếu thuốc, biết rõ mình đã hóa giải mọi hiểu lầm với Anh Lưu mù.
"Không phải số em cứng cựa, mà số em như một lưỡi đao sắc bén, trước chưa từng có, sau này cũng không, c.h.é.m ngang tất cả." Anh Lưu mù xòe ra năm ngón tay: "Con người có năm tướng và năm mạng, tựa như năm ngón tay có dài có ngắn thế này. Nhưng nhìn vào bóng dáng em, anh chỉ thấy năm ngón tay nắm chặt thành quyền. Ý chỉ em nắm giữ số mệnh trong lòng bàn tay mình."
"Dù em không hiểu hết lời anh nói, nhưng có phải anh đang khen em không?" Tôi nghe Anh Lưu mù nói mà cứ ngỡ đang nghe chuyện trên cung trăng.
"Thật ra, vụ việc Diêm Vương thiếp này thoạt nhìn cứ như một cơn gió nhẹ lướt qua, nhưng bản chất của nó hung hiểm gấp ngàn lần. Nó như một dòng nước ngầm chảy siết, mà em thì suýt nữa đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."
Thấy tôi vẫn thờ ơ, anh ấy lắc đầu thở dài: "Dấu hiệu c.h.ế.t yểu trên sống mũi em vẫn còn đó, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ gánh chịu tai ương mất mạng. Hơn nữa, mỗi lần anh xem bói cho em đều ra quẻ đại hung, hoặc thậm chí là đại đại đại hung. Số mệnh em quá hiểm ác, anh đây mới thấy lần đầu nên không dám nói nhiều. Anh chỉ mong em làm việc đừng trái với lương tâm, giữ gìn một điều thiện. Bằng không, nếu em trở thành Ma, trên thế gian này, sẽ không Phật nào dám độ."
"Chẳng ai dám siêu độ em ư?" Ngón tay kẹp thuốc của tôi khẽ run. "Em chỉ là một chủ shop tự do thôi mà, có đến mức nguy hiểm như anh nói không?"
"Anh cũng mong mình suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mà, em ít tiếp xúc với mấy loại quỷ thuật tà đạo nhé. Trừ con Mệnh Quỷ này ra, em đừng bao giờ nuôi thêm bất cứ thứ âm tà nào khác, không thì dễ bị mê muội tâm trí."
"Anh yên tâm, em tự biết chừng mực." Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác, chỉ vào màn hình máy tính: "Anh xem thử coi, tên này đang làm gì? Kẻ đó bước ra từ trong hẻm, rồi rải gạo trắng quanh nhà em là có ý gì vậy?"
"Kẻ đó đang chiêu hồn dẫn quỷ." Vừa thấy động tác tay của đối phương, Anh Lưu mù đã biết ngay kẻ đó đang làm gì. "Dẫn cô hồn dã quỷ vào, muốn hại c.h.ế.t người khác. Đáng tiếc, trong nhà em có một con Mệnh Quỷ, nên những oan hồn kia đều bị Tất Mộc Quan hấp dẫn đến, cuối cùng trở thành thức ăn cho nó. Trộm gà không được, còn mất luôn nắm thóc."
Cơ bản mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng, hơn nữa Anh Lưu mù cũng biết tôi đã lâu, hiểu rõ tính tình của tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm những hành vi như g.i.ế.c người để tế luyện trận pháp.
Dọc theo con phố bán thức ăn, tôi và Anh Lưu mù ghé vào một quán nhỏ, cụng vài ly, cuối cùng đã hóa giải mọi hiềm khích.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, tôi lấy ra bản chép tay danh mục vật phẩm vừa được cập nhật của Âm Gian Tú Tràng rồi nhờ Anh Lưu mù góp ý. Vốn nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, ai ngờ vừa nhìn thấy dòng đầu tiên, Anh Lưu mù đã giật b.ắ.n người, tỉnh cả rượu.
"Cầm Long thuật!"
"Anh Lưu, bình tĩnh! Đây đâu phải lần đầu tiên, anh nên quen dần chứ?" Tôi vẫn cắm cúi ăn cơm, còn ném cho Bạch Khởi hai viên thịt: "Anh cứ làm quá lên, có mỗi cái tên thuật thôi mà. Vả lại, ai mà biết có rồng trên thế giới này hay không?"
Trong mắt tôi, cái tên Cầm Long thuật trị giá 50 điểm này là một hạng mục vô dụng. Rồng chỉ là một khái niệm hư vô mờ mịt, có lẽ là do con người ảo tưởng mà thành. Vì thế, làm sao có thể bắt rồng được chứ?
Tôi lắc đầu, mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục ăn, nhưng phản ứng của Anh Lưu mù hoàn toàn trái ngược với tôi.
Anh đặt đũa xuống, nói với tôi một cách trịnh trọng: "Cao Kiện, nếu có cơ hội, em nhất định phải học môn pháp Cầm Long thuật này!"
Giọng điệu của anh ấy khá kỳ lạ, tôi nhận ra có ẩn ý sâu xa bên trong câu nói này, bèn hỏi lại: "Đây là thứ đắt đỏ nhất trong danh sách này. Nếu lấy nó, em phải trả một cái giá mà em không bao giờ trả nổi."
Mới chỉ xem được cái tên thuật đã tốn 50 điểm. Nếu tôi muốn lấy cả bộ, chắc phải đi livestream thêm sáu, bảy lần nữa.
Nhưng càng về sau, nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng càng nguy hiểm. Chuyện tôi có thể sống sót qua lần livestream tiếp theo hay không vẫn còn là một ẩn số.
"Anh không lừa em, nếu em tu luyện thuật này, chắc chắn có thể bước vào cánh cửa Tiên thiên." Anh Lưu mù nốc cạn ly rượu, tháo mảnh vải đen trên mắt ra, dường như đang chìm đắm trong một câu chuyện xưa cũ.
"Chuyện bắt rồng rất viển vông, thường thì chúng ta chỉ nghe đồn đãi về Cầu Long, Giao Long, Bàn Long, Thận Long, chứ chưa từng có ai bảo tận mắt trông thấy Chân Long. Nếu có tu sĩ khác xem danh sách này, chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường Cầm Long thuật, nhưng nhà họ Lưu của anh thì khác."
Đến đây, anh Lưu mù bỗng nhiên im bặt, cố tình chọc ghẹo tôi, trông vô cùng đáng ghét. Tôi nâng ly mời anh ấy: "Anh Lưu, em cũng nói rõ cho anh biết. Nếu em đổi vật này, chắc chắn em sẽ gánh chịu kiếp nạn vào ba ngày nữa."
Việc tiêu tốn toàn bộ điểm thưởng để đổi lấy một cuốn mục lục vô dụng như vậy quả thật là điều tôi cần phải suy xét cẩn thận.
"Anh đâu có kêu chú em đổi liền, về sau này thôi." Anh Lưu mù đặt miếng vải đen bịt mắt xuống bàn, nâng ly bằng hai tay: "Nếu em có thể tu thành thuật này, thì gia tộc họ Lưu của anh mới có cơ hội thoát khỏi cái 'mộ phần khổng lồ' tại Giang Thành này."