Tôi rút những tờ bệnh án và sổ ghi chép thí nghiệm từ trong túi ra, và nhận thấy trên đó có hai nét chữ hoàn toàn khác biệt. Một nét chữ thanh thoát, một nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ. "Năm Lưu Huyên 27 tuổi, cô đã mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nhưng cơ thể cô ta không những không suy kiệt, ngược lại còn ngày càng khỏe mạnh hơn. Tại sao lại như vậy?"
Với hàng loạt nghi vấn trong lòng, tôi tiếp tục lật xem sổ ghi chép thí nghiệm. Quyển sổ này được ghi chép theo từng tuần, mô tả chi tiết những sự kiện đã xảy ra trong khoảng thời gian Lưu Huyên từ hai mươi bảy đến ba mươi tuổi.
Mắc phải căn bệnh nan y, Lưu Huyên đã bị liệt giường. Bạch Vọng không đành lòng chứng kiến cảnh này, nên đã tìm kiếm mọi phương pháp điều trị ung thư phổi khắp chốn.
Bản thân anh ta là một bác sĩ, lại là một bác sĩ vô cùng ưu tú. Trong suốt khoảng thời gian đó, anh gần như đã thử mọi biện pháp, nhưng vẫn không tài nào khống chế được những tế bào ung thư đã di căn.
Ngay khi sự sống của vợ anh ta chỉ còn tính từng ngày, bỗng một vị khách lạ tìm đến. Đó là một người vừa giống hòa thượng, vừa giống đạo sĩ. Kẻ đó nói rằng mình có một phương pháp có thể kéo dài tính mạng của Lưu Huyên.
Lúc ấy, Bạch Vọng đã lâm vào đường cùng. Ôm theo ý nghĩ cầu may một lần cuối, anh ta đành chấp thuận lời đề nghị của người đàn ông kỳ lạ đó.
Ban đầu, người này quả thực đã tận tình chữa trị cho Lưu Huyên. Từ châm cứu, ngâm thuốc cho đến việc chọn lọc thức ăn tẩm bổ... Tất cả phương pháp đều mang đậm dấu ấn thần bí của tinh hoa y học phương Đông.
Bạch Vọng tinh thông cả Tây y lẫn Đông y. Anh nhận thấy, kẻ nửa sư thầy nửa đạo sĩ này quả thực có năng lực phi phàm, dám kéo Lưu Huyên từ Quỷ Môn quan trở về.
Ngay khi Bạch Vọng chuẩn bị cảm ơn, gã ta đột nhiên đưa ra một yêu cầu khác. "Lục đạo luân hồi, sinh tử có số; không ai có thể trốn thoát vận mệnh phải chết. Đây chính là định mệnh."
Vị tu sĩ bí ẩn đó nói với Bạch Vọng rằng, nếu như muốn cứu sống Lưu Huyên một cách triệt để, chỉ có thể dùng một mạng đổi một mạng: dùng tính mạng của Thần Sát Thiên Y để đổi lấy một sinh mệnh bình thường.
Nửa sau của cuốn sổ ghi chép thí nghiệm đã mờ nhạt đến mức không thể đọc rõ, có lẽ đã bị ai đó cố ý xóa bỏ. Về cơ bản, toàn bộ quá trình chính là Bạch Vọng đã dùng mạng sống và ký ức của chính mình để cân bằng nhân quả cho Lưu Huyên, từ đó giúp cô có được một sinh mạng mới.
Tôi đọc xong cuốn nhật ký thí nghiệm, lòng không khỏi ngổn ngang trăm mối.
Tám năm trước, Lưu Huyên được chẩn đoán mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Người chồng Bạch Vọng vì muốn cứu vợ, sẵn sàng đánh đổi mệnh cách và ký ức với Song Diện Phật. Tóm lại, Bạch Vọng đã hy sinh bản thân mình để cứu Lưu Huyên.
Năm năm trước, Bạch Vọng hấp hối cận kề cái chết, Lưu Huyên lại một lần nữa đứng lên, muốn dựa vào cuốn nhật ký này để cứu lấy tính mạng của chồng.
Cô ấy không phải Thiên Y, cũng chẳng có ai chỉ dẫn. Lưu Huyên chỉ biết tự mình mày mò nghiên cứu không ngừng. Cô nàng dành ròng rã năm năm miệt mài thử nghiệm, cuối cùng đã suýt chạm đến ranh giới sinh tử. Đáng tiếc thay, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi luật nhân quả báo ứng.
Cả hai đều muốn cứu sống đối phương, thế nhưng những việc làm nghịch thiên cuối cùng lại tạo ra bi kịch.
Tôi lật xem cuốn nhật ký thí nghiệm. Nửa đầu cuốn sổ là nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ của Bạch Vọng; nửa sau là nét bút đoan trang, thanh mảnh, hẳn là của Lưu Huyên.
"Trương Giai Kỳ lẻn vào phòng làm việc, chắc là vì muốn tìm cuốn nhật ký thí nghiệm này. Con bé ấy cũng là một đứa trẻ đáng thương, chỉ muốn cứu bà ngoại của mình." Con người sống trên đời, mấy ai không vì chấp niệm. Nhưng thiên đạo vốn vô tình mà lại công bằng, chẳng có ai là ngoại lệ giữa muôn ngàn chúng sinh.
Tôi cất cuốn nhật ký thí nghiệm vào túi da đeo sát người, bỗng nhiên cảm thấy n.g.ự.c nóng ran, vội vàng lấy thứ bên trong ra.
Vật tỏa ra hơi nóng đó chính là lệnh bài bát giác lấy được từ tay Tử Sửu. Tôi lật lệnh bài, trên mặt không biết từ lúc nào đã khắc thêm hai chữ cổ "Thiên Y".
Mà lúc tôi lật xem cuốn nhật ký thí nghiệm, tất cả những trang giấy chi chít chữ đều trở nên trống không. Phương pháp có thể giúp người sống kéo dài tính mạng, thậm chí để người c.h.ế.t hồi sinh, đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
"Thiên Y..."
Vẫn còn vài bí ẩn chưa được giải đáp trong tòa Học viện Y học Giang Thành này, nhưng lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa.
Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình thêm nữa, bèn nhanh chóng rời khỏi khu nhà, tựa mình vào mảng tường râm mát, lôi chiếc smartphone của Âm Gian Tú Tràng ra.
Bận rộn cả một ngày, tôi còn chưa kiểm tra số điểm của lần livestream này. Giờ xung quanh không có ai, tôi bèn bật smartphone lên.
"Nhiệm vụ Livestream: Trước hừng đông đến cửa Tây khu đào tạo cũ của Học viện Y học Giang Thành đã hoàn thành.
Bắt đầu chấm điểm."
"Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 1 điểm; Đạt hơn 3.000 lượt xem trong livestream: thưởng 6 điểm; Nhận được phần thưởng từ người xem vượt mốc 3.000 minh tệ: thưởng 5 điểm; Hoàn thành ủy thác của Âm Gian: thưởng 1 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 1: Cứ mỗi người sống sót ngoài bạn ra, thưởng thêm 1 điểm. Vào buổi sáng, trừ bạn ra, tổng cộng có 5 người còn sống: thưởng 5 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 2: Trả lời đúng đáp án đã hoàn thành: thưởng 5 điểm."
"Lần livestream này chưa sử dụng chức năng "yêu cầu hỗ trợ" trên smartphone, quyền miễn phí được bảo lưu đến lần livestream sau."
"Hoàn thành thống kê! Tổng điểm livestream lần này: 23 điểm. Tổng số điểm hiện có: 55 điểm."
"Hoàn thành lần thứ 6 livestream, Danh mục vật phẩm đã được cập nhật, hiện tại bao gồm:
Cầm Long Thuật (cuốn bí kíp: Nếu tu luyện thành công thuật này, có thể bay lượn chín tầng trời ngắm trăng, dưới biển sâu bắt rồng, 55 điểm), ấu trùng Kim Tằm Cổ ( không thuộc nhóm Tam Âm Ngũ Họa, không được dùng m.á.u tươi để nuôi dưỡng, 50 điểm), Phá Vọng Mâu Thuật (xuất xứ từ vùng Man Di, chỉ linh nghiệm sau khi tu luyện thành công, nếu đạt đến cảnh giới đại thành, có thể vạch trần mọi thật giả vô căn cứ trên thế gian, 10 điểm), Thẻ phúc lộc một ngày (vận may quấn thân, 1 điểm), Tàn quyển Địa Lý Tử Nan Thư (một bộ kinh thư xem phong thủy thượng thừa, 10 điểm), Tinh Thần Biệt Hành Pháp – cuốn tranh quỷ (giúp nhìn thấu các vì sao, cũng là soi tỏ lòng mình, 30 điểm), Bia Mệnh Quỷ (bia lập cho quỷ, có thể trấn áp tàn hồn, 5 điểm), Giấy trắng vẽ bùa loại thượng đẳng, bút và mực vẽ bùa (5 điểm), Hợp Tâm Ngọc (một cặp mặt dây chuyền ngọc, song sinh, khi hợp hai thành một, có thể thần giao cách cảm, 6 điểm)..."
Lần livestream thứ sáu kết thúc, số điểm của tôi hiện tại đã đạt 55 điểm. Điểm số cao mở ra danh mục vật phẩm hoàn toàn mới. Chỉ là, những vật phẩm trong cửa hàng lại khiến tôi không dám tùy tiện lựa chọn để đổi.
Ví dụ như xếp hạng thứ nhất chính là Cầm Long Thuật. Chỉ riêng cuốn bí kíp này thôi đã tốn đến 55 điểm. Chưa bàn đến việc trên thế giới này rốt cuộc có rồng thật hay không, tôi thật sự muốn nhắn tin hỏi Âm Gian Tú Tràng một câu, rằng nên đổi vật phẩm nào thì có lợi nhất?
Lần này mở ra rất nhiều vật phẩm, nhiều đến mức tôi xem không xuể. Tôi dời mắt sang phần thống kê điểm số.
Nhiệm vụ tùy chọn 1 của Âm Gian Tú Tràng cộng thưởng cho tôi 5 điểm, nhưng dựa vào quy tắc cứ mỗi một người sống sót được tính một điểm, hình như tôi đã được cộng dư 1 điểm.
Bé trai, Lưu Huyên, gã bảo vệ lùn, Trương Giai Kỳ, trừ tôi ra chỉ có 4 người này còn sống, nhưng tôi lại được thưởng 5 điểm.
Tình huống "mua 4 tặng 1" thế này chắc chắn sẽ không xảy ra ở Âm Gian Tú Tràng. Như vậy, rất có thể là vào khoảnh khắc trời sáng hôm đó, Bạch Vọng đang ở trạng thái "còn sống".
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của riêng tôi, cũng có thể là có người khác đã trà trộn vào trong trường.
Nói chung, lần livestream này đã kết thúc. Với cơ thể và tinh thần kiệt quệ hiện tại, tôi đón xe về phố Đinh Đường.
Từ rất xa, tôi đã nhìn thấy cửa hàng sáng đèn rực rỡ. Vì có Bạch Khởi canh giữ bên trong, tôi đã không khóa cửa.
"Có người đi vào cửa hàng?" Nghĩ đến chiếc Tất Mộc quan vẫn đặt ở tầng hai, tôi liền nhanh chóng trả tiền xe, vội vã lao vào trong tiệm.
"Ai ở bên trong?" Đứng trước cửa, tôi cất tiếng gọi. Tầng trệt không một bóng người, chỉ có Bạch Khởi đang lười biếng nằm dài trên mặt đất.
"Hay là lên tầng hai rồi?" Đợi đến khi ngước nhìn lên tầng trên, tôi mới thầm kêu không ổn. Cánh cửa tầng hai đã bị đẩy hé, một bóng người cao gầy chống đòn gánh đang đứng trong căn phòng chật hẹp.
"Anh Lưu? Sao anh lại chạy đến chỗ em?"
Vị đạo sĩ khoác áo gai trước mắt tôi chính là Anh Lưu mù. Ở Giang Thành này, người thích chống đòn gánh đi khắp nơi cũng chỉ có một mình anh ấy – người con cháu của nhà họ Lưu danh giá.
Phát hiện là Anh Lưu mù, tôi không hề hoảng hốt, bởi vì việc đổi lấy chiếc Tất Mộc quan ban đầu chính là theo ý của anh.
"Anh Lưu ăn cơm chưa? Hay là cùng ra ngoài làm vài ly?" Tôi cười, định ôm lấy vai Anh Lưu mù nhưng anh lại đẩy ra: "Anh làm sao vậy?"
Tôi nhận thấy gương mặt Anh Lưu mù bỗng chốc trở nên khác lạ, thần sắc nghiêm trọng, cứ như đang đề phòng thứ gì đó vô hình.
"Anh Lưu? Bị ám à? Em là Cao Kiện đây mà."
Anh Lưu mù không trả lời suốt một lúc lâu. Anh ấy chỉ cầm đòn gánh bằng cả hai tay, trợn mắt nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu tôi từ trong ra ngoài.
Tôi bị ánh mắt dò xét của Anh Lưu mù nhìn đến khó chịu: "Anh đừng có nóng nảy thất thường như vậy, có lời gì cứ nói thẳng đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Anh Lưu mù ném cây đòn gánh xuống đất, giọng nói có chút khàn khàn: "Cao Kiện, có phải cậu đã g.i.ế.c người đúng không?"
Tôi há miệng không biết nên trả lời thế nào, suy tư một lúc, vẫn đành gắng gượng gật đầu: " Đúng vậy, đó là một thương nhân bất động sản làm giàu bất chính, vì muốn mở rộng dự án mà xem mạng người như..."
"Đừng nói nữa." Anh Lưu mù thở dài: "Cậu coi mạng người như cỏ rác, nói g.i.ế.c là giết, còn dùng cỗ Tất Mộc quan này huyết tế người sống. Hành vi như thế khác gì đám quỷ đạo tà tu? Sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa, nhân quả trên người cậu, nhà họ Lưu của tôi không gánh nổi đâu."
"Huyết tế Tất Mộc quan?" Tôi nhìn thấy màu đỏ tươi trên cỗ quan tài đã đậm hơn mấy hôm trước, đột nhiên cảm thấy chuyện Anh Lưu mù vừa nói và chuyện của tôi dường như không phải là cùng một câu chuyện.